Những ngày cuối năm ai cũng hối hả. Cái không khí tết nó như giục giã, hối thúc mọi người. Trung thì chỉ cắm đầu vào công việc, vì năm nay tết không đến với anh. Anh chỉ hết đi lại về căn phòng nhỏ. Thi thoảng chị Miên có qua với anh vào cuối tuần. Trung và chị lại quấn lấy nhau, nhưng chỉ thế thôi rồi chị lại về với con.
Chiều nay ông Huấn đi về sớm, nghe bảo lên bộ họp. Trung bỗng chán làm việc, anh ngồi gần hết giờ rồi ra quán bia ven đê. Mặc kệ ai ngược ai xuôi, tết đến tết đi thì nơi này vẫn đông đúc. Trung thích cái cảm giác cô độc giữa nơi đông đúc thế này. Anh tự thưởng cho mình li beer giữa trời đông giá lạnh.
Trung thực ra cũng không thanh thản được. Anh đang ủ mưu xem đối phó vụ về quê ăn tết thế nào. Có cách nào nói dối để chỉ hai bố con về được không. Anh chỉ sợ thằng con trai lỡ mồm. Bỗng một cái bóng nhỏ lù lù đứng cạnh anh. Một ông già mắt mờ đục và một đứa cháu gái đứng đó với tập vé số và giỏ tăm, bông, kẹo cao su. Trung chợt nhớ mình cũng sắp hết tiền. Anh đang cố sống sót những ngày tới đợi lương thưởng cuối năm. Sinh nhật con, rồi vừa rồi anh gửi tiền về quê cho mẹ. Có ở một mình mới thấy vợ là quan trọng, là người luôn vun vén, tính toán cho mình. Anh khắc khoải nhớ Mai trong nỗi đau vẫn luôn dằn vặt.
Nhìn đứa bé định mở mồm lại thôi, vì trông anh hơi chán đời quá. Trung mở ví ra lấy tiền ra:
– CHo chú 1 bộ, bộ nào cũng được.
Đứa bé chìa ra cho Trung một bộ, anh méo mặt. Rõ ràng anh vừa nghe ai nói loáng thoáng hôm qua về đúng số này mà. Nhưng thôi có sao đâu, mục đích của mình đâu phải để trúng thưởng. Trung trả tiền rồi đi ra thanh toán luôn. Anh định đi về mà lại quay qua nhà chị. Nháy máy vài lần, Trung đứng đợi chị sau gốc cây xa ngoài ngõ. Đó là quy định của chị, chị không muốn con gái biết.
Chị vẫn vậy, sù sụ trong cái áo khoác, tất tả chạy tới với Trung:
– Có chuyện gì đấy. Nhớ chị à.
Trung khẽ cười, rồi kéo chị vào lòng ôm chặt. CHị giãy ra, nhưng anh không nhả. Chị dần dừng lại, vòng tay ôm chặt Trung. Hai cánh tay nhỏ nhắn dần siết chặt lưng Trung, anh biết chị cũng nhớ mình.
– Em nhớ chị, thèm cơm của chị.
– Hay là vào đi, có bữa cơm thôi mà.
– Thôi, em nói vậy thôi. Có hai người mới thoải mái.
– Thoải mái để làm gì.
– Để làm ai đó sướng
– Đồ dở này, thèm lắm rồi à.
– Thèm thì lúc nào chả thèm. Em hơi thấy cô đơn.
– Hay quay lại với vợ đi, tha thứ cho cô ấy.
Trung im lặng. Anh không biết nữa. Anh vẫn quan tâm đến Mai, vẫn yêu cô. Nhưng có lẽ sự chiếm hữu trong Trung quá lớn, lên nỗi đau cũng chưa thể nguôi ngoai. Anh lừa lúc phố phường tấp nập không ai qua lại, khẽ hôn lên môi chị một cái. Chị hoảng hốt nhìn quanh xem có ai không, đánh anh một cái rõ đau. Trung cười ha hả, bóp mông chị một cái rồi gật đầu. Chị mỉm cười, Trung đi ra xe. Anh thấy chị vẫn đứng đó nhìn anh mãi qua gương chiếu hậu.
