Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hài Hước Cá Muối Cứu Thế Chương 28: 28: Tôi Không Tồn Tại

Chương 28: 28: Tôi Không Tồn Tại

12:51 chiều – 31/05/2024

 
Chứng minh sự tồn tại của mình? Làm sao cô ta chứng minh được sự tồn tại của mình?
 
Nhà mỹ học bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không hề nhận ra Vân Thiển cho rằng cô ta không tồn tại, nhưng bản thân cô ta muốn chứng minh mình không tồn tại đã là một vấn đề nghịch lý.
 
Ánh mắt Vân Thiển ngầm toát lên vẻ thương hại.

Lúc tranh luận với người khác, nhất là người thích cãi bướng, một khi tư duy suy luận bị đối phương xô lệch sẽ rất khó thoát ra được.
 
Nhà mỹ học cầm bút vẽ trên tay: “Nếu tôi không tồn tại mà chỉ là tưởng tượng của cô, vậy vì sao tôi có thể chạm đến đồ vật trong hiện thực, ví dụ như bút vẽ này?”
 
Vân Thiển: “Cô cảm thấy bút vẽ này là vật chất, là thứ thật sự tồn tại sao?”
 
“Đương nhiên.” Nhà mỹ học vô cùng khẳng định bút vẽ trên tay là thực thể.

Cô ta đắc ý nhìn Vân Thiển.
 
Vân Thiển: “Đáng tiếc, nó là thứ không tồn tại.”
 
Nhà mỹ học chỉ thấy đầu ngón tay Vân Thiển chạm vào bút vẽ, bút vẽ lập tức biến mất khỏi tay cô ta.
 
Vân Thiển thương cảm nói: “Nhìn thấy chưa, nó là thứ không tồn tại.

Khi chúng ta thoát ly khỏi ảo tưởng, sự vật ảo tưởng sẽ không chịu nổi một đòn.

Cô cũng sẽ như vậy.”
 
Nhà mỹ học ngây người.

Hồi lâu sau, cô ta hét lên: “Không thể nào! Cô giấu nó đi đâu rồi?!”
 
Vân Thiển giơ hai tay lên, thoải mái nói: “Cô có thể tìm thử, nó là tưởng tượng, nó biến mất rồi.”
 
Trên thực tế bút vẽ đang nằm yên trong balo không gian của cô, chiếm dụng một ngăn.
 
Nhà mỹ học lục lọi nửa ngày cũng không tìm được bút vẽ kia.

Cô ta ngồi dưới đất, không hiểu như thế là sao.

Lẽ nào bút vẽ kia là tưởng tượng thật ư?
 
Mỗi sự vật cô ta nêu ví dụ, chỉ cần Vân Thiển chạm vào đều sẽ biến mất.

Đây là vật tưởng tượng chứ không phải sự vật tồn tại thật sao?
 

Vậy cô ta thì sao?
 
Không đúng, cô ta có quá khứ của mình, tư tưởng và năng lực, còn có sắc đẹp không gì sánh kịp.

Cô ta không thể nào không tồn tại!
 
Nhà mỹ học: “Tôi có ký ức từ nhỏ đến lớn, tôi có thể đứng đây nói chuyện với cô, tại sao tôi không tồn tại?”
 
Vân Thiển “à” một tiếng, cao giọng hỏi: “Cô nhớ được chuyện từ nhỏ đến lớn sao, vậy cô kể lại chuyện làm cô nhớ nhất lúc cô hai ba tuổi thử xem.”
 
Nhà mỹ học không nhớ được gì cả, cô ta hoàn toàn không nhớ được chuyện từ hai ba tuổi trở về trước.

Tại sao lại như vậy?”
 
Vân Thiển giải đáp: “Biết tại sao không, bởi vì cô trong tưởng tượng của tôi không có ký ức trước ba tuổi.”
 
Thật ra khoảng thời gian sớm nhất mà người bình thường có thể ghi nhớ sự việc không phải là trước ba tuổi, mà là khi tròn bốn năm tuổi.

Nhà mỹ học nhớ được mới lạ.
 
