Hôm nay là thứ 4, Trung có hẹn. Hết giờ đi làm là anh ghé qua vincom, nơi anh và cô giáo Thúy hẹn uống café. Trung chờ khá lâu hơn nửa tiếng Thúy mới đến. Trung đang cúi đầu ngẫm nghĩ về cái kế hoạch đầu năm tới cho các công ty thành viên thì phía trước đập vào mắt anh là một đôi chân nuột nà trắng mịn đang đi một đôi giày trông mỏng manh và khá tinh tế. Đôi giày nói chung anh khó tả rõ, nhưng nó có phần buộc ở cổ chân đính những viên đá lấp lánh, làm tôn lên cái cổ chân xinh xắn đầy sexi. Trung ngước mắt lên, Thúy đứng đó nở nụ cười đẹp tuyệt. Trung hơi đơ ra vì trông Thúy đẹp quá, nàng đánh mặt tô son cẩn thận trông có khi còn xinh hơn hoa hậu.
– Anh đợi em có lâu không.
– Cũng mới một lúc. Anh cũng đang nghiên cứu về công việc.
– Em vướng việc ở trường. Với cả em còn phải…trang điểm, lích kích thật.
– Em để mặt mộc xinh lắm rồi, em trang điểm vậy anh sợ đấy.
– Xấu hả anh.
– Không, xinh quá anh tự ti không dám ngồi cùng.
Thúy bĩu môi liếc Trung một cái, ánh mắt nàng cười mà làm Trung mê mẩn. Cô giáo gì mà xinh thế, xinh thế mà lại đi làm cô giáo cơ chứ. Anh vẫy tay gọi nước, quay lại thì thấy Thúy đang nhìn mình. Anh giả bộ sờ lên mặt xem có con ruồi nào không, làm Thúy bật cười.
– Anh không có gì trên mặt đâu. Em đang nhìn anh thôi.
– Anh đẹp trai quá phải không.
– Phải, anh rất đẹp trai.
Thúy nói xong thì phì cười. Nàng thấy Trung thật vui vẻ, khác hẳn vẻ ít nói mọi khi. Nước lọc được đem ra, cả hai lặng yên một lát để nhân viên để nước xuống. Thúy lấy một cái túi đưa ra để lên bàn.
– Anh này, em có chút quà cảm ơn anh vì đã giúp em, giúp bố em lần trước.
– Không..không, đã bảo chả phải là việc gì to tát mà. Em làm thế là anh không vui đâu, em cầm đến thì em cầm về đi.
– Em mang về làm gì, lấy ai mặc mà mang về.. Trong túi có cái áo sơ mi với caravat thôi. Em chả biết có vừa với anh không, chỉ ang áng cỡ thôi.
– Ài, chả nhẽ mua rồi không được đổi cỡ à. Mang về cho chồng mặc chứ anh không lấy đâu.
– Anh không lấy em giận đấy. Mà em đã có chồng đâu mà mặc.
– À…đúng nhỉ. Anh thấy em xinh thế này, phải tầm đại gia mới phù hợp với em.
Trung hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh nhìn trên tay Thúy không có nhẫn thật.
– Anh cứ làm như em giống mấy cô gái trên báo. Em cũng không cần tiền bạc gì cả, thật đấy. Cái em cần là chân tình thôi. Một người hiền lành tử tế, sống có trách nhiệm là được.
– Thế thì cũng bình thường, sao mãi em không gặp được ai à.
– Có, nhưng ít lắm. Anh xem trên đời có mấy ai giống anh không.
– Anh, giống anh là sao.
– Hiền lành, tử tế, sống có trách nhiệm.
– Ạc, em cho anh vào tầm ngắm chọn làm chồng à. Em ơi tất cả là biểu hiện bên ngoài thôi. Ai cũng thế, bên trong bệ rạc lắm. Mà anh tưởng mẫu đàn ông em phải có một hình mẫu nào cụ thể chứ.
– Có, bố em. Em chỉ muốn có chồng như bố em thôi. Em thấy anh cũng giống bố em.
Nhân viên mang nước ra, Trung và Thúy đều im lặng. Anh nhìn Thúy, thấy nàng đang nghiêm túc nhìn mình. Trung hơi bối rối, việc uống nước nói chuyện phiếm vốn ý anh nghĩ là thế. Nhưng giờ anh như bị đánh phủ đầu. Ý của Thúy là gì nhỉ.
