Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 25

5:58 chiều – 10/07/2024

Tờ mờ sáng, nó thấy hơi lành lạnh. Mở mắt ra thấy mẹ đang mặc áo vào. Nó khẽ gọi mẹ, mẹ mỉm cười nheo mắt với nó. Rồi mẹ bò vào giường, hôn nhẹ lên môi nó. Nụ hôn phớt qua đầu môi nhưng nó vẫn cảm thấy vị ngọt ngào. Nó chợt nói thầm với mẹ:

– Con còn muốn hôn một chỗ nữa.

Bàn tay nó khẽ đặt nơi phía bụng mẹ. Mẹ lườm, tay nhéo nhéo tai nó. Nó vốn định trêu thôi, nhưng mẹ bất ngờ ngồi dậy. Mẹ đứng trên giường, chân bước qua người nó. Mẹ ngồi xuống, cái lồn chịn ngay miệng nó. Nó vội vàng hôn lấy cái đó của mẹ. Lồn mẹ áp chặt vào miệng nó, cái lồn day đi day lại nơi miệng nó vài giây, rồi mẹ đứng dậy. Nó nuối tiếc, thật quá ngắn.

Nó vội giữ lấy bàn chân không cho mẹ đi. Cái miệng hôn lên khắp bàn chân mẹ, cái lưỡi liếm láp chân mẹ. Mẹ rút chân ra, nhưng không bước đi khỏi người nó. Mẹ lại ngồi xuống, lồn áp chặt vào miệng nó. Nó mừng rúm, cái miệng tham lam bú lồn mẹ. Nó cảm giác được sự khác biệt. Nước lồn mẹ như chảy ra, nó nếm được cái vị thật khác biệt, thật khó tả. Nhưng rồi mẹ cũng dậy, nó biết thế là dừng rồi. Mẹ mặc quần vào rồi nhẹ xuống nhà. Nó cứ nhìn theo bóng mẹ dần khuất khi cánh cửa đóng lại.

Sáng sớm, bố chở nó trên con xe club của bố. Theo nó đi đợt này là đống ba lô sách vở, quần áo nó đã đem đi từ lần trước. Bố đèo nó đi ăn ở hàng phở gà ngã tư đầu Nguyễn Hữu Huân gần hàng phở Cường hàng Muối. Nước dùng béo, ngọt lịm của nước xương cũng như chân giò vì hàng còn bán bún móng giò nữa. Nó ăn ngấu nghiến hết veo bát phở. Từ bé nó chưa từng được ăn bát phở gà nào ngon như thế. Sau này khi nó quay lại đây lần thứ 2 thì ông bà già chủ quán phở đã nghỉ, quán đã cho thuê bán hàng khác.

Quãng đường bố đèo nó đến nhà bác Hợp cơ man nào là xe. Nhưng chỉ là thời điểm đó thôi. Hơn chục năm sau nó còn tắc dã man hơn nữa. Bác Hợp hôm nay không ở xưởng gang mà đợi bố con nó. Bác cười to khi thấy hai bố con nó. Cô Nga cũng ở nhà. Cô cười tươi khi thấy nó. Bên cạnh cô là thằng bé con của cô và bác tên Hiền. Thằng bé có vẻ vui khi thấy nó. Bố và bác trò chuyện một lát thì bố về. Nó hơi hụt hẫng, giờ nó mới cảm thấy mình đã đi xa gia đình. Cánh cửa đóng lại, nó nhìn ra phía ngoài mà không biết làm gì. Bác Hợp vỗ vai an ủi nó rồi bàn giao nó cho cô Nga. Cô dẫn nó lên phòng. Căn phòng khác hẳn hôm đầu nó đến. Có bàn học đang hoàng với cả đèn học. Balo quần áo lần trước nó vứt xó cô đã gập treo hết trong tủ. CHiếc giường cũng được trải chiếu mới, đèn cũng được thay mới bằng bóng tiết kiệm điện.