Cho dù Nhà mỹ học trả lời thế nào, Vân Thiển đều có cách phản bác lại cô ta.
 
Chỉ số IQ của Nhà mỹ học online một chút, cô ta lẩm bẩm: “Chắc chắn là vì khi đó quá nhỏ nên không nhớ…”
 
“Cô đang an ủi chính mình đấy à, chẳng phải nhớ được chuyện xảy ra lúc đó là rất bình thường sao?” Vân Thiển hơi hất cằm, nở nụ cười tự tin: “Đến giờ tôi vẫn nhớ lúc ba tuổi tôi muốn hủy diệt thế giới, và vẫn giữ lại lý tưởng giản dị mà tràn đầy năng lượng tích cực đó cho đến bây giờ.”
 
Nhà mỹ học: “?”
 
Hủy diệt thế giới là lý tưởng đáng tự hào lắm sao?
 
Nhà mỹ học nhìn xung quanh phòng mỹ thuật, tầm mắt cô ta bỗng dừng trên người Tống Hành Chỉ: “Nếu tôi là tưởng tượng, tại sao Tống Hành Chỉ có thể nhìn thấy tôi? Nếu tôi là tưởng tượng của cô, hẳn chỉ có một mình cô thấy tôi! Tôi thật sự tồn tại!”
 
Cô ta giống như tìm được điểm phản kích mạnh mẽ, dáng vẻ chán nản khi nãy bay sạch.
 
Vân Thiển: “Cái này gọi là ảo giác tập thể.

Dưới sự ảnh hưởng của tôi, cậu ấy biết được một nhân vật như cô, cộng thêm động tác ám thị lúc tôi và cô gặp nhau nên mới sản sinh ra ảo giác giống tôi.”
 
Đương nhiên Vân Thiển không nói ảo giác tập thể chỉ sản sinh khi tập thể có số lượng rất lớn.
 
Nhà mỹ học cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong nhất thời không tìm được cách phản bác.
 
Đồng hồ cứu thế của cô khẽ rung, Văn Tư Thành phát tín hiệu tập hợp.

Cô lén nhìn xem, điểm xanh lá đánh dấu đồng đội đang tập trung về vị trí của cô.

 
Vân Thiển không cho Nhà mỹ học quá nhiều thời gian tự hỏi, một khi cho cô ta suy nghĩ, rất dễ để cô ta thoát khỏi bẫy logic.

Cô nói tiếp: “Cô cảm thấy nếu như cô tồn tại, vậy người khác cũng có thể nhìn thấy cô đúng không?”
 
Nhà mỹ học gật đầu.
 
Giọng Vân Thiển chậm rãi giống như thôi miên: “Vậy chi bằng để người khác vào phòng mỹ thuật, xem rốt cuộc họ có thể nhìn thấy cô hay không…”
 
Dù sao phòng mỹ thuật cũng là lãnh địa của Nhà mỹ học, cô ta ngơ ngác mở khóa cửa.

Không bao lâu sau, đám người Văn Tư Thành nối đuôi mà vào.
 
Văn Tư Thành vừa vào phòng mỹ thuật đã nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng trong góc, toàn thân nhếch nhác, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.

Cơ thể cô ta nửa trong suốt, vừa nhìn là biết không phải người.
 
Văn Tư Thành vừa định mở miệng, bỗng cảm thấy một ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm mình.
 
Anh nhìn sang, đôi mắt to tròn của Vân Thiển bày ra biểu cảm đáng sợ “Anh mà dám nhìn cô ta, anh không có thằng nhỏ”.

Bước chân anh khựng lại, cơ thể phì nhiêu chặn tất cả mọi người ở ngoài.
 
“Anh có thể nhìn thấy tôi sao?” Cô gái trong góc hỏi như thế.
 
Vân Thiển không phản ứng, ánh mắt lập lòe.

Tống Hành Chỉ nhìn xung quanh, động tác hơi giống lắc đầu.
 
Văn Tư Thành bừng tỉnh, chẳng hiểu sao mạch suy nghĩ lại bắt kết nối với Vân Thiển.

