Người chơi đứng trước phòng lạnh, Lý Duy để ý dấu vết dưới cửa.
Anh chỉ trỏ, nhóm người không hiểu ý.
Lý Duy: “Dấu vết còn mới, ban nãy chúng ta nói chuyện, chắc hẳn anh ta mở cửa nghe thấy.”
Đặng Chung hết sức kinh ngạc, từ dấu vết bao thức ăn ban nãy cho đến dấu vết dưới cửa hiện tại, người bình thường ít khi chú ý đến chi tiết này.
Mọi người thử mở cửa.
Cửa phòng lạnh không thể khóa từ bên trong, chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Nhưng lúc mọi người định mở cửa phòng lạnh, cửa phòng lại bị giữ chặt ở bên trong.
Lý Duy: “Mọi người hợp lực đi, xem thử sức lực của anh ta lớn hay là chúng ta đồng tâm hiệp lực lớn!
Đặng Chung: “Anh làm nghề gì?”
Nói thật mặt mũi Lý Duy không những bình thường, mà còn hơi lấm la lấm lét, nhúm tóc sau ót nhuộm hightlight màu vàng nổi bần bật, chỉ lúc vén tóc mới thấy được, trông vô cùng bất nhất.
Đặng Chung cứ nghĩ anh là côn đồ cắc ké.
Lý Duy: “Tôi? Cảnh sát địa phương.”
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan đều khựng lại, bọn họ nhìn chằm chằm Lý Duy hồi lâu, cuối cùng quay đầu tiếp tục kéo cửa.
Lý Duy bất mãn: “Sao hả, vẻ mặt mấy người như vậy là sao, đừng có trông mặt mà bắt hình dong chứ!”
Nhóm người im lặng hợp sức mở cửa.
Sức người bên trong rất mạnh, mặc dù bên người chơi có đến mấy người cũng khó mà đấu lại anh ta.
Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, nhưng cô không thể tăng cường sức mạnh.
Nếu như cho cô đến những thế giới tận thế kiểu dị năng tinh thần, không chừng cô có thể phóng ra tia sáng.
Bây giờ cô không tiện tiến hành triệu hồi, một là triệu hồi đòi hỏi hoàn cảnh yên tĩnh, hai là lúc người bản xứ đang ở đây thì không những triệu hồi thất bại mà ngay cả thần quang cũng ít xuất hiện.
Nơi này rơi vào giằng co.
Chú bảo vệ bước lên giúp đỡ.
Ông không phụ một tay, chỉ nói với bên trong cửa: “Sống mà bị người ta khống chế từ ngày này sang ngày khác như chúng ta vui lắm sao?”
Sức lực bên kia cánh cửa bỗng giảm xuống, bọn Đặng Chung lập tức gia tăng sức lực, cửa mở ra.
Người đầu heo đứng trong phòng lạnh, phía sau anh ta đặt rất nhiều bao bố, có vài miệng bao mở to, hạt giống bên trong rơi vãi.
Người đầu heo: “Tại sao không muốn sống? Mặc dù tồn tại dưới dạng chuyện ma thì cũng là sống.” Anh ta móc một cây dao róc xương ra: “Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn bè nên mới giúp ông, nhưng nếu ý định của ông là giết thủ lĩnh thì tôi không bao giờ đồng ý!”
Chú bảo vệ: “Nếu thủ lĩnh chết, chuyện ma dưới quyền gã đều sẽ biến mất.”
Ông cố ý nói lời này cho đám Đặng Chung nghe, hi vọng bọn họ có thể thông cảm cho cảm xúc kích động của Người đầu heo.
Chú bảo vệ: “Mọi người có thể để tôi nói vài câu với cậu ấy không?”
Đặng Chung nhìn về phía đồng đội, đồng đội lại đợi anh quyết định.
Do dự vài giây, anh gật đầu.
Chú bảo vệ bước vào phòng lạnh, cửa đóng lại.
Thiên Hành Kiện: “Sao chú bảo vệ này giống tăng sư quét rác(*)vậy, chuyện gì cũng biết.”
(*) Một nhân vật võ công cao cường trong Thiên Long Bát Bộ, phụ trách quét rác ở Thiếu Lâm Tự, hiện nay được dùng để chỉ những người tài nghệ cực cao, thâm tàng bất lộ
Vương Tư Tuệ: “Đối với chúng ta mà nói có một người biết chuyện dẫn đường sẽ dễ hành động hơn.”
Đặng Chung tỏ vẻ nôn nóng: “Hi vọng bọn họ có thể nhanh lên, Văn Tư Thành vẫn còn ở ngoài đối phó quỷ hút máu, số mạng sử dụng quá cao thì phần thưởng cuối cùng sẽ không được nhiều.”