Nó nằm trên cái giường mới, đầy lạ lẫm và háo hức. Vậy đây sẽ là cái tổ mới của nó trong 3 năm tới. Tuấn đi ra phòng ngoài xem, lần trước nó chỉ dám xem qua phòng của nó chứ chả dám đi đâu. Phòng ngoài là một phòng trống để đồ cũ. Đồ mới duy nhất là một máy tập đi bộ. Bên ngoài nữa là sân phơi với mấy cây hoa sứ héo que héo quắt.

Tuấn đi xuống nhà, cũng không thể nằm trên phòng mãi được. Nó còn chưa xuống tầng 2 thì thằng Hiền đã chạy xồng xộc lên, đâm sầm vào đó.

– Chạy đi đâu thế, em phải nhìn đường chứ.
– Anh…chơi điện tử với em không.
– Điện tử? Đi chơi điện tử giờ này á. Bác có cho em đi không.
– Không, chơi trong phòng em. Nhà em có máy điện tử 6 nút mà. 4 nút cũng có.
– Thật á. Mày gặp anh là số đen rồi. Anh trùm đây.
– Bốc phét. Để em thử xem anh trình thế nào.
– Được, nhưng tí nữa. Anh xuống ngồi với bác một chút.

Tuấn xuống trình diện thì bác vui lắm. Bác Hợp bô lô ba la kể lể lại tình cảm giữa bố và bác. Bác nói nó ở đây bác coi như con cháu trong nhà. Có gì cần giúp đỡ cứ hỏi bác hoặc cô. Nhưng sống cùng bác thì phải biết nếp nhà bác, sống và để ý nếp sống trong gia đình. Bác giao nó nhiệm vụ kèm thằng Hiền học. Thằng này được nuông chiều, chỉ game là nhanh lên học rất ẩu. Bác nói thêm một lúc rồi đi đến xưởng, nó ở nhà với cô và thằng Hiền.

Nó tính lên gác chơi với thằng Hiền, nhưng thế thì ngại lắm. Ngày đầu đến đã cắm mặt vào game, phải tỏ vẻ tí chứ. Nó đi vào bếp, cô đang nhặt rau. Đập vào mắt nó là cặp mông cô to căng đét qua lớp quần kaki. Cái quần ôm gọn mông cô, nó nhìn thấy cái khe gần đít cô, làn da trắng muốt gần mông. Con chim đang tuổi thừa hóc môn, mới nhìn vậy mà chim đã hơi ngỏng lên. Nó vội trấn tĩnh lại, không nghĩ đến nữa, mô phật.

Tuấn đi lại gần cô, mắt nhìn thẳng vào trạn bát, nó ngồi xuống cạnh cô, tay vớ ngọn rau muống:

– Để cháu nhặt rau cùng cô.
– Tuấn à, sao không lên gác chơi điện tử với em.
– Cháu thấy cô nhặt rau, nhiều thế này nhặt một người lâu lắm.
– Ừ, cô phát mệt cái trò bếp núc. Nhặt rau rửa rau rồi nấu nướng hầu hai bố con thằng Hiền. Giờ cháu ở đây rồi, có gì làm được cô cứ sai cháu. Ở nhà cháu vẫn làm bếp giúp mẹ với bà.

Cái đoạn này là nó nói thật. Ở nhà nó là số 1, cháu độc đinh đích tôn. Nhưng mẹ và bà không nuông chiều nó, vẫn bắt nó làm việc nhà. Nó cũng không nề hà, nhất là giúp đỡ mẹ. Còn một nguyên nhân nó không nói, là nó còn thi thoảng lợi dụng tăm tia mọi người. Ai cũng thế, ra đường nghiêm chỉnh ở nhà thoải mái. Mà có ai để ý thằng bé con tí tuổi, nên nó hay săm soi được nhiều thứ hay ho lắm. Cô Nga thì không quan tâm gì khác, mắt cô sáng như đèn ô tô khi nghe nó nói:

– Đấy, cô đã bảo đáng nhẽ cháu phải ở nhà cô sớm hơn. Có gì sau này cháu hỗ trợ cô nhé.
– Vâng, rau cỏ cô để cháu rửa và nhặt cũng được. Cháu nhận rửa bát luôn. Nấu ăn cháu chưa biết nhiều nhưng luộc rau xào rau cháu đều biết. Cô cần phụ bếp cháu có thể làm được.
– Thế là cô hạnh phúc lắm rồi. Đi làm mửa mặt về còn cơm nước. Hôm nay chưa bắt cháu làm gì, từ mai nhé.
– Vâng, cháu nhặt rau giúp cô rồi lên chơi với em.

