Thần Chiến Tranh nghiêm mặt nói: “Đùa xong rồi, ta còn chưa mất giá đến mức đi giành tín đồ của ngươi… Tiện tay giúp đỡ mà thôi.”
Thần linh đều cần thể diện, Giới thì không, ngài làm việc chưa bao giờ để ý thể diện.
Những thần linh khác nói, có thể chỉ là uy hiếp hoặc lời tức giận, còn Giới nói là muốn làm thật.
Rõ ràng Thần Chiến Tranh lo lắng tên khốn kiếp Giới này nói được làm được, không khỏi làm ra hành động từ tận đáy lòng, giọng điệu dịu xuống.
Tục gọi là: Sợ.
Giới: “Tốt nhất là thế.”
Mùi của ngài biến mất khỏi người Ô Tề Hải.
Sau khi Giới chuyển thần lực cho Vân Thiển, rồi lại bị Ô Tề Hải hấp thu thần lực, ngài không thể nói nhiều lời hơn nữa.
Mặc dù thời gian xuất hiện chỉ có mấy giây, nhưng ngài đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nhóm người.
Mùi còn sót lại trên người Ô Tề Hải vẫn đang mê hoặc lòng người, giống như có ai đó thủ thỉ bên tai: Phóng túng tất cả đi, buông thả trói buộc bản thân, chìm đắm…
Lôi Hoài An ngừng rơi nước mắt, cô muốn lập tức triệu hồi Hải thú, đi tới Lôi Quốc, cướp đoạt quyền lực từ tay Lôi Vạn Quân.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, cô còn muốn xây dựng thời kỳ quá độ của loài người, thống nhất tộc Người, thậm chí cả vùng đại dương.
Đặng Chung cũng muốn hỏi thần linh duy nhất tại đây rốt cuộc mục đích của Chúa cứu thế là gì, nguyên nhân thần linh ủy thác người chơi thành lập Bang hội người chơi là gì, có phải trong mắt thần linh người chơi chỉ là công cụ có thể tiện tay vứt bỏ…
Ngón tay đặt hai bên người Đặng Lan Lan nhúc nhích, mắt ánh lên chút mới lạ.
Cô ta mở miệng: “Tôi thấy đói rồi.”
Vân Thiển nhìn Đặng Lan Lan, cảm thấy bầu không khí hiện tại khá kỳ quặc.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Ô Tề Hải giống như rút thẻ Quỷ Sứ Hắc(1) lại nhìn thấy một SSR(2) cao cấp miễn phí trong trò chơi rút ngàn lần không ra SSR(3), hết sức kỳ quái(*).
(1) Quỷ Sứ Hắc: là thức thần cấp SR trong game Âm dương sư
(2) SSR: phân loại thức thần trong game Âm dương sư, SSR là thức thần cực kỳ quý hiếm
(*) Thật ra đoạn này mình edit theo lời tác giả viết chứ cũng không rành game Âm Dương Sư, có thể sẽ không đúng lắm, ai biết chơi game này có thể comment góp ý nhé.
Ô Tề Hải bị mọi người nhìn mà ngỡ ngàng, không biết vì sao Giới có thể thông qua cơ thể cậu nói chuyện.
Cậu mới là người cảm thấy kỳ quái nhất này!
Thần Chiến Tranh đứng phía sau bong bóng bao bọc bọt biển, vẻ mặt hơi tự kỷ.
Sau khi phát hiện khác thường, ngài bèn búng tay một cái thật kêu.
Tất cả mọi người khôi phục sự sáng trong, rùng mình vì suy nghĩ càng nghĩ càng đáng sợ thoáng qua trong lòng ban nãy.
Đặng Lan Lan âm thầm nhìn chằm chằm Ô Tề Hải và Vân Thiển như suy nghĩ gì đó.
Vương Tư Tuệ hỏi Vân Thiển: “Cô cũng có thần linh tín ngưỡng sao?”
Vân Thiển: “Có lẽ, tôi cũng không chắc lắm.”
Vương Tư Tuệ lấy làm lạ: “Cái này mà còn không chắc được à?”
Vân Thiển: “Đúng vậy, chuyện này do người khác nói nên tôi mới biết mình cũng là một tín đồ.
Tôi đoán hẳn thần linh này không phải thần linh tu luyện chính thống, nếu không sao biến tôi thành tín đồ mà lại chẳng cấp cho cái chứng minh, còn không chịu nói danh xưng cho tôi biết… Cảm giác giống như thần linh ba không chẳng đáng hoàng gì, nên tôi cũng không nói.”
