Ý nghĩ bị đè nén suốt mấy tháng lại một lần nữa khơi dậy những đợt sóng dữ dội trong lòng, cảm giác khẩn trương chạy dọc sống lưng Tô Liệu. Anh cảm thấy mắt mình không còn sưng húp sau cả ngày vùi đầu vào bài vở, đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết, vai không nhức eo không mỏi, socola ngọt ngào chôn dưới đáy lòng bị nung chảy như dung nham, bây giờ anh chỉ hận không thể trực tiếp đè người lên sofa, dụ dỗ Du Vũ dùng giọng điệu như làm nũng ấy nói đi nói lại “tôi nhớ cậu” một trăm tám mươi lần.
Nhưng Tô Liệu buộc mình phải bình tĩnh, liếm môi một cái, rất kiềm chế hỏi ngược lại: “Nhớ…tôi?”
Du Vũ: “…”
Cậu lảng tránh nhìn đi chỗ khác, hối hận vì những gì mình vừa nói —— mình đang làm gì vậy! Tại sao bây giờ càng ngày càng xấu hổ? Trái tim Du Vũ đập loạn xạ, cả mặt nóng bừng, nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi —— tôi chỉ muốn ——“
“Rất lâu rồi cậu không làm bài tập chung với tôi.”
Tô Liệu mơ hồ nở nụ cười ám muội, khuỷu tay phải chống trên tập giấy, đầu kê lên bàn tay, cố ý tiến gần đến người Du Vũ: “Còn muốn gì nữa không?”
Du Vũ Dư Vũ bình tĩnh xích ra 3cm: “Không.”
Tô Liệu: “…”
“Chỉ làm bài tập?”
Du Vũ: “Chỉ làm bài tập.”
Tô Liệu: “…”
Tô Liệu nhìn cậu vẫn cứ đơn thuần, ánh mắt vừa cảnh giác lại có chút ảo não, thật sự không đành lòng chọc ghẹo tiếp. Anh đứng dậy đi vào nhà bếp, rót cho Du Vũ một ly sữa bò ấm, nặng nề đặt xuống trước mặt cậu: “Vậy thì làm bài tập chung đi.”
Du Vũ còn thật sự cầm bút lên.
Tô Liệu lơ đãng nhìn chằm chằm câu hỏi vừa bị Du Vũ cắt ngang, đọc đi đọc lại yêu cầu đề hơn chục lần, rõ ràng rất dễ hiểu nhưng nội dung của nó không tài nào vào đầu anh nổi. Dường như Du Vũ thật sự chỉ đến hỏi bài, im ắng không phát ra tiếng động. Cuối cùng Tô Liệu hít thở sâu, thu dọn đám phế liệu vàng khè trong đầu, khóa chúng lại nhét vào ngăn kéo dưới đáy tâm trí, bắt đầu giải một bài mới.
Căn hộ buổi tối rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút “Sàn sạt” và âm thanh “tích tắc” có quy luật của đồng hồ treo tường.
Có một bài thi thử mà Tô Liệu đã tính toán rất lâu, thử nhiều ý tưởng khác nhau, dùng hết mười trang giấy nháp, khi có kết quả cuối cùng, anh mới nhận ra đã một tiếng trôi qua. Tô Liệu giải đề vô cùng tập trung, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện kẻ tự xưng học tra đến cọ bài tập đã gối lên cánh tay ngủ ngon lành từ lúc nào. Tô Liệu nhìn lướt qua tờ giấy dưới tay Du Vũ, thấy cậu học tra này vẫn còn chừa vài chỗ trống, bỗng cảm thấy tâm trạng vô cớ tốt lên.
Tô Liệu nhìn thời gian, kim đồng hồ vừa vặn chỉ mười một giờ đúng. Đề thi hôm nay hơi khó nên anh vẫn chưa làm xong. Xuất phát từ suy nghĩ không muốn nói chuyện với người khác, Tô Liệu cố ý không đánh thức Du Vũ, mà tiếp tục vùi đầu vào mớ câu hỏi hóc búa. Khi Tô Liệu hoàn thành câu cuối cùng thì đã gần mười hai giờ, lúc này mới để ý Du Vũ vẫn chưa tỉnh.
