Nếu như trùng quái vật biết nói, nó sẽ tặng cho Văn Tư Thành ba chữ.
“Như ý mày.”
Văn Tư Thành không muốn mặt đối mặt bằng nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp với trùng quái vật, sau khi xác nhận nó ghim anh, anh bèn vội vàng xoay người bỏ chạy.
—— Bây giờ mà bị người ta nhìn thấy, thế nào cũng kéo anh đi tham gia thi đấu Thế vận hội Olympic.
Hai chân anh chạy rất nhanh nhưng không nhanh bằng chân ngọ nguậy của trùng quái vật, âm thanh vun vút của chân trước đã truyền tới bên tai.
Anh cũng nghe thấy tiếng la hét tấn công của Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu nhằm dẫn dụ quái vật.
Chắc do anh trông ngon lành, dù sao thể hình một mình anh cũng bằng cả hai người kia, cho nên quái vật mới đuổi theo anh không buông.
Văn Tư Thành đoán hôm nay anh phải bỏ mạng tại đây, đèn kéo quân(*) bắt đầu hiện lên trong đầu.
(*) Tương truyền khi cận kề cái chết, con người sẽ nhìn thấy hình ảnh đèn kéo quân
Nghĩ đến mình sinh ra ngậm thìa vàng, sống hơn hai mươi năm trên đời, có số tài sản mà người thường xài cả đời không hết… Như vậy anh đã không còn gì tiếc nuối!
Văn Tư Thành hết sức bi ai.
Chẳng phải những người không có tiếc nuối là nhân vật bắt buộc phải hi sinh trong phim hay sao?
Anh còn chưa muốn chết ——
Anh còn muốn ngắm thêm nhiều phong cảnh nữa.
Lưng đau nhói!
Trùng quái vật đè anh ngã xuống đất.
Nước miếng tanh hôi cách anh càng ngày càng gần.
“Loảng xoảng!”
Tiếng xiềng xích vang lên vào thời điểm này thật êm tai.
Văn Tư Thành ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Hành Chỉ cao gầy đứng ngược sáng ở cửa, cậu hơi nâng cánh tay, dây xích đột ngột trói quái vật lại, dễ dàng nghiền nó thành bùn!
Văn Tư Thành rưng rưng nước mắt: “Tiểu Tống, không uổng anh đây thương cậu… Hu hu hu, tổ cha con rệp thối nhà mày.
Anh chảy máu rồi sao?”
Vân Thiển và Bùi Hướng Nhu nhảy qua khe nứt, chạy tới bên người Văn Tư Thành, kiểm tra sơ qua miệng vết thương trên lưng anh.
Vân Thiển nói: “Bị thương ngoài da, không nặng lắm.”
Văn Tư Thành giống như cá chết ngồi phịch dưới đất.
Tống Hành Chỉ nâng Văn Tư Thành lên bằng xiềng xích: “Vân Thiển, chúng ta đi đến chỗ an toàn.”
Trán cậu rịn mồ hôi, áo khoác đồng phục xốc xếch, nút áo không cài, chạy tới rất vội.
Vân Thiển lo lắng nhìn cậu: “Cậu ổn không, sao cậu lại chạy tới đây?”
“Trong trường xuất hiện rất nhiều côn trùng thế này, bên phía những người kia cũng vậy.
Ô Tề Hải nói em và anh Văn tới Bang hội người chơi, tôi lo lắng nên chạy tới trước, may mà kịp lúc.”
Cậu ngập ngừng rồi lại bổ sung: “Tôi đã giải quyết côn trùng trong trường học, học sinh và giáo viên không sao.”
“Cậu giỏi lắm.”
Lời khen của Vân Thiển khiến vành tai Tống Hành Chỉ ửng đỏ.
Đầu ngón tay cậu hơi nhúc nhích muốn nắm lấy tay Vân Thiển, nhưng nhấc lên mấy lần rồi vẫn bỏ xuống, đành đứng gần Vân Thiển hơn một chút.