Trung về nhà thì thấy Diệp đang quanh quẩn trước cửa. Anh hơi ngạc nhiên, nhìn qua phòng bên, rồi anh nhìn vào mắt Diệp. Anh hiểu đang có chuyện gì.
– Anh…em….anh Cảnh anh ý…
– Anh ý bảo em đợi anh ở đây đúng không.
– Vâng…anh ý bảo em giả vờ rơi chìa khóa, gọi thợ khóa mà chưa thấy tới.
– Em đứng vậy lâu chưa.
– Chưa, chắc tầm 20 phút thôi. Anh cứ vào đi, tí em bảo là mãi không thấy anh đâu cả.
– Thôi, cứ vào đi. Em mặc phong phanh thế này, đứng đây hút gió cảm đấy.
– Nhưng….
– Có làm sao. Coi như em gặp anh rồi, thậm chí làm chuyện đó với anh rồi, mà không có kết quả thì biết sao. Vào đi không lạnh.
Trung lúi húi mở cửa, Diệp lặng lẽ đi vào sau anh. Vào nhà ấm hơn thật. Trung vứt cặp rồi đi đun nước. Diệp đứng đó lóng ngóng chả biết làm gì.
– Anh cắm cơm nhé, em chưa ăn cơm phải không.
– Chưa anh ạ. Để em làm cho.
Diệp như kiếm được việc cho đỡ đớ tay chân, nàng chạy qua tranh việc với Trung. Trung cười, anh đang mong cơm của Diệp lắm đây. Lần trước ăn cơm với Diệp ngon hơn cơm anh nấu nhiều lắm. Tủ lạnh của Trung cũng không thiếu đồ. Thi thoảng cuối tuần chị Miên qua nấu cho anh, rồi đem thịt chị mua để sẵn anh nấu lúc nào thì nấu đỡ phải đi chợ. Thảo thi thoảng có món gì ngon cũng mang cặp lồng qua cho anh. Trung thành ra đỡ nhiều khoản nấu nướng.
Trung vứt hết chìa khóa điện thoại ra bàn, cả bộ vé số nữa. Anh nằm lăn ra giường. Sự mỏi mệt khi phải về quê làm Trung dần thiếp đi lúc nào không biết. Rồi anh thấy ngưa ngứa, tay cứ day mũi. Tiếng Diệp phì cười làm Trung mở mắt, nàng đang cầm sợi tóc ngoáy mũi anh.
– Cơm có rồi, anh ra ăn đi.
– Đã có cơm rồi cơ à, anh thế mà thiếp đi một lúc rồi nhỉ.
– Đến thời sự tối rồi. Em bật nãy giờ mà anh vẫn ngủ. Dậy nào.
Diệp đưa tay ra để kéo Trung dậy. Anh nhìn nàng đôi chút rồi nắm lấy tay Diệp. Tay Diệp mêm lắm, ngón tay thuôn dài cân đối và đẹp. Diệp hơi ửng đỏ má, kéo Trung dậy. Nàng chạy vội ra bếp múc canh ra bát. Trung ngồi chút cho tỉnh rồi ra bàn ăn. Cơm canh vậy có cả thịt cả trứng cả canh rau ngót. Diệp xới cơm cho Trung rồi ngồi nhìn anh ăn.
– Sao em không ăn.
– Em ăn ít lắm. Tối em chỉ hay ăn hoa quả với rau.
– Ăn thế sao chịu được. Trông em cũng gầy đấy.
– Em vẫn thấy bình thường. Phụ nữ phải gầy thế này, đàn ông mới thích.
– Ặc, có lẽ thế thật.
– Vậy mà anh không thích em.