Tô Liệu nhích qua góc bàn, ánh mắt rơi lên mặt Du Vũ, lông mày cậu luôn hơi nhăn lại, lông mi vừa dày vừa dài phản chiếu vài cái bóng dưới bọng mắt. Tô Liệu gần như liều lĩnh đánh giá khuôn mặt kia, từ chiếc mũi đẹp đẽ, đến đường quai hàm xinh đẹp, rồi dọc theo cần cổ xuống xương quai xanh lờ mờ giấu dưới viền cổ áo.
Cậu không hề phòng bị, ngủ yên như một bãi biển chưa từng có người đặt chân đến.
Tô Liệu ngừng thở, lặng lẽ ghé sát, chậm rãi cuối xuống.
Động tác của anh rất cẩn thận, không dám chớp mắt một cái, chỉ sợ hiệu ứng cánh bướm sẽ khiến người nọ tỉnh giấc.
Hôn một chút.
Chỉ một chút thôi.
Màu da của Du Vũ luôn khiến Tô Liệu nhớ đến mật ong sẫm màu, bóng loáng…
Có lẽ, mùi vị cũng sẽ rất giống.
Tô Liệu đã luôn muốn nếm thử.
Rất gần rồi… Tô Liệu có thể cảm nhận hơi thở đều đặn của Du Vũ phả vào mặt mình, ẩm ướt và ấm áp —— nhưng đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Du Vũ đột ngột vang lên, Tô Liệu bật dậy.
Trên màn hình hiển thị “Mẹ”.
Tô Liệu vội vàng nhấn nút nghe, bên tai truyền đến một giọng nữ dồn dập, vô cùng lo lắng: “Vũ Vũ, nửa đêm rồi con còn chạy đi đâu, mẹ về nhà rồi, con đang ở đâu vậy?”
Du Vũ cũng bị tiếng chuông đánh thức. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, xoa xoa mặt, nghe thấy Tô Liệu dùng chất giọng diễn thuyết đặc trưng của thiếu niên dương quang mê hoặc từ người già tám chục tuổi đến mấy đứa nhỏ đáp lại: “Dì đừng lo lắng ạ Du Vũ đến nhà cháu làm bài tập, được một nửa thì ngủ quên mất.”
Thấy Du Vũ tỉnh rồi, Tô Liệu nhanh chóng chuyển sang chế độ loa ngoài.
Thái độ của Hứa Thanh Lan quay ngoắc 180 độ: “Ôi trời, là Tô Liệu đấy hả. Cô ngại quá, đã tối thế này rồi còn làm phiền cháu. Du Vũ nhà cô vừa nhắc đến bài tập đã rã rời chân tay, ngủ ở chỗ cháu không gây rắc rối gì chứ?”
Du Vũ vừa muốn nói chuyện, lại bị Tô Liệu dùng một tay bịt miệng: “Ưm ——?”
Lực tay Tô Liệu khá lớn, nhưng vẫn ngoan ngoãn mỉm cười với đầu dây bên kia: “Không có gì đâu dì.”
Hứa Thanh Lan nghe thế có chút khó xử: “Thằng bé vẫn còn đang ngủ sao?”
“Còn ngủ ạ.” Tô Liệu cố ý nhỏ giọng, “Cũng muộn quá rồi, sáng mai tụi cháu phải đi học, hay cứ để cậu ấy ở lại một đêm.”
Du Vũ: “Ưm ưm ưm ——?”
“Ầy, được được được. Thực sự làm phiền cháu quá.”
“Không có gì đâu ạ, dì ngủ sớm nhé.”
“Ừ cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Liệu vừa cúp điện thoại, ngón tay liền bị Du Vũ cắn một cái: “A —— ”
Du Vũ giật lại điện thoại từ trong tay anh: “Cậu nói cái quái gì với mẹ tôi đấy?”
“Sao tự nhiên cắn người ta?” Tô Liệu nhân cơ hội lau nước miếng, ngón trỏ xoa xoa hai má Du Vũ: “Cậu tự nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
Du Vũ: “…”
Tô Liệu bỏ hết sách vở vào cặp: “Ngủ lại đây đi, tôi cũng buồn ngủ rồi.”
Du Vũ vừa uống một ít sữa nóng đã díp hết mắt lại, hơn nữa đề toán trước mặt còn khiến cậu hoa mắt chóng mặt, vô tình ngủ quên. Nhưng nghe đến đây, cậu đột nhiên tỉnh như sáo —— rõ ràng trước đây cậu đã ngủ ở chỗ Tô Liệu nhiều lần, song chưa bao giờ cảm thấy sốt sắng như bây giờ.
Rốt cuộc cậu bị sao vậy?
