Editor: Đọc xong những chương này khiến mình bối rối không biết là quen chưa để đổi xưng hô luôn á =))) Mọi người nghĩ nên đổi sang Anh – Em từ chương này luôn không nhỉ TT
____^_^____
Lúc này Tô Liệu mới quay đầu lại, nghiêm túc lắng nghe.
“Một giờ hai mươi phút đã trôi qua kể từ khi trận đấu bắt đầu, và bây giờ tốp thứ hai của chúng ta sắp bước vào góc cua —— đây là một bước ngoặt quyết định rất quan trọng —— theo kinh nghiệm của tôi trong các cuộc thi lớn trước đây, bắt đầu từ lúc này thứ hạng trên sân sẽ thay đổi rất nhiều —— Tuy nhiên, khoảng cách giữa tốp thứ nhất và thứ hai trong cuộc tranh tài này dường như lớn hơn nhiều so với bình thường.”
“Tốp thứ hai có vượt lên được hay không đây, chúng ta mỏi mắt mong chờ!”
Bình luận viên trên sóng livestream của FINA là hai người nước ngoài đặc giọng Anh.
“Số 9! Chúng ta có thể thấy tuyển thủ số 9 đến từ Trung Quốc đang dẫn đầu chiếm ưu thế ở lượt cua này! Cậu ta tạm thời vượt qua tuyển thủ số 1 Tôn Hải Kiệt!”
“A, Tôn Hải Kiệt là tuyển thủ quen thuộc với chúng ta. Anh ấy đã giành chức vô địch trong các giải đấu trong nước của Trung Quốc hai năm liên tiếp, và anh ấy đã đứng thứ mười hai trong Giải vô địch thế giới vào tháng trước —— ờ, số 9 —— tuyển thủ số 9 tên là Du Vũ. Cậu ấy còn rất trẻ và năm nay mới mười bảy tuổi —— đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ấy tham gia một cuộc thi của FINA!”
“Phải nói rằng, tôi không nghĩ lần tranh tài này là màn trình diễn tốt của Tôn.”
Hai bình luận viên tiếp tục nói về Tôn Hải Kiệt: “Vâng, đúng vậy, tôi nghĩ rằng việc tiêu hao sức lực ở Giải vô địch thế giới vào tháng trước —— cùng với jet lag* và các yếu tố khác —— có lẽ đã có tác động tiêu cực nhất định đến anh ấy.
(*) Jet lag, hay còn gọi là hội chứng jet lag, là một rối loạn giấc ngủ tạm thời có thể ảnh hưởng đến bất cứ ai khi di chuyển nhanh chóng qua nhiều múi giờ.
“Có thể Tôn có một áp lực nhất định khi tham gia cuộc đua này. Dù sao thì đây cũng là sân nhà của đất nước họ.”
“Vô cùng đáng tiếc, có lẽ vì lý do tương tự, nhiều tuyển thủ quen thuộc đã không tham gia World Cup lần này. Chúng tôi hy vọng sẽ gặp lại nhau ở Ả Rập vào cuối tháng 9.” Một bình luận viên khác bật cười, “Ồ, Andrei Marozov, các bạn luôn có thể gặp Marozov!”
Ngay sau đó, các bình luận viên bàn tán xôn xao về những tuyển thủ khác, Tô Liệu ngồi chờ lâu như vậy, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy Du Vũ ở một góc ống kính —— tại khúc cua, một tuyển thủ đội mũ bơi Trung Quốc rẽ mặt nước, lao nhanh ra ngoài, trên cánh tay và bả vai vẽ một số “9” Ả Rập màu đen. Ngoại trừ lúc giới thiệu vận động viên lúc đầu, Du Vũ chỉ được lên hình mỗi một cảnh như vậy.