– Nếu em chưa có chồng, có lẽ anh sẽ thích.
Ánh mắt Diệp khẽ sáng lên khi nghe Trung nói. Nàng lại gắp thêm thức ăn cho Trung, rồi lặng xem thời sự. Bữa cơm cũng nhanh, vì Trung ăn nhanh. Diệp lặng lẽ dọn dẹp, Trung định cản nhưng lại thôi. Có việc cho nàng làm, cho đỡ cuống tay chân. Anh đi ra bàn ngồi mở cái laptop ra tính làm tiếp bản kế hoạch. Một vòng tay vòng qua hờ hững nơi ngực anh, một cái đầu tựa vào cổ anh, mang theo một mùi thơm dịu nhẹ.
– Đừng…
– Em muốn ôm anh.
– Chúng ta không nên….
– Anh khinh em phải không. Em…không…trong sạch…
– Không phải….mà vì cái mối quan hệ này không rõ ràng…anh không thoải mái. Em vẫn đang có chồng, dù chồng em bảo em ngủ với anh, nhưng không có nghĩa anh thích như vậy. Anh chưa thèm khát đến mức ai ai cũng ngủ. Còn anh không khinh thường gì em, anh còn thấy thương em nữa. Chỉ là anh cũng không biết giúp em thế nào thôi.
– Thực ra….anh vừa giúp em rồi.
– Anh….anh giúp gì em.
– Không nói được. Mà…anh mua xổ số cầu may à.
– Không, anh mua cho hai ông cháu bán vé dạo thôi. Có bao giờ anh để ý đâu, ăn may không đến lượt anh.
– Em cầm mấy cái vé đó so nhé.
– Ừ, tùy em.
– Nếu…em không có chồng nữa…liệu em có thể….ở cạnh anh không.
– Sao em lại nói vậy.
– Thì…giả dụ vậy. Ở cạnh anh… hoặc lúc nào anh thích thì đến với em cũng được, em không cần anh làm vợ em.
– Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ. Nhưng anh cũng còn nhiều thứ đèo bồng, chưa chắc đã tốt với em được. Em còn trẻ vậy, nếu em và anh Cảnh thôi nhau thì em nên kiếm ai thực sự yêu mình, đem lại hạnh phúc cho em. Đời người dài thì dài mà ngắn cũng ngắn, em đừng bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Có một gia đình nhỏ, mấy đứa con thơ để còn quát chúng nó, để ôm chúng vào lòng, có một ông chồng để cằn nhằn tối tối. Nhớ chưa.
– Em hiểu rồi.
Diệp chợt hôn vào má Trung. Anh sững lại. Miệng nàng hôn lên cổ anh, hai bàn tay lùa vào cổ áo sờ soạng ngực anh.
– Đừng…Diệp…
– Để em yêu anh….chỉ một lần này thôi….không liên quan gì đến anh Cảnh cả. Em muốn có một lần với anh, người đàn ông em vô cùng kính trọng.
Trung giữ Diệp lại, anh cũng không muốn mối quan hệ một đêm với nàng. Nhưng Diệp như con thiêu thân, cố gắng hôn hít Trung. Hai cánh tay Trung giữ không cho Diệp lại gần. Trung chợt thấy mắt nàng nhòe lệ, Diệp chạy vội ra cửa. Nàng chạy được mấy bước thì vướng cái dây lioa Trung kéo để cắm laptop. Diệp ngã sấp xuống, nhưng nàng cố đứng lên. Trung chạy vội ra đỡ nàng, rồi anh giữ Diệp lại.
– Em biết em không xứng với anh. Là em sai rồi…
– Không phải, anh không có ý đó. Anh chỉ không thích tình một đêm kiểu này, chồng em còn ở bên cạnh.
– Có sao đâu. Em muốn một lần với anh, vì anh thực sự tôn trọng em. Em muốn làm người đàn bà được sướng một lần với người biết tôn trọng mình. Nhưng em quên mất em dơ bẩn…
– Vớ vẩn, nói nữa anh đánh mông giờ.