Nó và cô cùng nhặt rau, đúng là nhanh hơn thật. Cô vừa nhặt vừa hỏi han chuyện gia đình nó. Tuấn trả lời cô, nhưng tật cũ hồi bé không bỏ. Mắt nó len lén nhìn vào háng cô. Cũng không phải cố ý, nhưng cô ngồi nhặt rau bắt mắt thật, không nhìn cũng khó. Cái quần ôm sát làm hằn lên cái mu lồn cô. Mu lồn cô to và cao, căng phồng qua lớp quần mỏng. Nó nhìn mà cứ tưởng tượng ra hình ảnh đâu đâu. Cô chợt hỏi nó gì đó, nó ú ớ hỏi lại, mặt quay đi để che dấu ánh nhìn soi mói vào háng cô. Mắt nó lại tia thấy đôi chân cô với làn da trắng muốt. Chân cô sao đẹp băng chân mẹ, nhưng cái tuổi động đực này nhìn chân đàn bà nào chả thấy đẹp và kích thích. Con chim nó cương lên, bị tư thế nó ngồi ép chặt làm chim nó đau nhói.

Rau cũng vừa được nhặt xong, nó xin phép rồi đi lên ngay phòng thằng Hiền. Con chim đau ghê gớm vì bị ép chặt, không hiểu có ảnh hưởng gì không.

Lên đến nơi thằng Hiền vỗ tay ầm ỹ reo hò vì có người chơi cùng. Hai anh em mải miết chiến đấu mãi khi cô gọi mới dừng. Nó nhanh nhẩu xuống bếp xem có gì phụ cô không. Cơm cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ là cơm rau muống luộc với thịt kho trứng. Bác Hợp không về mà ăn ở xưởng cùng lính, nhà chỉ có 3 cô cháu.

Trời nóng bức, cô lên gác rồi xuống. Cô đã thay một bộ quần áo mới chắc do bộ cũ nóng quá. Nó như thấy một cô Nga khác, với áo hoa hở nách và quần đùi. Đùi cô cũng đẹp lắm, láng mịn, tròn lẳn. Cái mu to và cao kia vẫn được cái quần cotton ôm khít khao. Cô như nhận ra ánh mắt nó, mắt cô liếc nó một cái làm nó xấu hổ vội vã quay mặt đi.

Trong bữa ăn, cô gắp hết cho thằng Hiền lại gắp cho nó, ép cả hai đứa ăn. Nó cũng chẳng chê bai gì, ăn tất. Cô lấy nó ra làm mẫu bắt thằng Hiền phải ăn cả những diềm mỡ. Hai mẹ con đánh vật nhau trong mâm cơm. Đến mục phim, tivi đang chiếu phim Mỹ, cô chợt liếc nó cười:

– Cháu cao bao nhiêu nhỉ.
– Lần trước cháu đo ở trường là 1 mét 77
– Chà, cao phết nhỉ. Thế thì chắc khi lớn hẳn chắc phải cao 1 mét 8 như mấy diễn viên trong phim. Lúc ý khối đứa theo.
– Theo gì đâu cô. Bố mẹ cháu dặn phải tập trung học.
– Thì học cứ học. Nhưng bên này nó khác bên kia, con gái dạn dĩ lắm. Nó còn tới tận nhà rủ đi học. Chả biết thằng Hiền nhà cô sau này có cao được 1m7 không. Bố nó cao có 1m62.
– Do gen một phần thôi. Bà cháu bảo ăn uống tốt cũng cao hơn.
– Ừ, hy vọng vậy. Anh trai cô cao 1m69, nó theo gen nhà ngoại được thì tốt.

