Nơi sáng đèn ở Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang càng ngày càng nhiều, trường học giống như sống lại, đâu đâu cũng đầy ắp tiếng bàn tán.
Hiệu trưởng đang ở khu biệt thự phía Tây Nam trường học, đa phần thầy cô và lãnh đạo có chức vụ cao đều ở chỗ này.
Hiệu trưởng liên lạc bảo vệ chịu trách nhiệm quản lý trường học buổi tối.
Trong trường chỉ có học sinh và nhân viên bình thường không có vật dụng truyền tin, hiệu trưởng và một số lãnh đạo thì có.
Tít ——
Tít ——
Điện thoại nối máy.
“Giọng nói ban nãy là gì, tại sao lúc này phòng phát thanh lại có người , nhân viên phụ trách bên kia đâu?! Mấy người tuần tra kiểu gì vậy?”
Sau khi mắng xong, hiệu trưởng phát hiện đầu dây bên kia không có âm thanh.
Ông ta cẩn thận lắng nghe, chỉ có tiếng dòng điện rè rè.
Đèn bàn đầu giường ông ta chớp tắt hai lần, trong ống nghe chợt vang lên tiếng thét thảm thiết, doạ hiệu trưởng đánh rơi điện thoại xuống đất.
Màn hình điện thoại nhấp nháy, tự động nhận tin nhắn MMS.
MMS tải hình ảnh.
Tải thành công.
Hiệu trưởng bật dậy khỏi giường, nửa người để trần, cơ thể vạm vỡ dựa vào vách tường, hoảng sợ nhìn tấm hình kia.
Thi thể trong hình bị cắt thành từng mảnh, không mảnh vải che thân, máu chảy đầm đìa,.
“Người kế tiếp là mày.”
Lại một tin nhắn nữa, trong tin viết câu nói như vậy.
Không đợi hiệu trưởng kịp phản ứng, ông ta phát hiện vách tường phía sau từ từ mềm nhũn.
Hiệu trưởng chậm chạp quay đầu, một đôi tay thò từ bên sườn mặt ra, bấu vào mặt ông ta.
“Đến lượt mày rồi nhé.” Tiếng thủ thỉ dịu dàng giống như người tình.
Đầu người đàn ông lăn xuống đất, điện thoại tự động chuyển sang giao diện radio, chiếc kim quay tới quay lui, vang lên tiếng rè rè.
“…Bạn có nghe chuyện Kẻ phanh thây ở khu biệt thự công chức chưa? Bạn gọi một cú điện thoại đêm, nhưng người điện thoại kết nối không phải là người bạn quen biết, mà là một tiếng thét thảm thiết xa lạ.
Đó là đối tượng Kẻ phanh thây đang xé xác.
Mà bạn, người nhận điện thoại của gã chính là mục tiêu kế tiếp…”
Bàn tay dính máu nhặt điện thoại dưới đất lên, đèn đầu giường nhấp nháy rồi phụt tắt vì không chịu nổi tải, không gian trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Giọng nói chủ nhân bàn tay run rẩy vì kích động: “Trước trời sáng có thể giết thêm mấy đứa đây? Một đứa? Mười đứa? Năm mươi đứa? Hay là một trăm đứa?”
Lúc này, học sinh trong phòng ký túc xá không hề hay biết chuyện hiệu trưởng đã mất mạng, bọn họ vẫn đang bàn tán về tiếng phát thanh.
“Xảy ra chuyện gì vậy…”
“Hình như tôi nghe cái gì mà Trò chơi chuyện ma, là ai đang đùa thế?”
“Sao đêm hôm khuya khoắt lại đánh thức người ta dậy, ngủ không ngon thì sáng mai da dẻ sẽ không đẹp đâu, bao nhiêu mỹ phẩm dưỡng da cũng chẳng cứu nổi.”
“Tiếng nói trong phát thanh nghe dị thật, không giống người tí nào, chẳng lẽ chuyện ma là thật.