Trung kéo Diệp vào lòng, không cho nàng đi nữa. Diệp cự lại nhưng rồi dần yên trong vòng tay anh. Trung thấy nàng không chống cự nữa thì mới kéo nhẹ nàng ra. Anh khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt lem nhem của Diệp, lòng rối bời không biết xử lý sao.
Diệp lại dần ôm anh, môi nàng lại áp vào môi anh. Khi giọt nước mắt nàng chạm vào da mặt anh, Trung không do dự nữa. Anh ngấu nghiến đôi môi đẹp của Diệp, bàn tay siết lấy thân thể mỏng manh của nàng. Diệp được Trung đồng ý, nàng điên cuồng hôn Trung. Cái cảm giác mãnh liệt từ Diệp làm Trung cũng nóng máy, lưỡi anh nhanh chóng cuốn lấy lưỡi nàng, cơ thể dính sát dần đẩy Diệp về phía giường ngủ.
Cả hai đến chân giường ngủ thì dừng lại. Diệp nhìn Trung khẽ gật đầu. Trung cười, anh đồng ý. Diệp dần trút hết quần áo xuống. Trung lặng ngắm thân thể tuyệt mỹ của nàng, người đàn bà có chồng nhưng không được trân quý. Cơ thể nàng đẹp quá, làn da mịn căng không tỳ vết. Bầu ngực hơi trĩu nhưng đầy trẻ trung với hai núm ti hồng thật đẹp. Bên dưới cái bụng phẳng lì kia là đám lông đen được cắt tỉa gọn ghẽ.
Diệp thẹn thùng, che tay ở ngực và phía dưới. Trung cười kéo nàng sát vào mình, hôn nhẹ lên má, lên tai nàng:
– Giờ còn e thẹn.
– Em chả biết, nhưng em vừa thích anh nhìn em, vừa thấy ngượng.
– Em đẹp lắm.
– Anh yêu em đêm nay anh nhé. Em muốn được anh yêu, được anh ôm trong lòng.
– Ừ.
Trung cứ dần hôn hít nhè nhẹ nơi cổ và gáy nàng. Bàn tay anh vuốt ve làn da mịn màng của Diệp. Diệp hơi run rẩy khi tay anh vuốt khắp người nàng. Diệp kéo áo Trung tuột khỏi đầu, cởi dần cúc áo sơ mi anh ra. Thân thể anh đã rắn rỏi hơn, bớt đi cái bụng bia hồi trước. Diệp khẽ đẩy Trung nằm xuống, nàng nhoài người như con rắn trườn lên người Trung. Đôi môi cứ lướt nhẹ, đôi lúc hôn lên da thịt Trung. Trung lim dim mắt, tận hưởng sự chăm sóc của Diệp.
Cái lưỡi nàng điêu luyện quá, hôn từ cổ xuống rồi đá đầu ti làm Trung sướng. Cái thân thể ấm nóng mềm mại cứ trườn trên người anh, tì nhẹ lên con chim cứng đơ của anh làm Trung nhiều lúc muốn đè nàng xuống.
– Anh cứ nằm đi, để em yêu anh, chăm sóc anh.
Đôi môi Diệp cứ dần hôn khắp người Trung. Rồi nàng hôn dần xuống, bàn tay chợt cầm lấy con chim cứng đơ của Trung vuốt nhẹ. Đôi môi không vội vàng mà hôn khắp hai bên đùi và bẹn Trung. Con chim được kéo cao lên để cái lưỡi tìm vào nơi bìu dài. Trung dạng chân rộng ra, Diệp như có thêm không gian. Tay nàng vân vê nhẹ hai hòn cà, cái miệng cứ ngậm nhẹ mút từng hòn một. Trung rên lên, anh không nghĩ lại có thể bị kích thích sướng kiểu vậy.