– Tí nữa anh có bận không.
– Chắc là không. Tí anh về nhà thôi.
– Mình đi xem phim được không, poster phim đằng kia trông có vẻ hay.
Trung nhìn qua, đó là một bộ phim tình cảm của nước ngoài. Diễn viên này anh cũng biết, cảnh nude của cô trong seri phim làm mấy lần anh xem mà kích thích vội đè Mai ra làm mấy shots. Nhưng khó nghĩ nhỉ, tự nhiên đi xem phim với Thúy. Anh cứ thấy ngại ngại. Anh và Thúy chả có gì, thực ra chỉ là phụ huynh và cô giáo. Giờ xem phim có vẻ không thích hợp. Trung đang tính từ chối thì Thúy lên tiếng trước:
– Giờ chiếu hơi gấp. Mình xem ca sau vậy anh nhé. Giờ đi ăn đã, được không. Anh cũng chưa ăn gì đúng không.
– Anh chưa ăn…nhưng mà…
– Vậy đi nào…em đãi… anh phải đi, không được từ chối.
Nhìn cốc café vẫn còn nguyên mà Thúy đã đứng dậy bước đi rồi. Trung làm một hơi hết cốc, để tiền lại rồi vội chạy theo. Anh cứ thấy sao sao ý nhỉ.
Bên trong thang máy Thúy yên lặng không nói gì. Trông nàng có vẻ căng thẳng. Trung mấy lần định mở lời mà không nói được. Thang máy đã đến tầng ăn uống. Thúy có vẻ nhẹ nhõm trở lại, nàng đi bay bay đến cửa hàng steak.
– Mình ăn ở đây anh nhé.
Nhìn ánh mắt Thúy, Trung không nỡ từ chối. Anh nhẹ gật đầu rồi theo Thúy vào bên trong. Cửa hàng của vincom nói chung là đắt hơn bên ngoài, Trung đang nhẩm tính lại tiền trong ví còn bao nhiêu. Ăn xong quả này hao hụt ngân sách đây. Thúy thì vô tư chọn món, cũng may nàng không chọn nhiều, nhưng thế cũng đủ chết rồi. Tháng này anh còn định gửi tiền về cho mẹ gửi gắm mấy đám cỗ không về được.
Cả hai im lặng chả nói gì. Thúy đẩy anh vào tình thế là anh chả biết nói gì. Nàng cũng yên lặng nhìn xung quanh. Gặp mặt cà phê thế này không ổn. Trung đang định tìm cách nói chuyện thì Thúy mở miệng trước.
– Em làm anh khó nghĩ lắm phải không.
– Ừm…hơi hơi chút. Anh hơi bị động.
– Em xin lỗi…tại em…không nghĩ ra cách nào hết. Thật may anh không từ chối.
– Sao em lại làm vậy.
– Em bảo rồi….tại anh giống bố em…em không muốn bỏ lỡ.
– Điều đó có thật quan trọng. Bên ngoài có rất nhiều người tốt.
– Nhưng sẽ không ai như anh. Cái hôm anh….có chuyện…anh ôm bé Quân…em thấy như bố em ôm em hồi bé. Rồi ánh mắt anh em có thể nhìn thấy tất cả. Em chỉ cần nhìn vào mắt người đàn ông là em có thể thấy được một phần tâm hồn anh. Em như rung động lúc đó.
– Chỉ một ánh mắt sao có thể.
– Có thể đó anh ạ. Trước em cũng yêu…một người…cũng như thế. Nói ra thì khiên cưỡng nhỉ, vì em toàn chọn đàn ông theo tiêu chuẩn giống bố. Nhưng cuộc đời bố như là kim chỉ nam để em áp dụng vào mình. Người đàn ông em yêu, em lúc đó còn trẻ quá không biết trân trọng. Mãi đến khi anh ấy mất đi, em mới hối hận. Nếu như em không trẻ con, em không dằng dỗi, anh ý đã không bị tai nạn.
– Nhưng anh thì sao. Anh không có tiêu chuẩn nào hợp với em cả đâu. Anh vẫn là người có vợ.