Không phải trước đây có người lén lút kể mấy câu chuyện ma sao… Chỉ cần giẫm lên bậc thang thứ mười ba là có thể chỉnh sửa toàn bộ khuyết điểm bề ngoài trên người…”
“Cái gì?”
Nghe nói đến có thể chỉnh sửa tất cả khuyết điểm bề ngoài, toàn bộ học sinh trong phòng ngủ vểnh tai lên, cực kỳ hứng thú.
Nhưng không đợi bọn họ nghe thấy nội dung, có người cầm loa phóng thanh hô to bên ngoài lầu ký túc xá : “Tất cả mọi người hãy rời khỏi lầu ký túc xá, hiện tại ký túc xá rất nguy hiểm.
Tất cả lập tức xuống lầu, tập hợp đi về phía nhà ăn.”
“Mặc kệ nhìn thấy cái gì hoặc nghe thấy âm thanh gì, mọi người phải phớt lờ tất cả, không được nhìn vào mắt chúng, không được nghe theo chúng…”
Đám học sinh ồ ạt ghé vào ban công, cầm đèn pin chiếu xuống.
Chú bảo vệ mặc đồng phục bảo vệ của trường, đôi mắt dưới mũ tràn đầy bể dâu, râu quai nón không cạo rối bù, giấu kín mọi biểu cảm trên mặt ông.
“Đó là ai? Bảo vệ trường chúng ta à? Chưa từng gặp bao giờ.”
“Á, là ông ta.
Tối hôm trước, lúc tôi và bạn trai hẹn hò bị ông ta bắt gặp dẫn về phòng.
Đúng là đồ phiền phức.”
“Tôi cũng gặp chú bảo vệ râu ria xồm xoàm vào buổi tối.
Chú ấy tốt lắm, bảo bên ngoài nguy hiểm, nói tôi buổi tối không nên rời khỏi ký túc xá.”
Học sinh vốn không để ý lời bảo vệ, trừ phi thầy cô đến thông báo, chỉ cho rằng bảo vệ lên cơn nói hai câu, không ai thèm tin..
Bọn họ xoay người trở về phòng ngủ tiếp, hôm sau còn phải lên lớp nữa.
Thế nhưng…
Đó… đó là cái gì!
Học sinh tất cả các phòng đều đồng loạt nhìn thấy thứ này.
Mặt người dày đặc bên trong mỗi khe hở.
Khe hở tủ sách và bàn học, khe hở ngăn kéo bàn, khe hở cửa khép hờ, tất cả đều là gương mặt đau khổ đang nhấp nhô, nhìn bọn họ với đôi mắt rét lạnh.
Không hề phát ra âm thanh nào.
Sợ hãi xâm chiếm mỗi tế bào trong cơ thể, bọn họ chỉ có thể trừng mắt đối mặt với thứ kia, nhìn chúng thò từng chút ra khỏi khe hở, giống như được nặn ra từ chất nhờn ma quái, bò về phía bọn họ.
“Vào với chúng ta.”
“Vào với chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn nữa.”
Vào với chúng? Ở trong khe hở chật hẹp đó với chúng?
Không không không!
Nhúc nhích đi! Mau nhúc nhích đi! Tại sao cơ thể không thể cử động chứ!
Một tiếng quát lớn kéo tất cả học sinh ra khỏi nỗi sợ ——
“Mặc kệ nhìn thấy gì, nghe thấy gì, phớt lờ bọn chúng! Không được nhìn vào mắt chúng, không được nghe chúng, bất kể xảy ra chuyện gì cũng chỉ cần chạy thật nhanh, rời khỏi ký túc xá là được!
Cơ thể học sinh khôi phục cử động.
Bọn họ ghi nhớ kỹ lời bảo vệ, mặc kệ mọi thứ chạy ra ngoài, cắm đầu chạy, chỉ muốn rời khỏi ký túc xá…
“Tại sao muốn rời khỏi đây?”