Không thể không nói, bơi cự li dài là một hạng mục rất ít thu hút. Ngoại trừ giai đoạn vào nước và nước rút, cả chặng bơi đều rất vô hồn nhàm chán. Tô Kiến Quân ngồi với Tô Liệu một lúc, sau đó đứng dậy làm bữa trưa. Đến khi hai người chuẩn bị ăn, phát sóng trực tiếp mới đến giai đoạn gay cấn.
Tô Liệu ôm chén, chăm chú quay qua xem TV.
Ống kính được đặt phía trên cầu nổi, tốp đầu đang hoàn thành chặng nước rút, có thể nghe những âm thanh “cố lên” có quy luật vang lên. Tô Liệu liếc nhanh một vòng, thông qua mũ bơi, anh nhận ra tuyển thủ Đức dẫn đầu, tiếp theo là tuyển thủ Anh và tuyển thủ Nga, nhìn lại vẫn chưa tuyển thủ đội mũ bơi Trung Quốc.
Thật ra Tô Liệu không ngạc nhiên với kết quả này.
Đức, Ý, Hà Lan, Nga và Brazil là những “cường quốc” trong nội dung bơi cự li dài, dù đội tuyển nữ Trung Quốc từng vô địch thế giới, nhưng chung quy để lọt vào top 10 không phải là điều dễ dàng đối với đội nam. Trong nhiều năm qua, việc các nhà vô địch trong nước chỉ xếp hạng 20 hoặc 30 trong các cuộc thi thế giới là điều rất phổ biến.
Nhóm bình luận viên kích động thảo luận ba hạng đầu, có bình luận viên đã vỡ giọng vì người ở vị trí thứ ba cũng đến từ Vương quốc Anh. Mãi cho đến khi vị trí thứ bảy chạm vào phao, hai người mới bình tĩnh lại: “Hiện tại tốp thứ nhất của chúng ta đã lần lượt về đích —”
“Không thể không nói, chênh lệch lần này của tốp đầu và giữa thật sự rất lớn, phao “về đích” đã “trống” một lúc rồi, sắp nghênh đón tốp thứ hai. Đáng nói là —— mười người đứng đầu bất kỳ chặng World Cup nào đều sẽ được quy đổi điểm, nhưng chỉ có tám người đứng đầu mới có cơ hội chia tiền thưởng! Ông bạn già, vị trí thứ tám sẽ nhận được bao nhiêu tiền thưởng thế?”
“650 đô la Mỹ. Để xem, cuối cùng 650 đô la Mỹ sẽ rơi vào tay ai?”
“Tôi cảm thấy vị trí thứ tám có thể thuộc về tuyển thủ số 21 Michael Fullerton của đội tuyển Úc —— cậu cũng biết, cậu ấy là em trai của vận động viên bơi lội nổi tiếng thế giới Thomas Fullerton —— Ôi chao, cậu ấy đang bị số 27 August của Đức theo sát! Như chúng ta đều biết, chạy nước rút không phải là điểm mạnh của August, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn!”
Bình luận viên suýt chút nữa hét lên: “Đúng vậy, Fullerton sắp khóa chặt slot tiền thưởng cuối cùng!”
Nhưng vào lúc này, một chiếc mũ bơi màu trắng có in cờ đỏ năm sao cắt ngang giữa số 21 và số 27 với tốc độ cực nhanh. Đôi đũa trong tay Tô Liệu khựng lại.
Bình luận viên ngoài ý muốn “Ồ” một tiếng: “Cậu ấy từ đâu ra thế?”
“Số 9! Tuyển thủ số 9 của Trung Quốc —— trời ơi, xin hãy thứ lỗi cho tôi —— tôi lại quên mất tên của cậu ấy rồi —— không thể tin được số 9 lại vượt lên với tốc độ rất nhanh!”
Một bình luận viên khác đẩy kính, nhìn xuống và kiểm tra danh sách: “Du Vũ, vận động viên 17 tuổi đến từ Trung Quốc! Tôn Hải Kiệt đang đuổi theo cậu ta! August đã bị tụt lại!”