Cứ nghĩ đến chuyện qua đêm ở đây, trái tim Du Vũ vô cớ đập liên hồi.
Cậu nghe thấy tiếng xả nước của Tô Liệu từ phòng tắm, ma xui quỷ khiến, cậu nhặt cặp sách lên, nhanh chóng khoác lại đồng phục rồi chạy khỏi nhà Tô Liệu mà không nói lời nào.
Gió đêm mùa thu mát mẻ bên ngoài cuối cùng cũng thổi bay cái nóng trên mặt cậu.
Sau khi về đến nhà, Du Vũ bất an mở điện thoại. Tô Liệu không gọi đến, mà chỉ gửi một tin nhắn trên weixin: Về đến nhà thì nhắn cho tôi.
Lúc này, Tô Liệu đang nằm trên giường mình, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Anh buồn bực nhìn chằm chằm ảnh diện bé cá voi sát thủ, “Cái tên vô tâm này…Lâu vậy rồi cũng không thấy gửi một tin.”
15 phút sau, cá voi sát thủ cuối cùng cũng gõ ra hai chữ —— “Về rồi. ”
Tô Liệu: “…”
Chợt có âm nhắc nhở có thông báo mới trong vòng bạn bè ——
Du Vũ nửa đêm repost một đoạn video ngắn.
Tô Liệu bấm vào xem, trong video có con ốc mượn hồn đang dọn nhà dưới biển. Sau khi đổi cho mình một lớp vỏ to sạch sẽ và đẹp đẽ hơn, nó loay hoay gỡ con hải quỳ ra khỏi lớp vỏ mới, lắp lại vào lớp vỏ cũ của mình rồi nghêng ngang bỏ đi.
Du Vũ không đăng nhiều bài trên vòng bạn bè, nhưng thường repost những thứ liên quan đến biển, cho nên video như vậy, ngoại trừ thời gian có chút kì quặc thì cũng không có gì đột ngột.
Tô Liệu xem đi xem lại đoạn video ngắn chưa đến một phút này mấy lần.
Dường như anh đã hiểu.
Nhưng cũng không hiểu.
Lần đầu tiên trong đời, học thần phải nếm trải cảm giác “bó tay khi không tìm được điều kiện trong đề bài”.
Thầy ơi, câu hỏi này khó quá, em không biết giải.
Hậu quả của việc dẩy disco lúc nửa đêm, chính là hôm sau Du Vũ đến lớp mệt lả người.
Cao Dương thấy thế bèn nhích bàn đụng vào lưng ghế cậu, cố gắng nhỏ giọng nhất có thể: “Nè, đừng ngủ nữa!”
Nhưng đầu Du Vũ đau như búa bổ, tiếp tục vùi đầu nằm úp sấp, mặc kệ cậu ta.
Cao Dương có mắt không tròng, đổi qua kéo đồng phục, cố gắng đánh thức cậu dậy. Nhưng cậu ta chợt phát hiện cổ áo đồng phục mùa thu của Du Vũ được thêu một chữ “L” bằng chỉ hồng.
Hình như trước đây cậu ta chưa từng thấy cái này?
Dù cậu ta cũng chẳng quan tâm cổ áo Du Vũ có gì.
Rất nhiều bạn học Nhị Trung thêu tên viết tắt của mình lên đồng phục để tránh việc cầm nhầm, thế nhưng hai chữ “Du Vũ” và chữ “L” vốn chẳng dính dáng gì đến nhau. Cao Dương thấy khó hiểu, sau khi tan học còn thiện ý nhắc nhở: “Du Vũ, có phải cậu mặc nhầm đồng phục của ai không? Cậu nhìn này, chỗ này thêu chữ L, có lẽ của một bạn học học Lý nào đó.”
Du Vũ: “…”
Cậu không cần nhìn, cũng biết L này là ai. Có lẽ lúc lén lút chạy trốn tối hôm qua, không cẩn thận lấy nhầm đồng phục.
Đệt.
Nhưng cố tình Du Vũ lại cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, cậu cũng lười giải thích, chỉ nhún vai với Cao Dương: “Của tôi.”
“Hả?” Cao Dương ngơ ngác mà hỏi, “Vậy sao cậu lại thêu chữ L?”
Du Vũ nhất thời nghẹn họng: “……” Câu hỏi hay đấy.