Bùi Hướng Nhu chạy đi tìm Bùi Chí Vũ, nửa đường đến nơi an toàn thì chia tay bọn họ.
Văn Tư Thành gọi điện, biết được tin người nhà anh đã rời Hải Thành đi về phía hòn đảo an toàn nào đó.
Anh đau lòng phẫn nộ, quyết định ôm bắp đùi Vân chó.
Từ nay về sau, Vân chó phía trước, anh vĩnh viễn theo sau!
Ba và anh trai không cần cũng được.
Trên đường đi có rất nhiều côn trùng khổng lồ bất chợt xuất hiện, Hải Thành kéo còi báo động, Vân Thiển phát hiện trên đường đã có quân đội.
Nhìn thấy súng ống có thể gây thương tích với côn trùng khổng lồ, Vân Thiển thở phào, hẳn bên phía đồng chí vân cũng không sao…
“Cẩn thận!”
Tống Hành Chỉ dắt Vân Thiển kéo sang một bên, tránh khỏi khe nứt đột ngột xuất hiện, Văn Tư Thành bị dây xích nhấc lên tự động tránh né.
Quân nhân qua đường chứng kiến cảnh tượng dị thường này cũng không lấy làm lạ, hẳn là hôm nay đã thấy quá nhiều nên tê liệt rồi.
Bọn họ vừa bắc loa bảo nhóm người Vân Thiển mau đến chỗ tị nạn, vừa tấn công quái vật.
Tống Hành Chỉ chủ động giúp họ xử lý côn trùng khổng lồ, cậu biết đây là chuyện mà Vân Thiển thích nhìn thấy.
Một thiếu niên da ngăm nhảy từ tòa lầu bên cạnh tới, cậu vừa định bắt lấy Thiển trong tay Tống Hành Chỉ, chợt nhìn thấy ánh mắt u ám của thiếu niên da trắng, động tác lập tức khựng lại.
Ô Tề Hải : “Các người chậm quá.”
Cậu lấy một bình xịt phun nước biển lên mặt.
“Lão cáo già đang ở trong nhà xe bên kia chờ các người, mau lên, không nhanh một chút thì thành phố sẽ niêm phong.”
“Niêm phong?” Vân Thiển và Văn Tư Thành đồng thời la lên, Hải Thành phản ứng nhanh vậy sao?
Ô Tề Hải buông tay, nói như làm nũng: “Sáng nay Tô Quân nghe chị gái nói chuyện tận thế, bèn thông qua Văn Nhân Du liên lạc với bộ phận cấp cao nơi này, cũng chẳng biết bọn họ làm cách nào thuyết phục được đám người kia.
Các người nói không được, nhưng chỉ cần chúng ta thể hiện năng lực, bọn họ không thể không tin.”
“Sau đó thì sao?”
“Còn thế nào nữa, Tô Quân sẽ sử dụng năng lực khiến người ta thấy ghét giúp đỡ Hải Thành tạo một kết giới tạm thời, còn lại thì bọn họ tự lo liệu.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã tới nhà xe cần đến.
Đây là một chiếc Land Rover, Văn Nhân Du và Tô Quân đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Vân Thiển bị kẹp giữa Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ, người trước tựa đầu vào vai cô, người sau nắm tay cô không buông.
Chỉ cần cô hơi biểu hiện vùng vẫy, Tống Hành Chỉ sẽ rưng rưng nước mắt, nhóc mít ướt phát tác.
Văn Nhân Du mang bao tay trắng điều khiển bánh lái, giơ tay đẩy mắt kính, nhìn Văn Tư Thành phía sau thông qua gương chiếu hậu.
“Anh Văn, trước khi anh trai anh đi đã ký kết thỏa thuận với tôi, bảo tôi chăm sóc anh, vì vậy mới dẫn người nhà mình đi trước chứ không phải bỏ lại anh.