Thần Chiến Tranh nghe vậy bèn nhìn Vân Thiển, ngài chợt nhận ra tín đồ của Giới cũng chẳng phải người dễ đối phó.
Giới là thần linh sinh ra từ d.ục vọng của loài người, cứ hễ là tín đồ tín ngưỡng ngài, cuối cùng đều sẽ bị dụ.c vọng càng ngày càng lớn của bản thân nuốt chửng, chưa bao giờ có kết quả tốt.
Đây cũng là nguyên nhân Giới không có tín đồ.
Cho dù có, hoặc là tín ngưỡng một thời gian thì phát hiện tình hình không ổn, bèn từ bỏ tín ngưỡng.
Hoặc là tín ngưỡng đến mất mạng, ngay cả linh hồn cũng chẳng còn.
Giới thông qua phân thân tỏa ra một chút mùi đã ảnh hưởng lớn như vậy đối với người không phải tín đồ của y, ảnh hướng đối với tín đồ của y phải càng lớn hơn mới đúng…
Nhưng không ngờ Vân Thiển chẳng xảy ra chuyện gì!
Cũng không phải Vân Thiển không có chuyện gì, bây giờ cô vừa mệt vừa muốn làm chút chuyện khoái lạc đặt ở Tấn Giang sẽ bị khóa đỏ, hoàn toàn không suy xét đến người trưởng thành.
Cô chỉ đành sờ cánh tay nhỏ trơn láng của Ô Tề Hải cho đỡ thèm.
Đặng Chung nhìn bộ dạng Vân Thiển lẩm bẩm: “Được hời còn bày vẻ.”
Vân Thiển lên tiếng: “Ngài Thần Chiến Tranh, lời ngài vừa nói có tính không.
Ngài hồi sinh tộc Biển này, tôi bằng lòng tín ngưỡng ngài.”
Thần Chiến Tranh và Ô Tề Hải đồng thời hét lên: “Không được!”
Ô Tề Hải nói không được đã đành, sao Thần Chiến Tranh cũng nói không được, chẳng lẽ ngài sợ thần linh Vân Thiển tín ngưỡng thật à?
Nhận ra suy nghĩ đại khái trong mắt mọi người, Thần Chiến Tranh ho khẽ, quyết định nói thêm gì đó để lấy lại thể diện.
Ngài mở miệng: “Đây vốn là thế giới ta cai quản, Phù thủy biển gây ra tình cảnh hôm nay của bọn họ cũng có chút liên quan tới ta.
Những lời vừa nãy ta nói, cô đừng xem là thật.” Thần Chiến Tranh nói một cách đường hoàng, hiên ngang lẫm liệt.
Người chơi nghi ngờ nhìn chằm chằm Thần Chiến Tranh, lẽ nào thần linh này đang lừa họ?
Từ khi tham gia Chúa cứu thế đến giờ, chưa bao giờ xảy ra tình huống thần linh chủ động ra mặt giúp đỡ nếu người chơi không triệu hồi.
Thần Chiến Tranh cũng không hiểu Chúa cứu thế mà người chơi tham gia lắm.
Ngài chỉ biết đó là thứ Thần Ánh Sáng tạo ra nhằm mục đích giúp một vài thần linh cấp trung và cấp thấp có thể lấy được sức mạnh tín ngưỡng nhanh chóng, nhân tiện thiết lập lại thế giới nhỏ mà họ đi đến, không để những thế giới nhỏ đến mức bị hủy diệt vì một vài nhân tố.
Chỉ cần thi triển thần thuật đơn giản, Thần Chiến Tranh đã có thể biết nhiệm vụ của người chơi ở Chúa cứu thế.
Tộc Người và tộc Biển này có thể trả lại bội kiếm mà năm đó ngài đánh mất ở thế giới này…
Thần Chiến Tranh: “Đưa trái tim trong tay ngươi cho ta.” Ngài nhìn Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải không hề che giấu sự chán ghét đối với Thần Chiến Tranh, cậu ném thẳng chiếc lồng qua, không muốn tới gần đối phương.