– Em nghe cháu Quân bảo anh và chị…sắp li dị đúng không.
– Ừ, nhưng anh còn chưa đưa giấy ra tòa nữa. Mà dù anh có li dị rồi anh cũng không thấy mình có điểm nào hợp với em. Em trẻ và đẹp vậy, anh vừa có tuổi vừa có con lớn rồi. Mà em chắc cũng chưa rõ tính tình con người, hoàn cảnh gia đình anh…
– Em chỉ cần nhìn ánh mắt anh, em thấy rung động, thế là đủ. Thật không logic phải không anh. Có lẽ anh nghĩ em điên rồ, nhưng con người em là vậy. Chính vì thế mà gần 30 đến nơi rồi em không có ai.
– Cuộc sống ngoài yêu đương thì nó không hồng như em tưởng đâu.
– Nhưng nếu không thể rung động thì tiến tới tiếp để làm gì hả anh. Nếu tình yêu đủ lớn thì có gì không làm được chứ. Em biết anh cũng chả nghĩ gì về em, nhưng em muốn thử…hẹn hò anh. Em không muốn mình lại một lần hối tiếc nữa.
Trung không nói gì. THịt bò được mang ra, Trung ngạc nhiên nhìn miếng thịt tái đúng ý mình. Anh nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt Thúy.
– Vừa tái với anh đúng không. Hôm nọ em nghe Quân nói với anh nên em bảo nhà hàng làm tái như thế. Em không cố ý nghe đâu.
– Thúy này….nói thật giờ anh cũng vẫn thật khó nghĩ. Anh vẫn hơi choáng với sự tấn công của em. Em biết đấy, anh và vợ…chuyện đó cũng chưa lâu. Anh cũng không có ý nghĩ muốn bắt đầu một mối quan hệ ngay bây giờ.
– Vậy coi như là làm quen nhau đi. Em cũng không bắt anh phải yêu em.
– Khó lắm. Anh chưa tìm thấy sự đồng điệu với em. Anh là người đã trải qua hôn nhân, nên anh nhìn tình yêu với góc nhìn khác.
– Anh cứ làm như em là cô gái mới ra đời không bằng. Coi như em và anh đi chơi đi vậy. Nếu 1-2 lần anh thấy không thoải mái thì thôi. Được chứ.
– Chưa được. Nếu anh làm em ghét, không được ghét con trai anh.
– Phì, anh làm như em là phù thủy hay hình mẫu ác độc không bằng.
Trung phì cười, cả Thúy cũng vậy. Anh vẫn thấy lăn tăn, tự nhiên dính vào mối quan hệ này. Thúy rất đẹp, nhưng anh không thấy có cảm xúc gì cả. Dù vậy anh vẫn lịch sự tìm cách nói chuyện để hiểu thêm về Thúy. Hóa ra cô giáo năm nay đã sắp 29 rồi. Cái tuổi chín mọng cần phải hái. Nhà nàng có hai chị em gái, chị đã đi lấy chồng trong nam, Thúy ở với bố mẹ.
Cả hai vừa ăn vừa tìm hiểu nhau, đến khi ăn xong thì cũng lỡ mất xuất chiếu phim. Trung đưa Thúy về. Trời thu se lạnh, Thúy ngồi đằng sau hơi run run vì rét. Trung cũng mặc mỗi cái áo lót và sơ mi nhưng anh không thấy lạnh. Một lúc sau Thúy có vẻ tái mặt hơn, cái váy ngắn qua đùi khi ngồi càng làm da nàng tiếp xúc với gió lạnh. Trung thở dài, đúng là tự nhiên rước việc vào người. Anh đi chậm lại rồi với tay ra sau tìm tay Thúy đang để trên đùi. Trung kéo tay Thúy ra phía trước đặt vào bụng mình.
– Ôm anh đi cho đỡ lạnh. Nhìn em rét run hết rồi kìa. Anh cho em mượn hôm nay. Lần sau thì phải thuê đấy.
– Vậy bao nhiêu, để em thuê luôn mấy chục năm.
Trung vỗ trán. Anh đến cạn lời với cô gái này. Câu nói đùa mà bị nàng biến tướng dồn anh không nói gì được nữa. Trung nhìn qua gương, mặt nàng đang dính vào vai anh rồi.