Tôi nghĩ anh sẽ hiểu.”
Văn Tư Thành nhìn bốn người mang cùng một khuôn mặt trong xe, lẩm bẩm: “Vậy ít nhất nên gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi chứ.
Thôi đi, tôi cũng cảm thấy đi theo mọi người an toàn hơn, nhất định phải bảo vệ tôi đó!”
Ô Tề Hải cười hì hì: “Tống Hành Chỉ rất thích anh Văn, cho nên chúng tôi cũng không ghét anh.”
Văn Tư Thành không hiểu đầu đuôi logic lời thế nào, chỉ cần hiểu là bọn họ sẽ bảo vệ anh là được.
Vân Thiển hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu, tôi muốn về Thủ đô.”
“Ta biết.” Tô Quân thấp giọng nói: “Hiện giờ chúng ta phải ra sân bay, Hải Thành tặng chúng ta một máy bay và một phi công, sẽ đưa chúng ta đến Thủ đô.”
Vân Thiển không ngờ Tô Quân đã giải quyết hết mọi lo lắng của cô.
Một khi anh đã hứa với Giới, anh sẽ không để Vân Thiển xảy ra chuyện gì.
Thật không phụ cái danh quân sư.
…
Sân bay, một máy bay đã chuẩn bị cất cánh, chỉ đợi hành khách của nó đến nơi.
Land Rover màu đen lái vào sân bay, đoàn người lần lượt bước vào máy bay.
Máy bay cất cánh, màng nhĩ ù lên, không lâu sau trời xanh mây trắng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Khoang máy bay vô cùng yên lặng, Văn Tư Thành phá vỡ bầu không khí yên ắng đó: “Em nói xem nhân tố tận thế sẽ là cái gì? Anh hoàn toàn không có đầu mối, bên chỗ em…”
Vân Thiển đáp: “Em cầu nguyện rồi, không có phản ứng.”
“Chị gái, lần này không thể trách bản thể, hình như ngài ấy gặp chút phiền phức, tạm thời không thể nào đáp lại chị.” Ô Tề Hải chỉ lên đầu: “Chỗ này chỉ có em từng nhận được thần lực của bản thể, em có thể cảm nhận được tình trạng hiện tại của ngài ấy.”
Văn Tư Thành giật mình: “Thần linh cũng gặp phiền phức sao?”
Ô Tề Hải: “Đúng vậy.”
Vân Thiển níu tóc dài trước ngực: “Aaa, hoàn toàn không biết phải làm sao, chẳng có một chút nhắc nhở thì đi đâu tìm nhân tố tận thế thật sự.
Có khi nào là con trùng ban nãy không, tộc côn trùng xâm nhập à?”
Văn Tư Thành chép miệng: “Chắc không, cảm giác con trùng kia giống lính lác hơn, thông tin chúng ta biết vẫn còn quá ít.”
Tầm mắt Tống Hành Chỉ dừng trên mái tóc bị cô làm rối bù: “Vân Thiển, em có chúng tôi, không cần lo lắng như vậy.”
Vân Thiển gượng cười: “Cảm ơn.”
Cô vẫn không liên lạc được với đồng chí Vân.
Thấy nụ cười ảm đạm của cô, mỗi một phân thân đều cảm thấy không vui.
Sao bản thể lại làm được thần linh nhỉ, đã là thần linh rồi mà còn để thế giới Vân Thiển biến thành thế giới tận thế, bình thường đi lung ta lung tung ở Thần giới mà chẳng có một chút quyền lực nào sao?
Mỗi phân thân đều từng xưng vương xưng bá ở thế giới nhỏ thầm mắng trong lòng: Bản thể ăn hại.
Hai giờ sau, may bay đã đến Thủ đô.
Sau khi nhân viên hạ cánh, phi công lại bay trở về Hải Thành.