Máy quay bị cắt một góc, màn hình tràn ngập những vệt nước bắn tung tóe, bóng dáng Du Vũ như ẩn như hiện trong những vệt nước li ti.
“Ba người họ về đích gần như cùng một lúc—— chúng ta hãy nhìn vào bảng điểm điện tử ——”
Ngay sau đó, danh sách xếp hạng ở cuối màn hình tạm dừng trong vài giây, thành tích cuối cùng hiện ra.
Bình luận viên lại hưng phấn hô to: “Vị thứ tám là Du Vũ đến từ Trung Quốc; hạng chín là Michael Fullerton của Úc; hạng mười là Tô Hải Kiệt của Trung Quốc! Chúng ta hãy chúc mừng đội tuyển Trung Quốc!”
Đồng đội trong đội bơi Nhị Trung đều theo dõi trận đấu, trong nháy mắt tin tức nổ tung.
Tất nhiên Du Vũ không mang theo điện thoại trên người, không biết khi nào cậu mới trả lời tin nhắn. Tô Liệu ước gì mình có thể bay đến Thành phố S để cho ai đó một cái ôm gấu —— nếu không phải phẫu thuật lần này —— Tô Liệu không khỏi âm thầm thở dài, đồng thời hạ quyết tâm: Mình cũng phải cố gắng hơn!
Ống kính của FINA đã được đưa trở lại phòng tường thuật sóng trực tiếp, Tô Liệu chuyển kênh trở lại kênh truyền hình trực tiếp của đài Trung Quốc. Quả nhiên, máy quay hướng thẳng lên cơ thể Du Vũ, chàng trai trẻ ướt sũng khắp người, ngọn tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, đứng cùng Tôn Hải Kiệt và được các phóng viên trong nước phỏng vấn. Du Vũ khá ngộp khi đối mặt với máy quay, hầu hết đều dựa vào Tôn Hải Kiệt nói tiếng phổ thông.
Lễ trao giải còn chưa bắt đầu, sau khi lên bờ không ít vận động viên tụ tập tán gẫu. Đúng lúc này Michael đi tới, cậu ta chủ động bắt tay với Tôn Hải Kiệt, sau đó quay sang ôm Du Vũ một cách nồng nhiệt, qua đoạn phát sóng trực tiếp có thể nghe cậu ta hô lên bằng tiếng Anh: “Orca không ngờ cậu lại lợi hại như vậy! Cậu đúng là một người thích cá voi sát thủ như tôi!”
Tô Liệu: “?”
Phóng viên hiển nhiên cảm thấy đây là một khoảnh khắc vô cùng cảm động nên vẫn luôn hướng ống kính về phía họ, còn ghi lời dẫn trên màn hình: “Đây là lần thứ ba Thành phố S tổ chức cuộc thi nước mở quốc tế. Nó đã góp phần đưa thể thao Trung Quốc hội nhập với thế giới, đồng thời cũng thúc đẩy giao lưu hữu nghị giữa các vận động viên Trung Quốc và nước ngoài.”
Tô Liệu: “?”
Thân thiện quá làm ai đó cảm thấy không khỏe rồi đấy.
Sau đó, phóng viên phỏng vấn Michael, hỏi cậu ta nghĩ gì về cuộc thi và liệu có điều gì muốn nói với khán giả Trung Quốc không. Michael không nghiệp dư như Du Vũ, cậu ta có thể nói chuyện trước ống kính.
“Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp nhiều vận động viên Trung Quốc như vậy trong sự kiện này —— tất nhiên đây là sân nhà của Trung Quốc —— tôi từng nghĩ rằng đội Trung Quốc không mạnh ở môn bơi đường dài, nhưng cuộc thi này đã thay đổi quan điểm của tôi.” Michael dừng một chút, “Vô cùng vui vì thấy ở Trung Quốc cũng có nhiều vận động viên yêu thích nội dung bơi lội nước mở như vậy, đây là lần thứ hai tôi đến Trung Quốc, tôi rất thích ăn lẩu.”