– Em mọi hôm đi xe máy cơ mà. Hôm nay sao em lại đi taxi.
– Anh nghĩ xem.
– Không phải để anh đèo đấy chứ.
– Anh đoán ra rồi thì hỏi làm gì. Em đã nghĩ ra kế hoạch từ hôm đi dã ngoại cơ.
– Vậy anh nằm trong tầm ngắm của em đã lâu rồi.
– Rất lâu rồi. Anh có nhớ cách đấy hơn chục năm, anh có cho một cô gái đi nhờ không.
– Cô gái…ai nhỉ…
– Anh không nhớ thật à. Lúc đó anh đi cái xe club không có yếm.
– A…a….nhớ rồi. Anh có chở một cô bé đi thi đại học. Xe của bố cô bé bị tai nạn.
– Đúng vậy. Lúc đó bố cô gái do không quen đường xá nên bị xe bồn nó tạt qua nên đổ xe. Mới gần 7h sáng ít xe qua lại, cũng chả ai giúp. Có mỗi anh dừng lại. Anh đã chở em đi đến trường thi, sau đó lại quay lại đưa bố em đi vào trạm xá gần đó băng bó. Anh còn vét hết tiền trong túi ra đưa cho y tá ở đó, hơn 50.000 thì phải.
– Sao em biết…em là….
– Em nghe bố em kể lại. Bố em thi thoảng vẫn nhắc tới anh. Không có anh chưa chắc em đã không đến được trường thi. Hoặc có thể không ai giúp bố, cũng không ai đưa em đến kịp giờ thi. Cuộc đời em có thể đã khác.
– Hóa ra em là cô bé đó à. Mới ngày nào gầy gầy đen đen..
– Có mà anh đen thì có.
– Thật kỳ lạ. Vậy là chúng ta lại gặp nhau.
– Đúng, đó là duyên số. Em lúc đầu thấy anh đón bé Quân chỉ hơi ngờ ngợ. Vì anh trông béo tốt hơn hồi xưa, trắng hơn hồi xưa, ăn mặc cũng chỉn chu hơn.
– Lúc đó anh mới ra trường, còn đang bạc mặt tìm việc trên thành phố.
– Vậy là đã 11 năm rồi anh nhỉ. Mãi lúc anh ôm bé Quân cách đây ít lâu, em mới có dịp nhìn kỹ anh. Góc anh nhìn nghiêng không khác gì năm xưa. Em về nhà hỏi bố, bố vẫn nhớ tên anh.
– Thế sao em không nói sớm. Toàn người quen cả.
– Sao em phải nói. Em muốn thử xem anh có đúng như em đã nghĩ không.
– Vậy có giống chút nào không.
– Gần như vậy. Cái cách anh cứ từ chối làm em rất vui. Em biết anh sẽ chưa có chút tình cảm gì với em cả. Ngay cả em cũng chỉ có chút rung rinh với anh. Nhưng nhìn anh em thấy như bố em còn trẻ. Em muốn có một người chồng như thế.
– Em có hay đọc truyện ngôn tình không. Đọc nhiều lú đấy.
– Có anh lú thì có. Em rất nghiêm túc. Em cũng nghĩ tới việc lấy anh, nuôi bé Quân cùng anh…
– Ôi, có bọn tổ lái kìa.
Có mấy đứa tổ lái thật. Nhưng chủ yếu Trung muốn đánh lái câu chuyện. Anh có thêm cảm tình với Thúy khi biết anh và nàng thực tế quen nhau rồi. Nhưng anh không muốn cô suy tính áp đặt tương lai quá sớm như vậy. Thúy như nhận ra ý anh, cấu nhẹ vào sườn Trung. Anh khẽ cười, rồi chính anh cũng tổ lái phóng vèo đi.
Nhà Thúy khá xa trung tâm. Anh chỉ đưa Thúy đến nhà rồi về luôn, tránh trường hợp gặp bố mẹ nàng. Về đến nhà thì cũng 10h mất rồi. Trung uể oải định mở cửa căn hộ, thì phát hiện Diệp, cô hàng xóm cạnh nhà đang đi đâu về. Trông cô có vẻ mệt mỏi, vừa đi vừa dựa tay vào tường. Trung quay lại, tiến tới nhẹ đỡ cô.