Nói câu này xong, anh chợt để ý tới ánh mắt khôi hài của những người chơi khác bắn tới.
Lý Duy: “Không phải lúc trước cậu khinh thường người chơi khiếm khuyết à? Bảo nào là không bao giờ để loại người chẳng khác gì tàn phế như Văn Tư Thành và Vân Thiển vào đội, cũng sẽ không bao giờ hợp tác, bây giờ cậu lại bắt đầu quan tâm bọn họ sao? Mới có bao lâu nhỉ, hai ngày thôi đấy.”
Đặng Chung đỏ mặt, ấp úng một hồi mới phun ra một câu: “Anh biết cái đách gì.”
Sau khi chú bảo vệ đi vào, ông rất nhanh bước ra: “Bây giờ, mọi người có thể vào lấy hạt giống rồi.”
Mọi người đi lướt qua vai Người đầu heo, nghe thấy tiếng nói chua xót của đối phương: “Điều ông nói là thật sao? Bởi vì ông có sự ưu đãi của Quan thẩm phán nên mới biết được tất cả sự thật phải không?”
Chú bảo vệ gật đầu.
Người đầu heo ngồi dưới đất, anh ta không bao giờ mở miệng nữa, tựa như pho tượng đứng bất động trong phòng lạnh.
Nhóm Đặng Chung cầm trên tay rất nhiều hạt giống và cả trong balo.
Bọn họ bảo người bản xứ chờ ở tầng hầm, rồi đi lên đại sảnh tiếp ứng Văn Tư Thành.
Nhóm người bước xuống tầng hầm chừng mười phút.
Văn Tư Thành và Quái vật áo choàng đánh túi bụi bên ngoài.
Quái vật áo choàng nghĩ cái tên to béo trước mặt gã mới là quái vật thật sự.
Rõ ràng anh bị gã hút khô máu mấy lần, vết thương trí mạng cũng dính mấy nhát, nhưng vẫn lành lặn như cũ.
Thật ra Văn Tư Thành sắp chịu hết nổi rồi.
Chết thì không chết, nhưng đau đớn liên hồi khiến não của anh càng ngày càng chậm chạp.
Sức mạnh bất ngờ có được của anh lúc được lúc không, mỗi lần mất hiệu lực, chính là lúc Quái vật áo choàng hành hạ cái đầu chó của anh.
Anh hùng không dễ làm, Văn Tư Thành muốn làm cẩu hùng(*) hơn.
(*) Cẩu hùng (狗熊): gấu ngựa, dùng để chỉ những người vô tích sự, nhát gan, vô dụng.
Lúc có thể hưởng lạc thì ai lại muốn chịu khổ.
Anh cảm thấy người bản xứ ở thế giới tận thế này rất đáng ghét.
Anh vốn không thích người khác bàn tán vóc dáng của mình, ở đây anh toàn bị người khác đối xử như rác rưởi.
Nếu cho Văn Tư Thành một cơ hội, anh vẫn sẽ cứu đám người bản xứ đáng ghét kia.
Có lúc anh thật hi vọng đây là trò chơi, toàn bộ người bản xứ là NPC.
Như vậy, anh có thể vờ như không thấy, chẳng cần bị trách nhiệm chủ nghĩa anh hùng trong lòng trói buộc.
Bình thường Văn Tư Thành vừa cá muối vừa vô dụng, nhưng với tư cách là “người trồng hoa(*)” , từ nhỏ anh đã được hun đúc thế nào là ý thức trách nhiệm, thế nào là gánh vác, thế nào là nghĩa lớn…
(*) Đồng âm với “người Trung Hoa”
Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng cao.
Trong thế giới tận thế, anh là người chơi bất tử vô địch.
Mặc dù làm cái gì, đổ bể cái đó, nhưng anh có thể làm khiêng thịt cứu người!
“Mịa nhà mày, đau quá!” Văn Tư Thành la hét ỏm tỏi, giống như làm thế có thể trừ bỏ đau đớn khỏi cơ thể.
Rốt cuộc đầu óc không nghe sai bảo, lúc Văn Tư Thành ngã xuống, anh vẫn nhắm về phía Quái vật áo choàng, hi vọng thể trọng của anh có thể kiềm chế đối phương một lúc.
Bỗng! Từng hạt từng hạt giống rơi xuống nền gạch, âm thanh lào rào tuyệt vời tựa như “ngọc to ngọc nhỏ rơi đầy trên mâm(*)” từng học trong sách giáo khoa trước đây.