Vào lúc ấy, Du Vũ vẫn là số 9 “không thể nhớ tên” trong miệng bình luận viên của FINA, thậm chí không có cảnh riêng nào trong suốt hai tiếng của trận đấu. Nhưng một ngày nào đó, Tô Liệu nghĩ, thiếu niên ấy sẽ giới thiệu bản thân mình với cả thế giới.
Du Vũ không ngoi lên nhóm chat, cũng không đăng gì trong vòng bạn bè. Một tiếng sau nhắn tin cho Tô Liệu.
Cá voi sát thủ: Bệnh nhân sợ xã hội đang hấp hối rồi
Cá voi sát thủ: [ bé cá voi sát thủ che mặt bằng hai vây. jpg]
Cá voi sát thủ: Nhớ cậu
Tô Liệu đột nhiên cảm thấy sự không cam lòng và nuối tiếc vì không thể ở bên cạnh Du Vũ vào lúc này đã hoàn toàn được chữa lành bằng vài tin nhắn ngắn ngủi này.
*
Tất cả các tuyển thủ lần này đều được sắp xếp ở một khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ biển ở thành phố S. Vào đêm sau trận đấu, FINA chính thức tổ chức một buổi họp mặt các vận động viên và huấn luyện viên tại sảnh khách sạn, trên khăn trải bàn màu trắng có bày những đĩa thức ăn tự phục vụ đẹp mắt, nhưng xét đến chế độ ăn uống của các vận động viên, toàn bộ rượu đã được đổi thành nước trái cây ép, bánh mì lúa mạch kẹp ức gà nướng, cá hồi hun khói hoặc đậu phụ cắm bằng tăm, ăn kèm cà rốt, dưa chuột hoặc cần tây thái mỏng, rất tốt cho sức khỏe.
Các phiên dịch viên trong trang phục lịch sự với thẻ đeo quanh cổ len lỏi qua đám đông luôn túc trực.
Các thành viên của đội Trung Quốc đã quen với việc tạo nhóm với nhau, chỉ có Đào Trạch Ba nói tiếng Anh tốt hơn, đi loanh quanh và chào hỏi những vận động viên mà anh ấy biết. Du Vũ không quen biết ai trong đội bơi cự li dài, giao lưu chỉ dừng lại ở việc tâng bốc ngoài mặt với nhau.
Rõ ràng đều là khen ngợi, nhưng những lời khen ngợi đó lại khiến Du Vũ cảm thấy rất khó chịu, quả thực là mắc bệnh sợ xã hội.
“Này, nghĩ lại thì tôi thực sự không ngờ cậu không đến từ một trường thể thao chuyên nghiệp nào đấy.” Nam sinh này tên Phan Nhất Nam. Du Vũ nhớ tên cậu ta vì cậu ta là người về nhì trong giải vô địch năm nay, tham gia giải đấu thế giới xếp hạng bốn mươi.
Một nam sinh đầu trọc mắt to lôi kéo cậu hỏi: “Tiểu Vũ, tôi muốn hỏi cậu từ lâu rồi ấy, bình thường cậu tập luyện thế nào vậy? Trong bao nhiêu lâu?”
Phan Nhất Nam bật cười, huých vai cậu ta: “Tiểu Vũ cái gì chứ, không đủ lịch sự, gọi Vũ thần đi!”
Du Vũ lúng túng nở nụ cười, nói mỗi ngày tập 2-3 tiếng sau giờ học, cuối tuần đến đội tuyển tỉnh tập một ngày rưỡi, dẫn đến một trận kêu than khắp trời.
“Bọn tôi ngày nào cũng luyện tập như vậy từ sáng đến tối. Đây chính là hào quang nhân vật chính* trong truyền thuyết đấy hả!
(*) QT để là ông trời thưởng cơm TT mình cũng không hiểu là gì đâu
“Anh Vũ, vậy nửa cuối năm nay cậu sẽ đến trại huấn luyện bơi cự li dài chứ?”