– Cô có sao không.
– Cám ơn anh. Anh dìu em vào nhà được không.
Diệp đưa chìa khóa để Trung mở cửa. Từ hôm đó anh không qua nhà, căn hộ đã được lóc toàn bộ vữa cũ và được trát sơn lại. Đồ đạc cũng được sắm sửa nhiều hơn, trông khác hẳn căn hộ trước đó. Trung đưa Diệp vào phòng ngủ, căn phòng giờ đã có cửa gỗ hẳn hoi chứ không trống không như trước.
Diệp nhẹ nằm xuống, mặt nàng tái nhợt. Trung chạy ra ngoài lấy một cốc nước ấm. Nhà chả có tí nước nào, anh lại chạy qua căn hộ mình để lấy. Diệp đỡ cốc nước rồi uống chầm chậm hết sạch. Nàng đưa trả Trung cốc rồi khẻ mỉm cười:
– Cảm ơn anh, em đỡ hơn rồi.
– Em đang bệnh sao lai đi đâu giờ này. Anh Cảnh đâu.
– Anh Cảnh còn đang bận làm nốt đơn hàng xuất đi không sắp tới tết vận chuyển nó khó.
– Em ốm cũng phải nói với chồng một tiếng chứ.
– Không sao đâu anh ạ. Mà em cũng không muốn nói.
– Sao lạ vậy, vợ chồng với nhau…
– Em đi nạo thai anh ạ. Cái thai không phải của anh ấy.
– Em…
– Em không sợ nói với anh, vì biết anh không nói lại với anh Cảnh. Em đi nạo lần này là lần thứ 3 rồi.
– Vợ chồng với nhau, ngoại tình cũng không phải là điều hay.
Trung hơi sầm mặt. Chút thiện cảm với Diệp gần như mất hết. Anh vốn dị ứng với kiểu đàn bà ngoại tình sau lưng chồng thế này. Trung nghĩ có lẽ mình nên đi về thôi, không nên dính dáng đến người đàn bà này.
– Anh đừng hiểu lầm, em cũng không phải hạng đĩ thõa. Anh Cảnh…cũng biết em làm gì.
Trung choáng. Anh không hiểu sao trên đời lại có thể loại chồng biết vợ đi ăn ngủ với đứa khác mà không nói gì. Anh định hỏi mà chợt thôi.
– Thôi, em đỡ rồi. Anh đi về đây.
Trung vội đi ra cửa. Anh muốn về nhanh nhà thôi. Bộ não hôm nay hoạt động thế là quá tải rồi.
– Anh Cảnh không có khả năng làm cha. Em chỉ là bị anh ý bắt đi tìm đứa con trai để thờ tự cho gia đình anh ý mà thôi.
Trung sựng lại. Anh quay lại nhìn Diệp. Đến giờ anh vẫn chả hiểu chuyện gì, nhưng sự tò mò làm anh dừng bước.
– Anh Cảnh từ hồi nhỏ bị quai bị, nên không thể có con được. Anh ý không muốn nhận con nuôi, nên cứ bắt em phải đẻ 1 đứa con trai cho anh ý.
– Ý em là…cậu ta…để em đi ngủ với những người khác…để có con trai.
– Vâng, buồn cười anh nhỉ.
– Không phải hai người có con trai rồi sao.
– Con gái anh ạ, là anh ý thèm khát quá nên cố ý nói vậy. Ở quê bố mẹ nhồi nhét vào đầu anh ý về sự thờ tự, nối dõi rất lớn. Anh ý là trưởng họ, lại là con duy nhất, áp lực rất lớn.
– Đứa bé gái cũng là….
– Vâng, con người khác. Nó chả giống em mấy, mà lại giống nhà người kia. Nên anh Cảnh ít đưa nó về quê. Anh ý hay tìm những người giống hoặc có nét giống mình, rồi tìm cách để em quan hệ. Em dính bầu 3 lần, đều là con gái. Khổ cái thân em, tàn tạ vì 3 lần phá thai.