Trông những người này rất lợi hại, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn, nhưng người nhà anh đều ở Hải Thành, anh phải trở về ở bên người nhà, cho dù là nguy hiểm bỏ mạng.
Vân Thiển bấm số điện thoại Vân Kiến Quốc.
Ngay khoảnh khắc nối máy, cô mở miệng nói: “Ba, ba đang ở đâu, con đến Thủ đô rồi, con đến tìm ba.”
“Vân…rè….
phải… rè… cẩn… thận với… kinh…”
“Ngài đồng chí Vân, ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con nghe không rõ.
Tín hiệu chập chờn quá, hay là ba phát định vị cho con đi!”
“…Kinh!”
“Alo, alo?” Vân Thiển gọi mấy tiếng, đầu dây bên kia điện thoại chỉ còn tiếng rè rè, tín hiệu trên màn hình điện thoại vẫn đầy sóng.
Cô siết chặt điện thoại: “Không rõ xảy ra chuyện gì, chắc Thủ đô cũng gặp chuyện chẳng lành.
Mọi người cẩn thận một chút.”
Truyền thông và Internet Thủ đô đều bình thường, mở các mạng xã hội và trang web tin tức cũng không phát hiện tin lạ.
Đây là sân bay lớn nhất Thủ đô, đi từ bãi đáp máy bay vào phòng chờ, mọi người nhận thấy bất thường.
Nơi này cũng quá yên tĩnh rồi.
Không những thế, bọn họ đi một vòng, chẳng những không có hành khách mà ngay cả bóng dáng nhân viên làm việc cũng không có.
Điện thoại công tác vang lên liên tục, vali cỡ nhỏ vẫn còn để nguyên, trên ghế ngồi vẫn còn cuốn sách đang mở nằm rải rác, giống như tất cả mọi người bất chợt bốc hơi.
Bởi vì không rõ tình huống nên không ai dám tùy tiện mở miệng.
Cho đến khi Tống Hành Chỉ, Ô Tề Hải và Tô Quân lần lượt xác nhận nơi này không có nguy hiểm mới có người lên tiếng.
Văn Tư Thành: “Lẽ nào mọi người bất chợt gặp nguy hiểm, bị gọi đến nơi tị nạn?
Vân Thiển chỉ son kem đang mở nắp rơi trên đất: “Giống như ngay lúc mọi người đang sinh hoạt bình thường thì tự dưng bị thứ gì đó lôi đi hơn.”
“Kinh” mà ngài đồng chí Vân nói trong điện thoại lúc nãy là gì?
Kinh, kình, kỉnh… Vân Thiển vừa liên tưởng từng chữ, vừa nhìn sang xung quanh, đột nhiên khóe mắt lướt qua một tấm gương tròn dùng để trang điểm.
Lẽ nào là “Kính”, ám chỉ gương soi?
Tấm gương nằm dưới đất, Vân Thiển nói suy đoán này cho những người khác.
Tống Hành Chỉ sử dụng dây xích khều gương nhỏ khiến nó lại gần bọn họ một chút.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong gương, ai nấy cứng đờ người.
Chần chờ chốc lát, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu.
Ngay bên trên bọn họ, mái nhà dần dần tan biến, thay vào đó là một tấm gương bóng loáng.
Trừ hình dáng thực thể của bọn họ trong gương, còn có vô số bóng người hư ảo.
Mờ mờ ảo ảo, tụ tập lại với nhau, số lượng đông đến đáng sợ.
Vẻ mặt những người kia hoảng sợ đập vào mặt kính, miệng mấp máy giống như đang cầu cứu bọn họ.
Âm thanh bị kính cản lại, đó là tiếng cầu cứu vô thanh vô ích.
“Hề hề.”
Gương tròn dưới đất bất chợt nứt ra, vô số xúc tu giống như bóng đen đánh úp về phía họ!
——oOo——