Nguyệt Thiều Vy bị ngăn cản, xét đến thân phận và lý do của Âu Dương Bội, cuối cùng bà cũng nghiến răng đồng ý.
“Được. Nếu con đã nói như vậy, ta cũng muốn nghe thử xem hắn có thể có cái gì để nói!”
Âu Dương Bội và Hỏa Huệ Lan thầm thở phào trong lòng, thu lại cánh tay của mình.
Ám Khang nghe được câu hứa hẹn của Nguyệt Thiều Vy, lúc này mới chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
Không biết hắn có bị thương chỗ nào hay không nhưng động tác và dáng đi của hắn trông rất cứng ngắc, tựa như đứa trẻ mới tập đi vậy. Đợi đến khi hắn đến gần hơn, mọi người mới nhìn rõ được bộ dạng của hắn, không khỏi kinh ngạc nhíu mày, trong mắt toàn là nghi hoặc cùng cảnh giác.
Trông dáng vẻ bên ngoài thì hắn không giống như đã bị thương, nhưng sắc mặt của hắn lại vô cùng tệ, trắng nhợt không còn chút máu. Trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi, môi mỏng mím lại không thấy rõ được nhan sắc. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn tràn đầy phức tạp cùng thống khổ, khi nhìn về phía bọn họ, bọn họ thậm chí còn hoài nghi mắt bản thân có vấn đề khi nhìn ra được tia cầu xin ở trong ấy.
“Ngươi đứng ở đó là được rồi!” Nguyệt Thiều Vy ngăn cản hắn tiến lại càng thêm gần, “Ngươi có gì muốn nói?”
“Ta——” Hắn khó nhọc nói ra câu đầu tiên. Lông mày của hắn nhíu chặt lại, mồ hôi tuôn ra càng thêm nhiều, cứ như mỗi một từ mà hắn nói ra là một mũi dao cắm vào trái tim hắn vậy, “Bị khống… chế…”
“Bị khống chế?” Nguyệt Thiều Vy cười khẩy, không chút nào tin tưởng, “Khả năng giả vờ của ngươi cũng tốt đấy. Mười mấy năm ở nhân giới ngươi đã đi học diễn xuất à?”
Ám Khang không để tâm đến lời mỉa mai của bà, cố gắng nói thêm, “Do Tử—— phụt!!!”
Vừa mới nói được hai chữ, sắc mặt Ám Khang chợt biến trắng, không nhịn được phun ra một ngụm máu. Lần hộc máu này có vẻ như đã đả kích đến hắn rất nghiêm trọng, thân hình hắn khẽ run lên, lảo đảo loạng choạng mấy bước, cuối cùng không trụ vững được liền ngã uỵch ra đất.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lòng Hỏa Huệ Lan không hiểu sao thoáng thắt lại, suýt nữa đã chạy đến bên cạnh anh.
Nguyệt Thiều Vy rốt cuộc cũng tin tưởng đang có uẩn khúc gì đó mà bà chưa biết rõ, nhíu mày do dự nhìn anh đang chật vật cố gắng để ngồi dậy, “Ngươi… ngươi rốt cuộc đang muốn làm cái gì?”
Ám Khang đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng. Nhìn vệt máu đỏ nhức mắt ở trên làn da trắng nhợt của mình, đáy mắt anh lóe qua tia sắc lạnh cùng phẫn hận.
Ngươi càng không cho ta nói, ta lại càng phải nói! Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi!
“Tử Diệm… khống… Phụt— Khụ khụ khụ…”
Lần này Ám Khang càng phun ra nhiều máu hơn. Anh không chống đỡ nổi nữa, lại ngã xuống trên sàn nhà. Có lẽ có máu chui vào trong đường hô hấp của anh nên anh ho khan liên tục, lồng ngực nhấp nhô lên xuống kịch liệt như muốn đứt hơi đến nơi.
Hỏa Huệ Lan rốt cuộc không nhịn nổi nữa, chạy đến bên cạnh đỡ lấy anh. Trong màn nước mắt sinh lý, Ám Khang mờ nhòa nhìn ra được một mạt rực lửa chạy đến bên mình, bất giác nắm chặt lấy tay cô.