“Tại sao không tham gia với chúng ta?”
Hoá ra trong ký túc xá có nhiều khe hở như vậy, đâu đâu cũng là tiếng nói của đám mặt người ẩn núp trong đó, giọng nói mơ hồ có nam có nữ , ẩn chứa sự mê hoặc khủng khiếp.
Có một nam sinh không khống chế tiếp cận khe hở.
Trong nháy mắt, khe hở mọc ra vô số đôi tay túm lấy cơ thể cậu ta, kéo cậu ta vào!
Lập tức bên trong khe hở tăng thêm gương mặt cậu nam sinh này, trắng bệch vô cảm giống hệt những gương mặt khác trong dó, mở miệng nói “Vào với chúng ta” .
…
Học sinh tụ tập ở khu vực trống trải dưới lầu ký túc xá càng ngày càng nhiều.
Chú bảo vệ đếm số lượng người, ông nhìn về phía ánh sáng tù mù ẩn hiện nơi cuối chân trời.
Ông không thể đợi nữa, đợi nữa thì ngay cả đám học sinh này cũng không giữ được, ông phải đưa bọn họ tới nơi an toàn.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Những thứ trong khe hở đó là gì?”
“Bạn của tôi bị hút vào khe hở rồi, làm sao đây, ai cứu bạn ấy đi!”
“Chú bảo vệ, tại sao chú không nói, có phải chú biết cái gì không?”
“Chuyện ma, là chuyện ma sao? Trò chơi chuyện ma nói trong phát thanh…”
Sau khi an toàn liền có học sinh sực nhớ: “Làm sao đây, tôi chạy gấp quá nên chỉ mặc áo ngủ, chẳng trang điểm gì cả, thế này làm sao nhìn mặt người khác?”
“Mấy người khóc cái gì, đợi thầy cô tới cứu chúng ta.
Khoan đã, lỡ nhìn thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề của chúng ta, có khi nào thầy cô sẽ trừ điểm chuyên cần không?”
“Ban nãy là hiệu ứng đặc biệt cố tình tạo ra không chừng, nhằm kiểm tra dưới tình huống hỗn loạn thì chúng ta có thể duy trì theo đuổi cái đẹp hay không…”
“Im miệng!” Chú bảo vệ quát lớn, ông quyết định không đợi nữa.
Trên sân thượng ký túc xá còn có học sinh cầu cứu, nhưng ông chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
“Muốn giữ mạng thì theo tôi.” Ông nói xong thì trừng mắt về học sinh vẫn còn để ý tới mặt mũi: “Giờ này mà vẫn còn quan tâm ngoại hình, rốt cuộc mấy đứa còn muốn cống nạp cho cô ta bao nhiêu sức mạnh nữa?”
Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang là một trường cấp ba.
Học sinh tuổi này đa phần không có sức phán đoán, đối diện với nguy hiểm không biết tên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi theo người lớn đáng tin nhất.
Học sinh đi theo sau lưng chú bảo vệ, bọn họ phải đi đến nhà ăn trường học phía Nam.
Chú bảo vệ cũng không giải thích tại sao phải đi tới đó.
Ban đầu, trên đường khá yên tĩnh, đi đứng rất bình thường.
Đột nhiên hành lang hai bên bỗng xuất hiện một đám người nửa trong suốt, bọn họ mặc đồng phục học sinh kiểu dáng mười mấy năm trước của Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang.
Những người này trốn đằng sau thân cây, ném đá, côn trùng chết và thức ăn thối về phía học sinh đi đường.
Học sinh bị doạ thét lên, đám người nửa trong suốt kia hào hứng vỗ tay, số lần ném tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn.
Chú bảo vệ: “Đừng để ý tới bọn chúng, chúng là chuyện ma Quỷ ồn ào.
Bọn chúng chỉ thích đùa dai chứ không giết người.”
Có học sỉnh hỏi tại sao chú bảo vệ lại biết rõ như thế.