(*) Một câu trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị.
Quái vật áo choàng mắng to một tiếng khốn kiếp, gã muốn gi.ết chết Văn Tư Thành gần ngay trước mắt.
Gã không thể kiềm chế bản năng cơ thể, bị ép ngồi xổm xuống đếm từng hạt giống dưới đất.
“Một, hai, ba, bốn,…” Gã nhặt từng hạt bằng cặp móng nhọn hoắc, đặt vào lòng bàn tay, miệng nhẩm đếm.
Đặng Chung định đỡ Văn Tư Thành dậy: “Này, anh giả chết cái gì, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này.”
Cơ thể Văn Tư Thành đầy mồ hôi, dạng người mập mạp có vóc dáng như anh khi đổ mồ hôi thường có mùi chua.
Anh xụi lơ nói: “Bây giờ, cậu không chê tôi hôi à?”
“Hôi chết đi được.” Đặng Chung đặt cánh tay Văn Tư Thành lên bả vai mình: “Thiên Hành Kiện đến đây phụ một tay đi, một mình tôi không đỡ nổi anh ta.”
Thiên Hành Kiện lập tức bước lên giúp đỡ.
Văn Tư Thành dồn chút sức lực bốc lấy hạt giống trên tay Thiên Hành Kiện, ném từng nắm vào Quái vật áo choàng: “Mày ở đó mà nhặt đi, nhặt tới mặt trời lên phơi chết mày!”
Quái vật áo choàng trừng mắt, cùng với sắc trời bên ngoài ngày một sáng, sợ hãi nơi đáy mắt gã không cách nào che giấu.
Tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào nhà ăn.
Ánh sáng màu vàng từ từ lan đến chiếc áo choàng phết đất của Quái vật áo choàng, từng đốm lửa đỏ li ti bừng sáng.
Nơi nào có tia lửa, nơi đó chầm chậm cháy thành tro.
Tiếng kêu đau đớn của Quái vật áo choàng vô cùng chói tai, nhưng vào tai người chơi lại hết sức êm ái.
Tiếp theo là tiếng phát thanh không mấy vui vẻ: “Ngày đầu tiên tiến hành Trò chơi chuyện ma, bên chiếm ưu thế: Chuyện ma… Mời con người tiếp tục cố gắng.”
Sắc trời rực sáng, ánh nắng xóa tan hơi lạnh âm u trong sân trường, đồng thời rọi sáng những đoạn tay chân người còn sót lại trong góc.
Trừ học sinh được chú bảo vệ cứu và nhân viên tại nhà ăn, người ở những nơi khác trong trường đều bị chuyện ma tóm gọn!
Văn Tư Thành bình phục lại nhiều, anh lướt mắt nhìn đám người: “Vân chó đâu?”
Vương Tư Tuệ chỉ vào tầng hầm: “Tống Hành Chỉ trông chừng cô ấy.
Tình hình vừa rồi, chúng tôi không tiện mang cô ấy ra đây.”
Thiên Hành Kiện: “Kiểu hôn mê ngắt quãng của Vân Thiển là thế nào? Lẽ nào trong hiện thực cũng như vậy, thế cũng nguy hiểm quá rồi…”
Văn Tư Thành đá xoáy không nương tay: “Nguy hiểm chỗ nào? Có nguy hiểm hơn mấy đứa ngu không vừa ý một chút là ra đường chém người không?”
Lần này Đặng Chung lại đảm nhiệm vai người hòa giải: “Ý của Thiên Hành Kiện là thể chất này của Vân Thiển khiến cô ấy dễ rơi vào nguy hiểm, chứ không có ý nói Vân Thiển nguy hiểm.”
Văn Tư Thành: “Ò, thì ra là ý này, tôi hiểu lầm rồi… Anh trai, xin lỗi nhé.”
Thiên Hành Kiện khoát tay, tỏ vẻ không để ý.
Bọn họ đi về phía tầng hầm: “Quái vật kia đã chết, bây giờ là ban ngày, mọi người an toàn rồi.”
Đám người bản xứ nhảy nhót hoan hô.
Lúc người chơi hỏi vị trí chú bảo vệ, người bản xứ đáp: “Lúc nãy, Người đầu heo trong phòng lạnh chạy ra nói hẹn gặp lại với chú ấy, sau đó biến thành tro.
Chú ấy cũng bước vào trong tường rồi biến mất… bảo là gần tối lại đến tìm chúng ta.”
Người bản xứ chuyển lại lời của chú bảo vệ.
Chú bảo vệ nói thủ lĩnh chuyện ma phía Bắc chết, chuyện ma phía Bắc này sẽ không hiện ra, hiện giờ nhà ăn là tòa nhà an toàn nhất.