Sau World Cup, giám đốc Lý có đề cập với Diêm Chính chuyện đề cử ưu tiên cho cậu, sau này có thể dành thời gian cho trại huấn luyện. Nhưng vì vấn đề này vẫn chưa được quyết định nên cũng không chắc chắn: “T…tạm thời…không chắc chắn. Tôi vẫn còn một năm ở cấp ba.”
Mấy nam sinh trẻ tuổi nghe vậy sửng sốt, sau đó phá lên cười.
“Cậu về học năm 12 á?! Được ưu tiên chọn trường rồi mà”
“Ha ha ha thường thôi thường thôi.”
“Đừng nói với tôi cậu là học bá đấy, nghe không hợp lý.”
“Không không không, tôi không phải học bá gì hết ——” Du Vũ ý thức được mình có lẽ nói sai gì, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, “Ý của tôi là —— kế hoạch cụ thể còn chưa quyết định.”
“Sang năm có Á vận hội, nếu cậu muốn tham gia thì phải đến trại tập huấn.” Phan Nhất Nam nhíu mày, “Lẽ nào cậu không dự định tham gia?”
Du Vũ nghe được trong giọng điệu của nam sinh nọ có một tia hưng phấn bị đè nén, nhưng rất nhanh, cậu ta lại thở dài: “Không thể nào. Giám đốc Lý nhất định sẽ không buông tha cho cậu.”
“Này, nói thật, anh thực sự ghen tị với các cậu vẫn còn đang học.” Tôn Hải Kiệt vẫn luôn không lên tiếng bỗng bật cười, “Anh đến trường thể thao sau khi học xong trung học cơ sở.”
Du Vũ không biết nên trả lời như thế nào, nhưng nếu cậu không nói gì thì có vẻ rất bất lịch sự. Thành thật mà nói, khoảng thời gian giao tiếp xã hội không hiệu quả này khiến cậu cảm thấy vô cùng uể oải. Nhưng đúng lúc này, phía sau lưng Du Vũ đột nhiên có ai hô to: “Orca, Orca, here you are!”
Michael cầm khay đồ ăn trong tay lao tới như một cơn lốc. Nhìn thấy rất nhiều tuyển thủ Trung Quốc ở đây, cậu ta liên tục thốt ra một loạt âm tiết vô nghĩa: “Chin-ha-wo-ba-cha!”
Mọi người trong đội Trung Quốc nhìn thấy cậu thì lộ ra ánh mắt ghét bỏ, bầu không khí đoàn kết trong nháy mắt đóng băng: “?”
Du Vũ dùng thứ tiếng anh sứt mẻ hỏi lại: “Cậu nói cái gì? Ngôn ngữ cá voi à?”
“Không, tôi đang nói tiếng Trung! Ha ha ha! Bo-ba-ha-E-derrrrrr!”
Du Vũ không nói nên lời: “… Cậu như vậy rất không lễ phép.”
Michael nghiêm nghị: “Hừm, xin lỗi, tôi không có ác ý đâu.”
Du Vũ thở dài: “Tôi dạy cho cậu chào hỏi tiếng Trung, ‘Ni hảo’.”
“Ừm!” Michael liếm môi, “Tôi cũng biết một từ tiếng Trung — ‘sheshe’!”
Du Vũ: “… Là ‘cảm ơn’, không phải ‘sheshe’.”
“Sheshe!”
Du Vũ: “…”
Michael đặt tay lên vai Du Vũ: “Các bạn, tôi muốn mượn con cá voi sát thủ nhỏ này, các bạn có ngại không?”
Du Vũ như nhặt được đại xá, vội vã vẫy tay chào nhóm Tôn Hải Kiệt.
“Đây là quốc tế thi đấu, cậu không thể cả ngày ở cùng quốc gia của mình được.” Michael phê bình, “Tôi dẫn cậu đi chào hỏi người khác.”
Du Vũ: “…” Sợ xã giao chỉ muốn nằm ngang.