“Hắn sắp không xong rồi! Chúng ta có thể cứu hắn trước rồi lại hỏi tiếp có được không?” Hỏa Huệ Lan hoảng loạn nhìn Nguyệt Thiều Vy hỏi.
Một tiếng hét này của cô vừa vặn kéo thần trí của Nguyệt Thiều Vy trở về.
Nhìn tình trạng sống dở chết dở của Ám Khang, bà trầm mặt bước nhanh đến. Dưới ánh mắt nửa mong đợi nửa lo sợ của Hỏa Huệ Lan, bà nâng tay lên, thoăn thoắt kết ấn.
Nếu như hắn không nói dối, nếu như bà không hiểu sai, vậy thì hắn là đang muốn nói cho bọn họ biết hắn bị Tử Diệm khống chế.
Tử Diệm…
Đích danh của Tử thần đương nhiệm, đồng thời cũng là… cha của hắn.
Hai tia sáng bạc từ đầu ngón tay bà phóng ra, một tiến vào mi tâm Ám Khang, một tiến vào tim anh. Vài giây sau, cũng từ hai vị trí ấy, hai tia sáng bạc chui ra, phóng thẳng lên không trung, dần dần biến thành hai hình chữ nhật. Trên hai hình chữ nhật ấy đều hiện ra hình ảnh, chính là hình ảnh của tâm trí Ám Khang.
Ai nấy đều thấy được rõ ràng, cả tâm và trí của anh đều đang bị một làn sương đen vẩn đục bao trùm lấy, trông cực kỳ ghê tởm và đáng sợ.
“Như vậy là có ý gì?” Hỏa Huệ Lan lo lắng hỏi.
Nguyệt Thiều Vy siết chặt hai nắm tay, giải thích, “Dựa theo những gì hắn nói thì sương đen kia chính là tử khí thuộc về Tử Diệm. Chính thứ đó đã điều khiển và khống chế hắn ta trong suốt thời gian qua.”
Bà không thể nào ngờ được cuối cùng mọi chuyện lại xoay chuyển thành như vậy.
Ám Khang vậy mà lại bị chính cha ruột của mình khống chế, còn dùng phương pháp cực đoan như vậy!
Những người khác nghe vậy thì không chần chờ do dự nữa, nhanh chóng tiến lại gần ba người họ. Âu Dương Bội biết mình đã không đoán sai, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hỏi bà, “Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ?”
Nguyệt Thiều Vy nghĩ nhanh phương án trong đầu, nhìn cô trả lời, “Có hai cách. Hoặc là dùng ánh sáng của thần tẩy sạch sương đen, hoặc là dùng lửa thần đốt trụi sương đen.”
Âu Dương Bội hiểu rõ, gật đầu nói, “Vậy để con.”
Không ngờ, ngay lúc cô định ra tay, Hỏa Huệ Lan lại nói, “Cậu nghỉ ngơi thêm đi, cứ để tớ.”
Nghĩ đến thần lực của mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn từ trận chiến với Dạ Quyên và bảy mươi bán thần lúc trước, Âu Dương Bội không tốn nhiều thời gian liền đồng ý với ý muốn của cô.
Hỏa Huệ Lan dùng tay còn lại đang không bị Ám Khang nắm giữ, biến ra một ngọn lửa nhỏ. Cô nhìn khuôn mặt tái trắng không còn sức sống của anh, ánh mắt phức tạp, khẽ nói, “Chịu đựng một chút.”
Dứt lời, ngọn lửa trên tay cô liền chia làm hai, một tiến vào mi tâm của Ám Khang, một tiến vào trái tim của anh.
“Ahh…”
Ám Khang nháy mắt co cuộn người lại, tiếng rên rỉ tràn đầy thống khổ và nén nhịn từ giữa cánh môi nhợt nhạt của anh phát ra. Mới chỉ vài giây trôi qua, toàn thân anh đã ướt đẫm trong mồ hôi lạnh, hơi thở cũng gấp gáp hơn, nhưng lại rất yếu và mỏng manh, giống như chỉ một giây kế tiếp thôi anh sẽ lập tức tắt thở vậy.
Dù là thế, anh lại vẫn giữ chặt lấy bàn tay của cô, ôm gắt gao ở trong lòng.