Dăm ba câu chuyện xong bữa cơm trưa. Nó dọn dẹp rồi rửa bát. Cũng vài cái bát, rửa vèo cái là xong. Nó đang lau tay thì cô đi đâu về mang theo mấy bịch đường. Cô mở chạn ra với cái hộp, nhưng chạn hơi cao với cô. Nó tiến tới với tay lấy cái hộp cho cô. Cái hộp được lấy xuống, nó chợt nóng bừng cả người. Nó đang đứng sau cô, từ chỗ này nó có thể nhìn thấy khe ngực với một phần bầu ngực trắng lấp ló sau cổ áo. Tim nó đập bình bịch, con chim giương nòng bất chợt như muốn đâm thủng cái quần phăng. Nó ngượng nghịu lui ra rồi đưa cho cô.

– Cảm ơn cháu. Đấy, nhà có người cao là tiện thế. Mọi lần không với được cô phải bắc ghế. Hộp này đựng đường, sau này có gì lấy đường ở đây cháu nhé.
– Vâng ạ.
– Làm gì tự dưng cháu đỏ mặt….

Cô thấy vẻ ngượng nghịu đỏ mặt của nó thì cười. Chợt mắt cô nheo lại, cô nhìn xuống cái cọc nho nhỏ đâm ra ngoài quần của nó. Mắt cô nhìn chằm chằm vào đó rồi nhìn. Cô chỉ chỉ cái của nó cười hỏi:

– Sao tự nhiên nó lại thế.
– Cháu…cháu xin lỗi….cháu không cố ý.
– Là sao.
– Cháu lấy hộp đường, tự nhiên nhìn… thấy ngực cô….cháu không kiềm chế được.
– Chà….không sao….trai trẻ mà. Nhưng mà thế là nhạy quá đó. Cô già thế này rồi mà….
– Không, cháu thấy cô trẻ mà. Ngực cô trắng đẹp lắm.

Nó nói xong mới thấy hớ, vội im bặt miệng. Cô bật cười, tiến tới nhéo má nó:

– Mấy tuổi rồi mà biết khen đẹp. Thế còn kêu chưa có bạn gái, cái gì cũng biết nhỉ.
– Không, cháu nói thật, cháu chưa có bạn gái. Cháu nhìn của cô trắng tròn và đẹp lắm. Cả khe ngực cô nữa. Cháu thấy vậy thì nói vậy.
– Lại còn thế nữa. Trông hiền thế mà tẩm ngẩm tầm ngầm phết. Cháu đang tuổi dậy thì, mấy cái này cũng bình thường. Cô cũng nói luôn là trước ở nhà cô ăn mặc cũng thoải mái, có cháu thì cô có giữ ý một chút nhưng chút thôi. Cô quen mặc vậy rồi mặc nhiều đồ vào nó khó chịu lắm. Có gì cháu thông cảm.
– Cháu thấy cô mặc bình thường không có gì không ổn cả.
– Ừ đấy, có gì bác Hợp nói cháu cãi cho cô nhé. Bác kêu cô ăn mặc phải kín đáo. Trời nóng mặc thế sao chịu được, có phải thời phong kiến đâu cơ chứ.

Cô luyên thuyên với nó một chặp. Nó vâng vâng dạ dạ rồi lên gác. Cô mặc thoải mái nó chả mừng quá, có điều ai lại nói ra. Nó lên gác đánh một giấc, cảm giác xa gia đình tạm vơi bớt. Nó chìm vào giấc ngủ say khi nhớ về mẹ, nhớ về tiếng hát ru của mẹ văng vẳng trong tai nó.

Chiều tối bác Hợp về. Nó vừa trên gác tưới tắm xới xáo cho đống cây hoa sứ. Cô Nga đang nấu ăn trong bếp, cô vẫn mặc áo hở nách. Nó không thấy bác nói gì. Bác hỏi han nó có nhớ nhà không, động viên nó mấy câu. Ăn tối rồi rửa bát, rồi lên phòng….cái chu trình quen thuộc diễn ra như vậy. Nó nằm ngoài sân tầng 3 nhớ về mẹ về bố về bà và về….cô. Không hiểu mọi người đang làm gì, bố mẹ nó ngủ chưa, bà nó đi làm ca hay ở nhà, cô Loan thế nào….