Một số tuyển thủ thường tham dự World Cup dường như đã coi sự kiện này như một cuộc “hội họp bạn cũ”. Michael lớn tiếng giới thiệu Du Vũ với những người bạn nước ngoài của mình. Du Vũ cảm thấy cậu chưa bao giờ nhìn thấy tóc vàng nhiều như vậy trong đời. Vào giờ phút này, cậu tràn đầy lòng biết ơn đối với giáo viên chủ nhiệm của mình, cô Diệp và app dịch thuật nhận dạng giọng nói AI mà Diêm Chính một hai bắt cậu tải về máy.
Andrea Marozov là một anh chàng to như gấu nhưng nhút nhát, cao gần hai mét, lông rất nhạt, trái ngược hoàn toàn với làn da rám nắng quanh năm bơi đường dài. Anh ta trông có vẻ hung dữ khi không cười, nhưng lại nói năng rất nhẹ nhàng và rất lịch sự, điều này tương phản với Michael, một người Úc gốc Úc nhưng lúc nào cũng ăn nói xà lơ.
Dưới cái nhìn của Du Vũ, Andrea là một vị đại ca kì diệu, anh ta chưa bao giờ giành được quán quân —— mà chỉ dừng lại ở hạng 5 Olympic năm ngoái và là khách quen hạng 3 World Cup mùa này —— tuy chưa từng cầm huy chương vàng, nhưng anh ta vẫn đang đứng hạng nhất bảng xếp hạng World Cup vì anh chưa bao giờ bỏ sót một trận đấu nào.
Đối với việc này, Du Vũ không khỏi bội phục. Dù sao những chặng bơi trải dài ở khắp nơi trên thế giới, đôi khi máy bay sẽ bay hơn mười tiếng, chênh lệch múi giờ ngày và đêm rất dễ gây ảnh hưởng đến hiệu suất. Suy cho cùng, cậu chỉ bay từ Ninh Cảng đếm thành phố S thôi, cơn say máy bay cũng đủ khiến câu ngụp lặn.
Nói đến đây, Andrea không khỏi gượng cười, nói rằng ở đất nước của anh, các vận động viên chỉ có hai lựa chọn —— trở thành nhà vô địch, hoặc chẳng là gì cả. Nhưng anh rất thích World Cup, ngoài số tiền 3500 đô cho vị trí quán quân, người đứng đầu bảng xếp hạng năm có thể nhận được mức thưởng lên đến 50.000 đô la.
Michael thân mật ôm vai Andrea, cười nói: “Chắc do mạng ổng không có số quán quân rồi.”
Du Vũ: “…” Nói như vậy coi chừng ăn đòn đấy.
Andrea ghét bỏ đẩy Michael ra, vẫn rất lịch sự: “Tôi và cậu không giống nhau.”
Du Vũ nhìn Michael: “Cậu cũng thường tham gia World Cup sao?”
Michael cười hì hì nói: “Chỉ cần là vùng biển mà tôi chưa từng bơi qua, tôi nhất định sẽ thử!”
Du Vũ sửng sốt: “Đã thử rồi thì sẽ không bơi lại?”
“Còn phải xem tôi có thích hay không.” Michael cười toe toét, “Thích thì bơi lần thứ hai!”
Càng nói càng hăng, Michael đưa tay lắc chiếc đồng hồ thể thao trước mặt Du Vũ, sau đó mở một app trên điện thoại: “Chỗ nào tôi từng bơi qua đều note lại ở đây.”
Du Vũ và Andrea ngó trái ngó phải, thấy màn hình điện thoại dừng lại trong giây lát, chợt toàn bộ bản đồ thế giới xuất hiện, trên đó có hơn chục tọa độ GPS nhỏ. Vừa nói, Michael vừa nhấp vào một tọa độ huỳnh quang nhỏ, màn hình hiển thị lộ trình, thời gian, nhịp thở và nhịp tim của chặng cự li dài trên biển lúc đó.