Thần Chiến Tranh nói: “Dùng thần khí giam giữ trái tim này thật lãng phí, nhưng cũng may vì là thần khí nên mới có thể chống lại lời nguyền của sinh vật bán thần, không hoàn toàn biến mất… Tuy nhiên chỉ một mảnh trái tim này không đủ khiến y hồi sinh, y cần một trái tim nguyên vẹn, trái tim của người y yêu.”
“Trái tim mới sẽ mọc lên tại vị trí trái tim trước đây, khiến vận mệnh bọn họ gắn kết với nhau, đồng sinh cộng tử.
Nhóm Vân Thiển lập tức nhìn về phía Lôi Hoài An.
Đến giờ, Lôi Hoài An vẫn không hiểu cảm giác đau lòng sau khi thấy tên ngốc chết bất ngờ là vì sao, cô mở miệng: “Mặc dù anh ta là ân nhân của ta, nhưng ta sẽ không móc trái tim mình và ràng buộc số phận với anh ta.”
Thần Chiến Tranh: “Trái tim bắt buộc phải do cô ta tự nguyện giao ra, nếu không sẽ không có tác dụng.”
Lôi Hoài An: “Ta sẽ không…”
Vân Thiển cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: “Chúng tôi biết được một chuyện từ cha của cô, là chuyện về cô và tên ngốc.
Tôi cho rằng cô nhất định phải biết giữa cô và anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi hẳn quyết định, như vậy mới không khiến cô hối hận.”
Lôi Hoài An vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy sự chân thành trong mắt Vân Thiển, cô bèn đồng ý lắng nghe.
…
“… Chuyện là như vậy.”
“Ta chẳng nhớ gì cả.”
Sau khi nghe xong, gương mặt Lôi Hoài An thoáng hiện lên vẻ bất lực.
Cô chẳng hề có một chút ấn tượng với chuyện Vân Thiển nói.
Tiềm thức cô cho rằng đây là thật, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy tên ngốc biến mất, cơ thể cô cứ liên tục rơi nước mắt.
Bây giờ, cô lại không kiềm chế nổi, nước mắt và nước biển hòa lẫn vào nhau.
Nhóm Đặng Chung chờ đợi nhìn Lôi Hoài An, chỉ thấy cô ấn trái tim, chậm rãi lắc đầu: “Xin lỗi, ta vẫn không thể tự nguyện giao ra trái tim.
Ta không thể tưởng tượng được cảm nhận lúc bản thân yêu một người, lòng cảm kích của ta đối với anh ta còn lâu mới đến mức có thể ràng buộc bản thân với anh ta.”
Đặng Chung không nhịn được nói: “Chết tiệt! Đại công chúa, tôi nói cô này, tên ngốc làm nhiều chuyện vì cô như vậy, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì sao?”
Lôi Hoài An điềm tĩnh đáp: “Không phải các người nói ta mất đi khả năng ‘yêu’ sao, ta sẽ tìm Lôi Vạn Quân tính món nợ này.
Đối với cái chết của tên ngốc, ta cảm thấy rất tiếc… Nhưng nếu như cái giá để hồi sinh anh ta là khiến tính mạng của ta và anh ta ràng buộc, ta thật sự không làm được.
Cho dù các người giết ta, ta cũng không làm được.
Ta có thể lấy trái tim để giúp anh ta hồi sinh, nhưng ta không thể mãi mãi ràng buộc với một người ta không có cảm giác.”
Vân Thiển nhớ đến lời Lôi Vạn Quân, khả năng yêu của Lôi Hoài An bị phong ấn trong trái tim mình.
Cô hỏi Thần Chiến Tranh có thể cởi bỏ phong ấn hay không.
Thần Chiến Tranh đáp: “Đây là nguyền rủa, cách giải trừ lời nguyền chỉ có một, tự tay móc trái tim mình ra.”
Lôi Hoài An không hề nghi ngờ lời thần linh.
Thần Chiến Tranh vừa dứt lời, cô đã bất chấp sự can ngăn của mọi người mà cầm lấy dao găm dưới chân, vạch cổ áo, rạch một nhát, từng tia máu đỏ trôi lững lờ trong nước biển.
Tay phải Lôi Hoài An nâng trái tim lên, giữa trái tim và thân thể cô có một sợi dây nối màu vàng.
Sợi dây này đến từ Thần Chiến Tranh, nhờ đó mới giữ được tính mạng của cô sau khi móc tim ra.
Thần Chiến Tranh hết hồn.