Những ngày tiếp theo là những ngày tập quân sự. Lớp nó có nó là cao nhất, nó được chỉ huy chỉ định hô khẩu lệnh cho các bạn tập. Lớp nó nam nhiều hơn nữ, có lẽ vì cái khối tự nhiên khô khan hơn. Nó chú ý tới cô bạn tên Trang. Trang không quá xinh, nhưng duyên. Ở Trang có nét gì đó dễ gần gũi, tự nhiên nên ai cũng quý. Nó thích Trang cười, nụ cười và ánh mắt hồn nhiên vô tư, khiến những thằng gian tà như nó cũng thấy tâm hồn mình như được lọc đi ít bụi bẩn.

Nhưng thành tựu nó thấy tốt nhất của nó là đã thấy cô giáo Huyền Thanh. Cô mới được nhận vào trường năm ngoái. Cô là thủ khoa đại học của trường nên được đặc cách về dạy. Nó nghe phong thanh cô có người yêu rồi. Nó chỉ buồn chút thôi, vì nó cũng chỉ là ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô, chứ cũng không đến nỗi si mê gì cả.

Quanh đi quẩn lại thì hai tuần tập quân sự cũng xong, nó bắt đầu vào học. Bạn bè cũng quen dần. Bản tính nó ít tiếp xúc nên cũng chỉ gọi là quen biết. Những đứa khác thì dễ quen thân hơn. Với lại nó biết điều kiện bản thân, những đứa khác được gia đình ưu ái, từ cách ăn mặc đến tiền tiêu vặt. Nó thì đi xe đạp đến trường, trong khi thời điểm này có đứa đã đi xe máy tới trường. Tiền tiêu vặt nó cũng có, nhưng là bà nội cho để phòng thân nhỡ lúc cần đến, không phải là đem tiêu ăn uống hàng ngày. Nó tập trung vào việc học, đây vẫn là nhiệm vụ chính của nó.

Hết giờ thì nó lại về nhà, có gì giúp đỡ cô Nga việc nhà. Thi thoảng bác Hợp cũng nhờ nó bôi dầu bản lề, đóng cái nọ cái kia. Còn đâu thời gian là dạy thằng Hiền học. Đây là điểm đau đầu duy nhất của nó. Thằng này học chả chịu học cứ gạ nó chơi game. Nó cũng thèm lắm, nhưng làm vậy mất uy tín chết. Nó hẹn với thằng Hiền 1 tuần chơi 2 buổi, thống nhất là sau khi học bài xong. Chả hiểu có phải nhờ nó thúc ép không mà kết quả bài kiểm tra đầu năm của nó cũng không tệ, bác và cô rất hài lòng. Nhất là cô Nga, cô thoát được cái việc kèm thằng Hiền học. Việc rau cỏ rửa bát cũng tới tay nó, nhưng đôi lúc nó thấy cô vẫn thở vắn thở dài.

Điểm nhấn cho những ngày đầu bỡ ngỡ của nó những lúc nó tăm tia cô Nga. Những lúc bác Hợp đi làm cô ăn mặc mát mẻ hơn. Những chiếc áo mỏng, đôi lúc là những chân váy ngắn trên đầu gối. Đặc biệt cô không mặc áo ngực. Con chim nó đội lên một cục khi nó nhìn thấy vú cô khi cô cúi xuống ở trong bếp.

Một ngày thứ 6 nó đi học về. Mai thứ 7 được nghỉ không phải học sáng. Nó dự định ăn cơm trưa xong sẽ về sớm thăm bố mẹ. Về đến nhà thì thấy thằng Hiền cũng vừa đi học về đang ngồi xem tivi. Nhà cửa có vẻ trống vắng. Nó để cặp xuống cốc đầu thằng Hiền:

– Mẹ đâu mà mày ngồi đây xem hoạt hình.
– Mẹ em ở trên gác. Mẹ bị đau lưng, giờ còn chưa có cơm ăn nữa.
– Sáng tao thấy cô bình thường mà.
– Em đâu có biết. Anh có biết nấu cơm không, em đói quá.