Trong lòng của Du Vũ đột nhiên rục rịch, cậu lặng lẽ ghi nhớ nhãn hiệu của đồng hồ thể thao: “Số liệu nhịp tim trên này có chính xác không?”
“Vô cùng chính xác, còn có thể theo dõi nhịp tim khi nghỉ ngơi của cậu —— cậu biết đấy, nó là một chỉ số hiếu khí rất quan trọng.” Michael trả lời: “Tôi không chỉ đến đây để tham gia World Cup. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, tôi sẽ khiêu chiến eo biển Quỳnh Châu ở đây vào cuối tháng!”
Andrea thoáng nhướn mi: “Eo biển đó rộng bao nhiêu?”
“Nơi hẹp nhất đã 20000m.”
“Wow, cool.” Andrea gật gật đầu, “Có tiền thưởng không?”
Michael lắc đầu, nói chỉ là cậu ta muốn khiêu chiến mà thôi.
Du Vũ sững sờ: “Cậu là vận động viên chuyên nghiệp?”
“Tôi không, ông anh tôi mới phải. Tôi chỉ dành thời gian để tập bơi trong câu lạc bộ mà thôi” Michael chớp mắt và hếch cằm lên. “Tôi đang học tại trường Cao đẳng cộng đồng Queens St. Mary, chuyên ngành quản trị kinh doanh — ừm, có lẽ tôi lại phải trì hoãn việc học vì bơi lội rồi.”
Du Vũ: “…” Này, nó chỉ là một trường cao đẳng cộng đồng, sao trông cậu tự hào dữ vậy.
“Không biết sau khi tốt nghiệp có thể làm việc trong viện nghiên cứu cá voi sát thủ không nữa.” Michael thở dài, “Nếu không, tôi nghĩ mình sẽ kế thừa trang trại của gia đình. Tôi vẫn luôn thích động vật, nhà tôi còn nuôi lạc đà không bướu.”
“Nói về cá voi sát thủ —” Michael vén áo lên và cho Du Vũ xem hình xăm cá voi sát thủ bên hông cậu ta. “Tôi có xăm hình mới. Tên em ấy là Veronica.”
Du Vũ không hiểu.
“Em ấy là một con cá voi sát thủ từng biểu diễn trong thủy cung địa phương của chúng tôi, nhưng vì phong trào bảo vệ động vật, thủy cung đã quyết định phóng sinh em ấy sau khóa huấn luyện hải dương xã.” Michael thở dài, “Vài năm trước, thiết bị theo dõi của nhà sinh vật học đã xác định em ấy đã quay trở lại đàn cá voi, nhưng cách đây một thời gian, em ấy được tìm thấy bị mắc cạn và chết ở vùng biển nơi bọn tôi thả em ấy —- không biết vì sao mà em đã quay trở lại.”
App phiên dịch chỗ có chỗ không thuật lại, nhưng Du Vũ vẫn hiểu câu chuyện này, chợt cảm thấy đau lòng.
Cả Michael và Andrea đều là những phần tử thích xăm mình, lúc này bỗng “giao lưu” hình xăm. Du Vũ cảm thấy mấy hình xăm của Michael cũng tùy tiện giống như bộ sưu tập nam châm tủ lạnh du lịch của người khác —- cậu ta kể đã ăn ớt ở Mexico, nên quyết xăm hình ớt Jalapeno trên xương cụt. Khi cậu ta đến Trung Quốc lần đầu tiên vào năm ngoái, cậu ta đã xăm một ký tự tiếng Trung “操”* trên mắt cá chân phải, như thể ai đó đã cố tình lừa cậu ta nó có nghĩa là “tình yêu vĩnh cửu”.
(*) Mẹ kiếp =)))
Du Vũ không những không hiểu, mà còn rất chấn động.
“Cái này là làm tôi hối hận nhất,” Michael đau lòng chỉ vào cổ tay mình, “Đây là tên bạn gái cũ của tôi.”