Anh lập tức phớt lờ Nhà mỹ học, cười ha hả, lớn tiếng nói: “Vân Thiển, em tìm được chuyện ma trong thư viện chưa? Sao CHỈ CÓ EM VÀ TIỂU TỐNG ở chỗ này vậy?”
 
Anh nhấn mạnh mấy chữ “chỉ có em và Tiểu Tống” để tất cả mọi người đều nghe thấy, sau đó mới bước lên.
 
Đặng Chung ở đằng sau ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đầu tiên, anh nhìn thấy chuyện ma trong góc, ánh mắt ngờ nghệch, sau đó nhanh chóng sực hiểu, mặt mày hung dữ nói: “Vân Thiển, chúng ta chia nhau hành động, sao hiệu suất của cô thấp quá vậy, đến giờ còn chưa tìm được chuyện ma thư viện nữa? Sao cô và học sinh nam tên Tống Hành Chỉ này lại ở riêng với nhau, thế giới hai người vui lắm à?”
 
Văn Tư Thành nhấn mạnh, Đặng Chung cường điệu, đám người phía sau lập hiểu ý.
 
Sau khi vào phòng mỹ thuật, tầm mắt bọn họ không hề nhìn vào góc, chỉ liếc qua khóe mắt.
 

Vân Thiển im lặng đếm nhân số mosaic.

Một, hai, ba… sao lại tăng lên một người rồi?
 
Thanh niên mày rậm mắt to sau lưng Vương Tư Tuệ chậm rãi vào phòng, hiển nhiên ngài nhìn thấy Nhà mỹ học trong góc.

Ngài không nhận ra lời ám thị giữa những người chơi, định tốt bụng nhắc nhở để nhận lấy tín ngưỡng từ tín đồ.
 
Thần Bùn Vàng: “Lẽ nào các ngươi…”
 
Vương Tư Tuệ xoay người, nhanh tay lấy một cái bánh bao trong balo không gian nhét vào miệng Thần Bùn Vàng: “Ngài thần linh, hiện giờ chúng tôi không đói.

Ngài đói bụng không, ngài ăn trước đi.”
 
Thần Bùn Vàng hoảng hốt.

Cũng chính lúc nãy, không ngờ tín ngưỡng của Vương Tư Tuệ đối với ngài lại dao động!
 
Là một thần linh cấp thấp nhặt nhạnh tín ngưỡng người chơi Chúa cứu thế, ngài không thể mất đi nguồn sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết như Vương Tư Tuệ!
 
Thần Bùn Vàng ngậm bánh bao Vương Tư Tuệ nhét vào, không để ý sự mạo phạm của cô, làm một Golden(*) ngoan ngoãn.

Chắc chắn là ngài nói quá nhiều, mất đi phong thái thần linh, vì vậy mới khiến tín ngưỡng của tín đồ dao động.

Ngài phải ít nói lại mới được.
 
(*) Còn gọi là Golden Retriever, tên một giống chó lông vàng
 
 
 
Vương Tư Tuệ đang lo lắng sau hành động lần này, cô sẽ mất đi sự bảo trợ của thần linh, nhất là khi thấy Thần Bùn Vàng lạnh mặt, cô càng thêm rầu rĩ.
 
Sao đột nhiên cô lại làm chuyện bất kính như vậy đối với thần linh?
 
Vương Tư Tuệ cho rằng bản thân không xứng là một tín đồ.
 
Thần Bùn Vàng phát hiện tín ngưỡng Vương Tư Tuệ lại dao động lần nữa.

Ngài cố gắng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vị thần ban nãy.

Cả hai lại tiếp tục một vòng tuần hoàn ác tính.
 
Những người khác không hề phát hiện sự khác thường giữa thần linh và Vương Tư Tuệ.
 
Nhà mỹ học rơi vào tuyệt vọng, cô ta chạy đến trước mặt mỗi người chơi.

Rõ ràng là đứng trước mặt đối phương, nhưng lại chẳng có một người phát hiện ra cô ta.
 