Hỏa Huệ Lan cắn chặt răng kiềm nén nỗi lo lắng ở trong lòng xuống. Làm lơ cơn đau thắt từng cơn như có như không ở nơi ngực trái, cô tập trung cẩn trọng điều khiển lửa thần để nó chỉ thiêu trụi mỗi sương đen đang bao vây lấy tâm trí anh. Thế nhưng đồng thời, cô cũng muốn tăng nhanh tốc độ để nhanh chóng giải quyết hết đám sương đen, giảm thiểu thời gian tra tấn mà anh phải chịu đựng.
Không biết qua bao lâu, bởi vì ai nấy đều đang nôn nóng chờ đợi nên thời gian tựa như đã bị kéo dài ra vô hạn, cuối cùng mọi người cũng thấy Hỏa Huệ Lan thở ra một hơi. Thân hình cô vốn vẫn luôn căng chặt nháy mắt mềm oặt xuống, may mắn được Âu Dương Bội kịp thời đỡ lấy.
Hỏa Huệ Lan mệt mỏi tinh thần, dồn hơn nửa sức nặng của mình lên người Âu Dương Bội. Cô nhìn về phía Mộc Quan, thì thào nói, “Giúp anh ấy một chút…”
“Cứ giao cho tớ!”
Mộc Quan lập tức đáp ứng, tiến đến chữa trị nội thương mà sương đen đã gây ra cho Ám Khang. Nhưng rốt cuộc anh là Mộc nhi thần, không phải Sinh nhi thần, tuy rằng có thể trị thương nhưng không thể cho Ám Khang sinh lực. Sau khi trị liệu xong, sắc mặt Ám Khang chỉ tốt hơn được một chút mà thôi.
Thấy Hỏa Huệ Lan lo lắng nhìn Ám Khang, Mộc Quan nói lời an ủi, “Yên tâm, hắn không sao đâu. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Hỏa Huệ Lan hít sâu một hơi, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Nguyệt Thiều Vy biết Ám Khang đã không có chuyện gì, thấy anh hiện đang bất tỉnh, chỉ đành tạm thời gác chuyện tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện sang một bên, nói với mọi người, “Chúng ta đã dây dưa quá lâu rồi. Ta hiện tại lập tức mang các con đến chỗ bọn họ.”
*
Nguyệt Thiều Vy mang tất cả bọn họ dịch chuyển đến một nơi khác. Đột ngột dịch chuyển từ nơi tối tăm sang nơi có ánh sáng, cả bọn đều theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại, đưa tay che bớt ánh sáng. Đợi đến khi đôi mắt đã thích ứng được với điều kiện ánh sáng nơi này, bọn họ mới từ từ mở mắt ra, nháy mắt liền sững sờ.
Đập ngay vào mắt bọn họ chính là bảy chiếc giường nhỏ đơn sơ. Trên mỗi chiếc giường đều có người đang nằm, gồm bốn nữ ba nam, tất cả đều có sắc mặt nhợt nhạt và hôi bại. Đôi mắt bọn họ nhắm nghiền, dù là đang bất tỉnh, lông mày bọn họ vẫn nhíu lại, trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, tất cả mọi chi tiết đều đang cho thấy bọn họ hiện tại đang phải chịu bao nhiêu đau đớn và khổ sở.
Dựa vào vẻ ngoài đặc trưng của mỗi người, bảy người Âu Dương Bội lập tức xác định được ai là cha mẹ của mình. Nhìn thấy dáng vẻ và tình trạng của bọn họ lúc này, trái tim ai nấy đều thắt chặt lại, nửa muốn chạy lại gần bọn họ, nửa lại do dự không dám làm ra động tác gì, sợ lại khiến cho tình trạng của bọn họ tệ hơn.
“Bọn họ đều trúng độc của Ám thần, sau lại trải qua trận chiến khốc liệt với phe Hắc Ám, tình huống hiện tại đều không mấy khả quan,” Nguyệt Thiều Vy trầm giọng nói, “Tiểu Bội, Lan Nhi, Tiểu Quan, đều dựa vào các con.”
“B—bọn con sao?” Âu Dương Bội, Hỏa Huệ Lan và Mộc Quan bị điểm tên, không khỏi bối rối hoang mang nhìn bà.
Nếu ngay cả mẫu thần bọn họ cũng không thể giải được độc kia, bọn họ lại có thể làm gì chứ?