Cái lưỡi dần tha cho hai hòn cà anh sau khi đã no nê ngậm mút. Lưỡi Diệp liếm dọc theo thân chim, rồi miệng nàng ngậm dần lấy cặc Trung. Trung rên rỉ, cái miệng ấm của Diệp thật lợi hại. Cái cảm giác nó khác khi địt vào lồn, nhưng cũng sướng quá. Miệng Diệp chu lại, mút dọc thân chim cho tới gần gốc cặc rồi lại kéo ra tới đầu khấc. Cái lưỡi đá nhẹ mơn man kích thích đầu khấc làm Trung rủn cả người vì buồn và sướng.
Diệp cứ vậy trêu đùa con chim Trung một lúc, đến khi nhận ra nếu đùa tiếp thì chim Trung khóc mất. Nàng ngồi dậy, ngồi lên người Trung. Tay Diệp cầm lấy con chim ấn nhẹ nơi cửa lồn mình. Con chim Trung dần mất hút trong cái lồn chật chội. Trung có thể cảm nhận vách lồn Diệp đang bị chim mình nong ra, lồn nàng hẹp quá, chật chội và ấm quá. Anh nhìn Diệp, nhìn nàng đang uốn éo cái hông một cách điệu nghệ mà thấy kích thích dữ dội. Ánh mắt Diệp lúc ôn hòa nhìn Trung, lúc lại hừng hực đầy lửa tình.
Trung cũng như hòa theo nhịp điệu của Diệp. Hai con người dần rên rỉ khi hai bộ phân bên dưới cọ xát vào nhau càng nhanh và mạnh. Trung muốn ra mất rồi, anh không kiềm chế được. Con chim to phình ra hết cỡ chuẩn bị nhả đạn. Diệp đang phê, anh có thể cảm nhận đôi mắt lờ đờ, cái miệng rên rỉ vì sướng của nàng. Bỗng mắt Diệp mở to, ánh mắt đang lờ đờ bống sáng rõ và có vẻ hốt hoàng. Nàng vội ngồi dậy rồi kéo chim ra.
– Sao em dừng lại.
– Em muốn anh ra trong em, nhưng không phải thế này.
Diệp nằm vội xuống, cong cái mông lên chờ đợi. Trung chồm lên nàng, cầm con chim ấn vào lồn nàng. Tay anh bợ lấy mông Diệp rồi dập. Bờ mông nàng cũng tròn căng quá, anh nghĩ có lẽ tí phải bóp thật nhiều cho thỏa tay mới được. Nhưng còn chả có thời gian nghĩ tiếp, cái lồn Diệp co bóp mạnh quá. Trung gầm gừ, cố kìm cơn sướng. Nhưng chỉ được vài chục nhấp, anh gào lên, điên cuồng dập vào mông nàng. Từng dòng tinh trùng đặc quánh phun xối xả vào trong lồn Diệp. Trung run rẩy gục xuống lưng Diệp, cái chim anh vẫn đang tiếp tục bị hành hạ bởi lồn Diệp. Con chim giật giật đầu hàng, nhưng quân địch không chấp nhận, quyết bóp con chim cho đến chết.
Trung rút chim ra, Diệp co người lại như con tôm. Anh nằm ôm lấy Diệp, hôn hít tay và vai nàng. Tay Diệp khẽ vuốt ve má Trung, những ngón tay vờn quanh môi anh. Trung cắn nhẹ ngón tay Diệp, mút nhè nhẹ ngón tay gầy xinh xinh đó. Diệp quay lại, kéo đầu Trung xuống, gắn chặt môi Trung vào miệng nàng. Cái lưỡi Diệp lại đưa ra để Trung mút, đôi tay Diệp sờ soạng lưng Trung, bóp chặt 2 mông Trung.