Tộc Người này ra tay quá tàn nhẫn, may mà ngài nhanh tay lẹ mắt, nếu không người đã đi toong rồi!
Trái tim phập phồng, cảnh tượng lạ lùng xuất hiện bên trên.
Trái tim giống như máy chiếu, chầm chậm chiếu lại ký ức chôn vùi từ lâu của Lôi Hoài An.
Cô yêu bóng dáng thường xuất hiện sau bãi đá ngầm ngay từ cái nhìn đầu tiên, đuôi tóc trôi giạt trên mặt biển giống như phe phẩy trong lòng cô.
Cô phát hiện bóng dáng ấy sẽ xuất hiện vào một thời gian cố định ở chỗ này nên thường đến nhìn lén người kia.
Có một lần ngoài ý muốn, cô nhìn thấy gương mặt chính diện của người đó, tình càng đậm sâu.
Cô không thể kiềm chế tình cảm của mình, bèn chạy tới tỏ rõ tâm ý.
Tộc Biển chưa bao giờ thích tộc Người, cho dù cả hai đều là đứa trẻ.
Cô bị từ chối một cách vô tình.
Cô không nản lòng, chân thành khiến sắt đá cũng mòn.
Lôi Hoài An liên tục tặng quà cho tộc Biển, hỏi thăm những người xung quanh, đồng thời siêng năng rèn luyện.
Cuối cùng, cô đã có thể đánh ngất tộc Biển, đeo dây chuyền vỏ sò biểu trưng tình yêu lên cổ anh, giật đứt một nắm tóc của người nọ làm vật định tình, rồi bèn ngượng ngùng rời đi.
Sau khi tộc Biển tỉnh lại, anh nhiệt tình đến tìm cô mỗi ngày.
Mọi người đều sững sờ, cái hướng đi gì thế? Thì ra khởi đầu giữa Đại công chúa và tộc Biển không phải tình yêu ngọt ngào à? Ngay từ đầu, tộc Biển này bị Đại công chúa chọc tức đến ngày ngày đi tìm cô tính sổ thì có!
Đoạn ký ức vẫn tiếp tục.
…
Tay phải Vân Thiển đặt trước môi, cắn móng tay cái.
Hành vi Lôi Hoài An ép tên ngốc tộc Biển đeo vòng khiến cô thấy hơi quen thuộc.
Vài khung cảnh vỡ vụn lướt qua đầu.
Cô vẫn còn học nhà trẻ, giáo viên bảo bọn họ mang bài tập thủ công tặng người mình thích, ví dụ như ba mẹ, ông bà…
Cô mang đi tỏ tình với một đứa bé trai chưa gặp bao giờ, cậu bé chẳng hề để ý tới cô.
Bé trai rất xinh xắn, đường nét tinh tế, ánh mắt lạnh lùng, đúng là nhân vật từ trong manga bước ra.
Mái tóc dài màu bạc của cậu xõa dưới đất giống như một đóa hoa nở rộ.
Cô tặng chiếc nhẫn, bé trai sống chết không chịu lấy.
Sau đó, cô… tung ra khả năng nhảy xa không cần chạy đà gần như có thể nâng trẻ em loài người lên tầm cao mới, giẫm mạnh lên tóc bé trai.
Cậu bé đang đi trượt té xuống đất, bị cô ép đeo nhẫn gỗ vào ngón cái, tặng bài tập thủ công, hoàn thành nhiệm vụ giáo viên giao cho.
Bé trai như bị làm nhục, ngồi bệt dưới đất hồi lâu, ánh mắt hung ác nhìn cô.
“Con người đáng chết, ta sẽ không tha cho cô!”
Tiếng uy hiếp mang âm điệu trẻ con khiến cô giật thót.
Khi gặp trúng phần tử nguy hiểm, cô phải nghe theo lời dặn của ba, càng hung dữ hơn đối phương.
Cô cầm cục gạch bên đường, ném mạnh xuống đất, uy hiếp bằng âm điệu trẻ con y hệt: “Cậu mà dám ném chiếc nhẫn, cậu sẽ như cục gạch này!”
Cục gạch bị đập vỡ nát, bé trai bị dọa đứng hình.
…
Vân Thiển cắn móng tay: “Hít ——”
Ô Tề Hải nhìn sang cô: “Chị gái, sao thế?”
Ánh mắt Vân Thiển ngây ngốc: “Tôi quá đanh đá rồi.”
Ô Tề Hải: “?”
——oOo——