Cô ta đứng trước mặt một người trong đó, biến thành bộ dạng nữ quỷ đáng sợ, mặt mũi hung tợn, thất khiếu chảy máu(*).

Nếu là người khác có lẽ sẽ bị cô ta dọa thành công.
 
(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.

 
Đáng tiếc số cô ta xui xẻo, người được chọn là Đặng Lan Lan.
 
Ai cũng đều biết sợ hãi, chỉ một mình Đặng Lan Lan không biết.
 
Nhà mỹ học nhìn về phía Vân Thiển, lẩm bẩm: “Tôi là tưởng tượng của cô, tôi là người không tồn tại, vậy tôi còn đẹp nhất thế giới sao?”
 
Người chơi: “…”
 
Bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc Vân Thiển đã làm gì khiến chuyện ma này mất đi hi vọng cuộc sống như thế.

Bọn họ không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục nghiêm túc thảo luận nên đến chỗ nào thư viện tìm chuyện ma cuối cùng.
 
Vân Thiển nhẹ nhàng đáp: “Cô đã không tồn tại, vậy làm sao cô có thể đẹp nhất thế giới.

Sự vật không tồn tại, vậy không tồn tại định nghĩa “đẹp”…
 
Một tiếng vỡ rất nhỏ vang lên từ trên người Nhà mỹ học, là tiếng kết giới vững chắc bị phá vỡ.
 
Cô ta đứng yên tại chỗ giống như điên dại, lúc thì nói “Tôi tồn tại”, lúc thì nói nói “Tôi không tồn tại”, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
 
Cho dù bên ngoài có tiếng động gì, cô ta cũng không thể nghe thấy.
 
Thiên Hành Kiện: “Cô ta là thủ lĩnh chuyện ma à?”
 
Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Nhà mỹ học, là chuyện ma mạnh nhất trong những chuyện ma… có điều đầu óc không được thông minh lắm.”
 
Vân Thiển đi tới bên cạnh Tống Hành Chỉ, đẩy cậu: “Bây giờ có thể kết thúc Trò chơi chuyện ma rồi chứ?”
 
Tống Hành Chỉ bị đẩy về trước.
 
Vẻ mặt Thiên Hành Kiện và Lý Duy nghi hoặc.

Sau khi Vân Thiển giải thích Tống Hành Chỉ là chuyện ma, lại còn là Quan thẩm phán, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Văn Tư Thành biến sắc.
 
Tống Hành Chỉ nhìn chằm chằm Nhà mỹ học, chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt lại trên người Vân Thiển: “Sau khi Trò chơi chuyện ma kết thúc chỉ có hai lựa chọn, tăng cường thực lực chuyện ma vốn có hoặc là gia tăng chuyện ma mới, biến người đánh bại chuyện ma thành chuyện ma.

Một khi trở thành chuyện ma, mọi người sẽ rời khỏi nơi này đến thế giới mới… Đây là quy tắc chuyện ma của thế giới này.”
 
“Chỉ có kẻ ác mới nên trở thành chuyện ma, tôi không hi vọng mọi người trở thành chuyện ma… Tôi không hài lòng kết quả lần chơi này.” Tống Hành Chỉ xấu hổ cười, hai má vì thế đỏ ửng: “Mọi người bắt đầu chơi lần thứ tư với tôi được không?”
 
Cậu đến gần Vân Thiển, định nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt lấy không khí.
 
Văn Tư Thành và Đặng Chung kéo Vân Thiển trở về nhóm người chơi, cảnh giác nhìn Tống Hành Chỉ, thuật lại hết chuyện Quý ngài phát thanh kể cho bọn họ với Vân Thiển.
 
Tóm tắt ngắn gọn chính là ——
 
Chuyện ma mạnh nhất trong chuyện ma là Nhà mỹ học, nhưng thủ lĩnh chuyện ma điều khiển mọi thứ là Quan thẩm phán.
 
Nhân tố tận thế bọn họ cần tiêu diệt là Tống Hành Chỉ.
——oOo——

error: Content is protected !!