Trung giờ mới nhớ ra, tay anh luồn ra sau bóp chặt 2 bờ mông nàng. Cái miệng ngoạm vào bầu vú đang chĩa ra vừa cứng vừa mềm mại của nàng. Diệp xoa nhẹ tóc anh, vuốt ve anh. Cả hai cứ chậm rãi khám phá thân thể nhau.
Rồi chim Trung lại cứng, lần này anh chủ động. Anh chống tay, đẩy 2 chân Diệp lên cao, cái lồn rộng mở chờ đợi. Anh chồm lên Diệp, con chim nhanh chóng tra vào cái lỗ lồn đang ướt nhẹp. Cả hai rên lên, chim đã ngập trong bướm. Trung vừa nhìn Diệp vừa nhấp, anh như điên tình vì Diệp mất. Vì anh thấy trong mắt Diệp chỉ có hình bóng anh. Cái nhìn của nàng đầy tình yêu cho anh, sự khát khao, ngọn lửa khẽ bập bùng trong mắt mỗi khi con chim thúc sâu vào trong lồn nàng.
Đêm đó anh ra thêm được hai lần, 1 lần là vào tảng sáng. Khi anh dậy Diệp đã đi. Trung nằm đó mặc cái đồng hồ báo thức reo. Cái cảm giác đôi chút mất mát khi bên giường vẫn còn hơi ấm của nàng. Da thịt kia anh vừa còn ôm ấp tối qua, giờ đã đi đâu mất.
Những ngày cận tết bận không tả xiết. Đã vậy cơ quan lại vắng teo, các phòng ban rủ nhau đi liên hoan không dứt. Trung thì vẫn cắm cúi làm việc, ông Huấn không tha cho anh chút nào.
Trung ngẩng đầu lên, My đang ngồi đặt mông vào cái bản thảo tí phải gửi cho ông Huấn. Nàng hôm nay diện một cái áo đen bó sát cơ thể, cổ trái tim khoét sâu để lộ ra làn da trắng mịn. Bên dưới là cái váy bò ngắn, bù lại là cái quần legging tối màu che bớt sự lộ liễu của da thịt.
– Này, làm gì đấy. Bản thảo gửi sếp đấy. Ngồi lên nhàu nhĩ tí ông ý chửi anh.
– Em chán quá. Đời thật chó má.
– Em thèm ăn thịt chó à. Hôm nay bên phòng bảo vệ các ông ý cũng liên hoan thịt chó.
– Thằng người yêu em, nó lừa em. Mồm ông ổng kêu chở mẹ đi mua đào, con mẹ nó chứ, nó chở một con vừa lùn vừa xấu hơn em. Em có nên cầm chai axit tạt cho chúng nó một lần không.
– Ấy…vớ vẩn. Em là hoa khôi của phòng… à không, hoa khôi của cả cơ quan, của cả cục ta, thậm chí cả bộ ta. Em sao làm hành động dại dột thế. Giờ còn chưa cưới xin, nó lộ ra thế em phải mừng mới đúng. Em có thể kiếm được người khác tốt hơn nó.
– Nhưng em vẫn chán lắm. Em và nó yêu nhau từ hồi đại học. Ba năm có ít gì.
– 8-9 nằm vẫn còn ít, 3 năm là cái thá gì.
– 8-9 năm gì cơ.
– Không, anh đang bảo đề khả năng về 89
– Điêu, chắc anh định nói cái khác. Cái mặt anh mà đi đánh đề.
– Anh chả đánh, nhưng anh đoán. Vì em phát hiện ra người yêu ngoại tình đúng không. Em chả bảo định qua năm mới nhà nó qua nhà em dạm ngõ, thế giờ phát hiện chả như phút 89 à…hà hà…
– Cái anh này, đoán với cả suy. Tết này vậy là cô đơn. Thôi cũng khỏe, nằm nhà ngủ cho sướng.