Nó tần ngần, rồi đi lên phòng cô. Trước giờ nó chưa vào phòng cô bao giờ. Nó đứng trước cửa phòng, rón rén gõ cửa. Tiếng cô trả lời, nó mở cửa vào. Cô đang nằm sấp trên giường, tay xoa xoa đằng sau thắt lưng.

– Cô bị sao thế, em nó bảo cô bị đau lưng ạ.
– Ừ….đau quá. Sáng cái ông chở hàng bị đau bụng đi ỉa. Mà chả có ai ở đó, cô cố khuân cái tủ đầu giường lên xe tự nhiên bị đau hết thắt lưng. Nằm còn đỡ, chứ đứng lên, nhất là hơi khom lưng là đau lắm.
– Cô xoa dầu chưa, hay là cô bị vặn cái dây chằng hay cơ nào đấy.
– Cô không biết. Tay cô sao với được mà xoa.
– THế cô đợi chút, cháu xuống nấu cho em ăn đã. Nhà còn gì không cô nhỉ.
– Còn giá đỗ sáng cô vừa mua. Cháu luộc giá với luộc thịt cho nó ăn tạm. Không thì có thịt bò trong tủ, cháu xem xào cho nó ăn cũng được. Có con cá sáng mua mà chưa kịp rán, giờ đau lưng quá.
– Thế cô đợi chút, cháu làm nhanh rồi cho em ăn đã.

Nó xuông cắm cơm thật nhanh. Luộc giá rồi xào thịt bò với hành tỏi cho thằng Hiền. Nó dặn thằng Hiền cơm chín tự ăn rồi lên phòng cô. Cô vẫn nằm đó chờ đợi nó.

– Cháu xong rồi, cháu dặn em cơm chín tự xới. Nó đang xem nốt phim.
– Ừ, cháu thử xoa bóp cho cô xem thế nào. Không thì tí có khi đi vào viện xem thế nào.
– Dầu ở đâu hả cô.
– Tủ đầu giường đó cháu.

Nó kéo cái tủ đầu giường ra. Đập vào mắt nó là lọ dầu con hổ và….mấy cái bao cao su. Nó hơi đỏ mặt, nó biết cái này là cái gì. Hồi ở nhà thằng Khánh bạn nó, thằng đó đã khoe cho nó biết thế nào là bao cao su, rồi bố mẹ nó giấu ở đâu nó đều biết. Nó vội lấy chai dầu rồi đóng ngăn kéo lại. Cô đã vén áo lên chờ nó. Nó thoa dầu ra đều tay, xoa nhẹ bàn tay nó bắt đầu đặt lên lưng cô. Da cô thật mịn, cũng như da của cô Loan và mẹ nó. Bàn tay nó bắt đầu khẽ miết trên da cô, thật nhẹ nhàng và từ từ. Rồi theo nhịp điệu tăng tiến, bàn tay khẽ ấn mạnh hơn vào thắt lưng và hông nơi cô kêu đau. Cô rên nhẹ lên làm nó giật mình:

– Đau hả cô.
– Đau một chút, nhưng sướng lắm. Làm tiếp đi cháu.

Nó tiếp tục xoa bóp, bàn tay đôi lúc đi cao hơn lên giữa lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng trắng bóc của cô. Cô cứ rên rỉ khi nó xoa bóp tới chỗ làm cô thích. Nó biết cô chắc không đau, nên cứ tiếp tục. Bàn tay đang mải miết nơi thắt lưng chợt cô đưa tay giữ nó lại.

– Sao thế cô.
– Chỗ ý có vẻ đỡ rồi, nhưng còn chỗ này nữa.
– Chỗ nào nhỉ, cháu xoa khắp nửa lưng dưới rồi.
– Chỗ…gần mông cô. Cháu….kéo bớt quần cô xuống.