Người chơi hỏi thời gian cụ thể bảo vệ và Người đầu heo biến mất.
Người đầu heo hóa thành tro sau khi Quái vật áo choàng chết, chú bảo vệ biến mất sau khi trời sáng hẳn.
Máy tính trong tay Đặng Lan Lan tắt máy ngay khi trời sáng, không có cách nào bật lên được, hơn nữa còn có thể đặt vào balo không gian người chơi.
Xem ra chuyện ma không thể xuất hiện vào ban ngày.
Đặng Lan Lan nói cô ta đã đọc hết phần lớn bài đăng chuyện ma, không phải chuyện ma nào cũng có nhược điểm viết trong bài đăng.
Cô ta ghi nhớ tất cả nhược điểm chuyện ma từng xem, trong đó có nhiều vật dụng không thể tìm được tại nhà ăn, cần phải đi tìm ở những nơi khác trong trường.
Người bản xứ hỏi: “Tiếp theo, chúng ta phải làm sao?”
Đặng Chung trầm tư một lúc, chia nhiệm vụ khác nhau cho người bản xứ, cố gắng hết sức sửa chữa cánh cửa nhà ăn, bên cạnh là dụng cụ của đội thi công, thực tế không xây tiếp cũng được.
Nhóm còn lại đi tìm vật dụng trên bản liệt kê mà bọn họ đề ra, không tìm được cũng chẳng sao, nhất định phải trở lại nhà ăn trước trời tối.
Ngoài ra, bọn họ cũng cần dụng cụ truyền tin, ví dụ mấy thứ như bộ đàm.
Nhân viên nhà ăn: “Chúng tôi không thể ra ngoài cầu cứu sao? Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại, có thể gọi cho bên ngoài…”
“Buổi tối hôm trước, tôi từng thử ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi, không chừng ban ngày có thể thử xem.”
Chẳng biết Vân Thiển tỉnh lại từ khi nào, cô chống nửa người dậy, mắt mơ màng nhìn về phía người nói.
Văn Tư Thành chạy đến bên cạnh Vân Thiển: “Lần này em ngủ thời gian ngắn nhỉ.”
“Ừ.” Vân Thiển sờ chỗ cánh tay.
Lần nãy không những cô tỉnh sớm, cơ thể còn có cảm giác tràn trề năng lượng, không chừng trong thời gian ngắn sẽ không phát bệnh?
Cô rũ tay xuống, chạm phải một gò má nóng hầm hập.
“Cậu ấy sốt rồi.” Vân Thiển chạm lên trán Tống Hành Chỉ.
Cô và Tống Hành Chỉ từng tiếp xúc vài lần, biết nhiệt độ cơ thể cậu thiên về lạnh.
Cậu sốt cao vậy sao?
Tống Hành Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu bắt lấy tay Vân Thiển, nhỏ giọng nói: “…Đừng bỏ rơi tôi…”
Vân Thiển: “Cậu bệnh rồi.”
Tống Hành Chỉ: “Trong ký túc xá, thuốc…” Lời còn chưa dứt, cậu đã mất đi ý thức.
Tống Hành Chỉ cung cấp cho người chơi sự trợ giúp lớn nhất, chiếc máy tính kia có khả năng ghi chép thông tin chuyện ma.
Cậu xảy ra chuyện, đương nhiên người chơi sẽ quan tâm.
Vương Tư Tuệ hỏi thăm học sinh: “Có ai biết phòng ngủ Tống Hành Chỉ ở đâu không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
Học sinh tại đó nhiều như vậy mà lại chẳng có một ai quen Tống Hành Chỉ.
Văn Tư Thành nói: “Cậu ấy là học sinh lớp 12A11.”
Một học sinh nam lớp 12A10 đứng ra, cậu ta nói phòng ngủ học sinh nam ban mười một ở tầng trên bọn họ.
Tối hôm qua, lúc chạy khỏi ký túc xá, cậu ta nhìn thấy một đám chuyện ma đứng ở lối đi cầu thang, chặn hết học sinh nam A11…
Có vẻ tất cả học sinh A11 đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tống Hành Chỉ đi theo người chơi hành động.
Vân Thiển và Văn Tư Thành đưa Tống Hành Chỉ trở về phòng lấy thuốc, đúng lúc nhóm học sinh có thể đi theo bọn họ lấy nhu yếu phẩm, chẳng ai biết sẽ sống ở nhà ăn bao lâu.
Đám Đặng Chung bắt đầu thực hiện kế hoạch đã vạch ra trước đó.
——oOo——