Diệp bật khóc. Nỗi đau của người đàn bà lấy chồng lại bị chồng đem cho người khác địt. Mang thai con lại phải bỏ con đi. Trung thấy phẫn nộ đối với Cảnh, thương cảm và bực mình với Diệp. Nhưng anh vẫn tiến lại vỗ về Diệp đang ôm gối thu lu khóc. Đàn bà thật nhiều nỗi khổ không lời. Anh chợt nghĩ đến Mai. Liệu trong hôn nhân anh có làm gì để Mai khổ sở không. Anh cũng chưa từng hỏi Mai lý do nào nàng lại ngoại tình. Nhưng nhìn Mai là anh tức giận, lấy đâu lý trí mà hỏi nữa.
Diệp khóc một lúc thì chỉ còn rấm rứt. Nàng tựa má vào tay Trung, cầm lấy tay anh không chịu buông.
– Anh có biết, anh có nét giống anh Cảnh, và đặc biệt là bố anh ý không.
– Cái gì…ý em là….
– Vâng, thật là thế đấy. Cái hôm em ngã, là em cố ý đấy. Em cố để xem anh có mắc câu không. Nhưng anh thật đúng là người đàn ông tốt. Em thấy anh chịu đựng rất tốt, chắc chả ai như anh đâu. Sau em bày ra trò bọc vàng thử anh, anh vẫn vậy. Có lẽ anh thuộc loại sắp tuyệt chủng rồi.
– Anh chỉ có nguyên tắc sống và làm việc theo nguyên tắc ý thôi em. Chứ ai chả có phần con trong người. Trong một hoàn cảnh khác khi anh kiềm chế kém, gặp em như vậy anh lao vào ngay thôi.
– Anh có biết lúc anh không nhìn em, trái tim em vui thế nào không. Em cảm thấy tìm thấy một người đàn ông thật sự, không phải tìm em chỉ vì tình dục.
– Em có thể chọn cách sống khác mà.
– Không còn cách nào nữa anh ạ. Bố em bị ung thư, anh Cảnh tốn mấy trăm triệu chạy chữa cho bố em. Mẹ em cũng bị khớp chả lao động được mấy, các em em chỉ lo được cho bản thân mình. Không có anh Cảnh thì bố em chắc chết, khớp của mẹ em chắc cũng chả có tiền chữa. Em chỉ học hết cấp 3, biết làm gì ngoài làm đĩ. Em chỉ mong có thể có được 1 đứa con trai rồi lặng lẽ nuôi nó lớn, thế là mãn nguyện.
– Vậy sao em lại kể chuyện đó với anh. Trông mặt anh không giống bác sỹ tâm lý lắm.
– Vì anh giống bố chồng em. Anh Cảnh ngắm thấy anh ngay từ khi anh đến sửa nhà. Sắp tới…có lẽ anh ý cũng sẽ tìm cách để anh gần em. Tại anh hay đi đâu mất hút, nên anh Cảnh chưa có dịp gặp anh.
– Nhỡ anh không thích thì sao.
– Thiếu gì cách. Đã có người không thích, nhưng anh ấy tìm cách cho uống rượu say rồi bảo em….Được hai lần thì người đó biết chạy mất dép. Sau anh Cảnh nghĩ ra trò cầm camera ra quay.
– Vậy báo công an là được.
– Có anh mới báo công an. Những người sau này chả cần camera, chỉ cần em lả lơi là họ tự nhào vào.
– Chết thật. Cảm ơn em báo cho anh. Anh sẽ tìm cách thoái thác.
– Vâng. Em nói thế thôi. Cảm ơn anh, vì đã tôn trọng em với những nguyên tắc sống của mình.
Trung về căn hộ mình mà đầy rẫy trăn trở về Diệp. Có những người lại khổ sở và cam chịu như thế. Cuộc sống có những góc khuất éo le hơn ta nghĩ. Anh nghĩ về Thúy, chính mình và Thúy hóa ra cũng có duyên phận, chị Miên nữa. Trung chợt nghĩ tới Thảo, người bạn gái thân thiết mình từng thầm mến. Có lẽ đây là duyên phận anh không dám với tới. Từ hôm đó đến giờ anh còn chưa xin lỗi Thảo. Bận bịu là một chuyện, chủ yếu anh ngại, không biết bắt đầu ra sao.