Nó ngại quá. Nhìn mông cô thì cũng thích, nhưng giờ bảo nó kéo xuống thì…. Cô như biết nó ngại, cô định nhướng mông lên tự kéo thì lại rên lên. Có vẻ như cô vẫn đau. Nó không chần chừ nữa, tay nó kéo quần cô xuống. Cái quần bị nó kéo mạnh làm lộ ra gần hết mông cô. Thật ra là còn cái quần lót đen nữa, nhưng nó có thể nhìn thấy mấy sợi lông lồn đâm ra rìa quần. Con chim nó tưng tức lạ. Ngón tay khẽ chạm vào mông cô, mịn quá. Nó khẽ kêu thầm rồi kéo dần cái quần xuống. Như sợ cô để ý nó chỉ dám kéo nửa mông. Tay nó bắt đầu xoa bóp dưới thắt lưng gần mông cô. Nó chưa dám xoa bóp hẳn nơi mông cô, vì chỗ đó chỉ có thịt với mỡ, làm gì có gì đâu mà đau.

– Cháu không xoa bóp mông cô à.
– Cháu tưởng cô đau chỗ gần mông thôi.
– Cháu xuống sâu thêm một tí, ừ, đúng rồi.

Vậy là nó xoa bóp sâu hơn một tí. Bàn tay vừa xoa vừa bóp nửa mông trước của cô. Đôi khi nó bạo dạn, 2 tay bóp bóp như muốn banh mông cô ra, để cái quần tụt thêm một tí. Chỉ dám thế thôi.

Chợt tiếng chạy lịch bịch lên cầu thang, tiếng thằng Hiền gọi mẹ í ới. Cô và nó vội vàng kéo quần lên. Chả ai bảo ai nhưng đều tự động làm. Nó nghĩ thé nào lại đặt tay lên lưng cô xoa bóp. Thằng Hiền chạy vào gào lên:

– Mẹ, con ăn cơm xong rồi. Chiều con gọi thằng Hào qua nhà chơi điện tử có được không ạ.
– Thế bài tập thế nào.
– Có ít thôi. Con rủ nó chơi 1 tiếng thôi. Rồi con làm. Có gì anh Tuấn kiểm tra cho con.
– Ừ, thế đi nằm nghỉ một tí đi.
– Vâng, mà mẹ đỡ đau chưa.
– Mẹ đỡ hơn rồi. Anh Tuấn xoa dầu cho mẹ rồi.
– Đấy, con bảo để con xoa mà mẹ không chịu
– COn xoa để giống lần trước đổ nửa lọ dầu ra lưng mẹ à.
– Lần này con để ý là được.
– THôi được rồi, con đi ngủ đi.

Thằng Hiền lại như cơn gió ào tới ào đi. Nó và cô ngập ngừng. Rồi cô chống tay ngồi dậy. Nó cẩn thận đỡ cô, cô có vẻ đỡ đau thật.

– Cảm ơn cháu, đúng là đỡ đau thật.
– Trông cô chắc chưa xuống nhà ăn được. Cháu mang cơm lên cho cô nhé.
– THôi, cháu đỡ cô xuống. Cô còn hơi đau thôi. Cô ăn xong rồi ngồi xem phim. Đang đến tập hay.

Nó đứng dậy đỡ cô. Cô vịn vào lưng nó đi từ từ. Cái cầu thang nhà cô làm kiểu gì mà bậc cao quá, cô xuống có vẻ khó khăn. Nó bạo dạn tay để hờ nơi gần nách cô, ép cô vào nó dìu cô dần xuống. Cô dựa dần vào nó, nó có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng nơi người cô. Bàn tay giữ nơi gần nách cô từ lúc nào thành ra đã để ở một bên gần ngực cô. Cô chả nói gì vẫn xuống từ từ. Nó có thể cảm giác đôi lúc ngón tay nó chạm vào chân ngực cô qua làn áo mỏng. Nó liếc qua cô, cái áo ngực rộng cổ đủ để nó nhìn thấy bầu ngực cô lấp ló. Cô không mặc áo ngực quả là tiện cho mắt nó. Cô bỗng ngước qua, bắt quả tang mắt nó. Cô lườm nhẹ một cái, làm nó vội gục đầu xuống như nhận lỗi. Nhưng cô chả nói gì, hai cô cháu từ từ xuống hết cầu thang. Nó bới cơm cho cô, hai cô cháu ăn nhanh rồi nó dìu cô ra xem phim, còn nó rửa bát.

error: Content is protected !!