– Ài, anh bảo em này. Em có thấy em xinh không. Xinh là phải trưng ra, em tết là phải năng đi chơi. Vừa đỡ buồn vừa cho tâm hồn thêm đẹp. Tâm hồn thoải mái thì cơ thể mới thoải mái. Đàn ông nó tinh lắm, cô nào ủ rũ ai mà thích. Nhưng cái sự sinh tươi mơn mởn nó đánh hơi thấy thì chúng cực thích. Biết đâu hết tết em lại có người yêu mới.
– Gớm, ai thay người yêu như thay áo. Kệ anh, thôi em đi ăn ốc đỡ buồn.
– Qua rủ chị Miên phòng tổ chức đi cùng. Chị ý cũng đang thèm ăn ốc.
– Sao anh biết.
– À…lúc nãy anh nghe trộm chị ý nói.
– Thật không? Lần trước em thấy anh còn tăm tia chị ý. Thất vọng về anh quá anh trai, hình ảnh thần tượng hiền lành tử tế nhất cơ quan trong em đã tan biến.
Trung bật cười. Anh cầm cục tẩy ném mạnh về My. Cô nàng cười khanh khách rồi chạy vội đi. Trung làm việc tiếp, nhưng mới được một lúc thì có tin nhắn điện thoại.
– Rủ đi ăn ốc thì không đi. Lại còn nói cho cái My.
– Em còn chưa xong việc. Ông Huấn thù em, muốn giết em.
– Kệ ông ý, có ai sắp tết còn làm việc không.
– Vậy mà ông ý nhất quyết bắt em làm. Chị đi ăn ốc xong nhớ tối qua phòng hôn em, để em ngửi mùi ốc cho đỡ thèm.
– Cái đồ hâm có vừa thôi. Ăn không tí chị mua mang về cho.
– Không, em đùa thôi. Em chỉ muốn hơi thở thơm tho của chị khi chị hôn em. Em chỉ muốn được dính chặt vào chị. Em thèm chị. Em yêu chị.
– Điên. Nhưng chị cũng thích. Chị cũng yêu em.
TÌnh yêu dính vào có khác, tự nhiên làm việc năng suất hẳn. Trung làm xong rồi nhờ một ông bạn vừa thò mặt về nộp cho ông Huấn. Anh phải chạy ngay, ở lại có khi bị giao thêm việc.
Vừa ra đến cổng cơ quan thì Thúy gọi. Trung ngần ngừ rồi bắt máy.
– Thúy à, anh đây.
– Sắp tết rồi, anh có về quê ăn tết không.
– Có em ạ. Em định rủ anh đi chơi tết à.
– Em cũng muốn, nhưng không thể. Thôi, anh cứ về quê đi. Khi anh lên em định nhờ anh đi cùng em vài ngày có được không.
– Đi cùng em đi đâu đó, gặp ai à
– Sao anh biết.
– Anh đoán. Có chuyện gì phải không em.
– Có…mẹ em bị ung thư trực tràng, lâu rồi nhưng bà và bố giấu em. Có lẽ bà không còn thời gian nữa. Em muốn….anh về quê, đóng giả là người yêu em.
– Sao em không nói sớm. Để anh gọi về quê, mấy hôm nữa anh về với em.
– Không sao, mẹ em chưa đến mức đó. Mà giờ anh về cũng không ổn, vì em cũng vẫn giả vờ như chưa biết gì.
– Vậy anh về quê vài hôm rồi gọi em ngay. Hoặc nếu cần gấp thì gọi anh, anh sẽ đến.
– Người em yêu phải thế chứ. Được rồi, anh cứ ăn tết đi. Cháu Quân học nốt ngày mai là được nghỉ rồi.
Điện thoại đã tắt hồi lâu mà Trung vẫn đứng đó nơi cổng cơ quan. Đời người thật vô thường, mới đó mà sinh ly tử biệt lúc nào không hay. Anh hít một hơi rồi gọi cho Mai.
– Em chuẩn bị hành lý đi. Mai xin phép cho thằng Quân nghỉ học rồi anh đưa hai mẹ con về quê.