Thấy cậu do dự, Cao Dương lại càng thấy kì lạ. Cậu ta mở to mắt, đột nhiên cười toe toét: “Chẳng nhẽ thêu tên đối tượng?” Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy có lý —— bởi vì chữ “L” thêu bằng chỉ hồng, làm gì có đứa con trai nào lại thêu tên màu hồng lên đồng phục của mình? Còn nếu xét về kích thước, chắc cũng không có nữ sinh nào mặc đồng phục lớn như vậy.
Cao Dương vô cùng hài lòng với năng lực trinh thám của mình: “Thâm cơ bất khả lộ nha anh Vũ!”
Du Vũ suýt nữa bị lời nói của cậu ta làm cho giật mình, cậu trừng mắt nhìn Cao Dương, lắp bắp nói: “Cậu, cậu nói cái mẹ gì vậy!”
Trông cái phản ứng giấu đầu hở đuôi này, Cao Dương tuyên bố kết án. Bạn học Cao bày tỏ mình hiểu mà, vỗ vai Du Vũ: “Người anh em cứ yên tâm, đừng lo lắng gì hết, đây là chuyện tốt mà!”
Du Vũ: “… Không phải. Tôi không có.”
“Có phải cổ áo của cổ sẽ thêu chữ ‘Y’ không?” Cao Dương thở dài một hơi, trong giọng nói tràn đầy ước ao, “Này, các cậu giỏi thật đấy, nghĩ thôi đã thấy ngọt ngào.”
Du Vũ: “…” ngọt cái đầu cậu
*
Sự Sự thật đã chứng minh rằng miệng của Cao Dương không đáng tin cậy.
Trưa hôm đó, đối tượng của Du Vũ là ai trở thành chủ đề hot trong giờ cơm. Sau nhiều lần phủ nhận không có hiệu quả, Du Vũ rơi vào im lặng. Không may, có một vị khách không mời mà đến lân la ngồi xuống bàn bọn họ.
“Ế, không phải là anh Liệu đây sao?”
Thật ra tiết cuối của lớp một hôm nay bị lố giờ, khi Tô Liệu bưng khay đồ ăn đến, nhóm lớp bảy đã ăn uống gần xong. Dù xung quanh chật ních, nhưng Tô Liệu dựa vào khả năng xã giao trâu bò vẫn giành được một vị trí đối diện Du Vũ.
“Đã lâu không gặp, sao nay anh Liệu ghé đây thế?”
“Thằng chóa, cậu còn biết đường trở về!”
Ánh mắt Tô Liệu luôn dán lên người Du Vũ, cười rất rực rỡ: “Do nhớ các cậu thôi!”
Du Vũ: “…”
Tô Liệu bỏ ra một buổi tối, cuối cùng cũng suy ra ẩn ý của đoạn video.
Anh chuyển từ lớp bảy lên lớp một, cả ngày phải đối mặt với chương trình học cấp tốc, kì thi mới và bạn cùng lớp mới. Dường như anh chính là con ốc mượn hồn kí sinh đến một ngôi nhà khang trang hơn. Cuộc sống của Tô Liệu bị những thứ mới mẻ này vây kín, vì thế anh đã quên mất —— Du Vũ bị bỏ lại trong môi trường cũ. Đối với Du Vũ mà nói, có lẽ mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi, nhưng cậu hiểu rõ mình mất một người bạn bàn sau, một người cùng đi ăn trưa, và thậm chí là một đồng đội sát cánh tập bơi mỗi thứ hai thứ sáu.
Là do sơ sót của anh.
Tô Liệu nghe xong chuyện bát quái lớp bảy, không nhịn được mà thở dài: “Không ngờ luôn, tôi mới chuyển đi có nửa kỳ, anh Vũ đã có đối tượng.”
Du Vũ: “…”
Du Vũ bị ghẹo đã đến giới hạn, bưng khay cơm đứng dậy, mạnh bạo liếc Tô Liệu một cái rồi bỏ đi.
“Nhân vật chính” đi rồi, mọi người cũng giải tán, Tô Liệu nuốt nốt ba miếng, hấp tấp đuổi theo. Hai người một trước một sau đi vào vườn hoa trước tòa nhà dạy học. Tô Liệu kéo Du Vũ lại, nhét vào tay cậu một hộp sữa bổ sung protein —— trước đây khi bọn còn ở mối quan hệ bàn trước bàn sau, dù không có việc gì anh cũng sẽ mang một hộp cho cậu —— Du Vũ nói sữa của nhãn hiệu này rất chuẩn vị.
Tô Liệu có chút lo lắng nói: “…Tôi không bỏ rơi hải quỳ nhỏ.”