Chú bảo vệ mỉm cười, hai cẳng chân bắt đầu biến thành nửa trong suốt giống như Quỷ ồn ào: “Bởi vì tôi cũng là một trong số chúng.”
…
Bên đường lại ném đá ra, hòn đá chính xác vượt qua tất cả mọi người đập trúng cái đầu sáng sủa của Vân Thiển.
Vân Thiển chịu hết nổi, cô lấy dao và cục gạch từ trong balo ra.
Vừa định nhào về phía đám ma trong rừng cây nhỏ, tay trái đã bị Văn Tư Thành giữ, tay phải bị Vương Tư Tuệ kéo.
Sau tiếng phát thanh tuyên bố Trò chơi chuyện ma bắt đầu, phòng y tế chỗ bọn họ đứng xuất hiện rất nhiều mặt người núp trong khe hở, trông mà ớn óc.
Bọn họ bèn rời khỏi toà nhà kia, chuẩn bị đến phòng phát thanh trung tâm.
Bọn họ tra được chuyện ma liên quan đến phát thanh, địa điểm chuyện ma là phòng phát thanh trung tâm .
Nghe thì có vẻ chuyện ma này giống người hiểu rõ sự tình, mọi người muốn qua giao lưu với đối phương một chút, nếu được thì giết luôn càng tốt.
Văn Tư Thành: “Chưa chắc, chưa chắc, lỡ đây là bẫy thì sao? Không chừng bọn chúng không thể ra ngoài sáng, bèn dụ chúng ta vào trong.”
Vân Thiển: “Tôi không vào, tôi muốn lý luận với bọn chúng.
Ở đây có nhiều người xuất sắc như vậy, tại sao chỉ ném vào một mình tôi?”
Thấy hai người không buông tay, Vân Thiển nói: “Được rồi, tôi nói thật.
Thật ra tôi chỉ muốn nhìn gần thử xem người yêu tôi tha thiết trông như thế nào.”
Nếu như trên tay cô không có con dao và cục gạch thì có lẽ nhóm người sẽ tin.
Vương Tư Tuệ đột nhiên buông tay, Vân Thiển lập tức biến thành Husky đứt dây, xông về phía đám chuyện ma khốn kiếp trốn đằng sau gốc cây.
Trước giờ Vân Thiển vẫn luôn tỏ vẻ lười nhác bất cần, nhưng có vài chuyện khiến cô rất để tâm.
Trong đó, thứ cô để tâm nhất chính là gương mặt mình, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà mỗi sáng cô đều phải ngắm nghía mười phút đồng hồ.
Gương mặt xinh đẹp, người gặp người yêu thế này mà hôm nay lại bị ném đá tận mười hai lần!
Tống Hành Chỉ kịp thời bước lên, tựa như buộc dây lại cho Vân Thiển, cô bị kéo lê dưới cánh tay hai người, nhe răng với đám chuyện ma.
Văn Tư Thành: “Vương Tư Tuệ, em tin lời cô ấy thật à?”
Vương Tư Tuệ đứng yên, ánh mắt rời rạc.
Nửa phút sau, cô hoàn hồn, đôi mắt hơi lóe ánh sáng vàng, nhìn về phía mọi người.
Cô vừa lắng nghe tiếng nói của thần.
Tầm mắt cô dừng lại trên người Tống Hành Chỉ.
Đặng Chung nhận ra, đánh ngất Tống Hành Chỉ.
Lần này đổi lại Vân Thiển ôm lấy cậu, tựa như ôm một chú thú bông xinh đẹp nhẹ tênh.
Vương Tư Tuệ: “Thần ban chỉ thị mới, trừ nhiệm vụ tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma, lần này chúng ta còn phải bảo vệ người bản xứ, không để họ bị chuyện ma giết hết… Hiện giờ, bọn họ đang gặp nguy hiểm, vị trí là…”
“…Nhà ăn trường học.”
——oOo——