Tất cả mọi người bật cười.
Andrea ngây ngốc cười, kéo cổ áo phông lên, để lộ bụng đầy đặn và săn chắc. Anh chỉ vào chiếc xương sườn thứ năm trên ngực trái: “Đây là tên của vợ tôi, gần trái tim nhất.”
Giọng điệu của Andrea đầy tự hào, nhất thời hạ thấp Michael xuống. Michael đành phải chuyển mục tiêu sang Du Vũ: “Còn cậu thì sao, Orca? Cậu có bạn gái chưa?”
Du Vũ sững sờ, vội vàng quay phắt đi, tiếp tục đảm đương vai trò hũ nút của mình. Dù đối phương hỏi bạn gái nhưng người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là Tô Liệu.
“Xấu hổ rồi xấu hổ rồi!” Michael la ó, “Cậu nhất định có bạn gái! Orca, bạn gái cậu có hấp dẫn không?”
Du Vũ không hiểu tại sao những người nước ngoài này lại nói năng buông thả như vậy, bị người ta dí mãi không tha, vành tai cũng đỏ lên. Andrea nói cậu đừng ghẹo con nít nữa khiến Michael khoái chí cười lớn.
Chủ đề tiếp theo biến thành “làm sao tán gái phiên bản ngôn ngữ các quốc gia.” Du Vũ thật sự không thể đóng góp chút gì, vì vậy đã đi vệ sinh rồi chuồn luôn. Cậu rời khỏi sảnh và đi bộ dọc theo con đường sỏi ở bãi biển. Trong resort có bãi tắm riêng, lúc này vắng người qua lại.
Gió biển thổi vào mang theo hơi nóng ẩm ướt còn chưa tản đi, Du Vũ tìm một bãi cát mềm nằm xuống. Tiếng huyên náo trong sảnh đã cách cậu rất xa, chỉ còn lại tiếng sóng rù rì bên tai. Trong đầu cậu bắt đầu cẩn thận mường tượng lại trận đấu hôm nay.
Khoảng thời gian này trạng thái của Du Vũ rất tốt, cậu vừa hoàn thành một tháng rèn luyện sức mạnh trước khi tham gia thi đấu, cơ bắp đang ở đỉnh cao về sức bền và lực bộc phát. Lợi thế sân nhà, cậu không bị jet lag như một số tuyển thủ khác, trong suốt quá trình cũng không xảy ra va chạm bất ngờ như ở giải quốc gia. Du Vũ nghĩ, đây gần như là một trận đấu hoàn hảo.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và những người đứng hàng đầu thế giới. Ở giải vô địch quốc gia lần trước, khoảng cách giữa cậu và quán quân, á quân là 30s, nhưng hôm nay khoảng cách ấy đã nhân lên thành vị trí sau hạng bảy. Quán quân kết thúc cuộc đua sau 1 giờ 49 phút 23 giây, trong khi cậu mất 1 giờ 51 phút 17 giây. Như những gì Tôn Hải Kiệt và Đào Trạch Ba nói, vẫn còn nhiều ông lớn châu Âu và châu Mỹ không tham gia cuộc thi lần này. Nếu họ đến, thì thứ hạng của cậu chắc chắn còn thấp hơn nữa.
Chỉ có hai phút, nó giống như một đỉnh núi cao chót vót và một cái rãnh không đáy. Cảm giác chênh lệch này đôi khi khơi dậy trong niềm kiêu hãnh lớn lao trong lòng Du Vũ nhưng đôi khi cũng khiến cậu cảm thấy hoảng sợ —– nếu như thời điểm hoàn hảo nhất chỉ dừng lại ở đây thì sao?
Cậu nghĩ đến câu “trở thành nhà vô địch, hoặc không là gì cả” mà Andrea đã nói, cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc đột ngột dâng lên. Giống như những vận động viên từ nhỏ đã huấn luyện trong các trường thể thao, Du Vũ biết bề ngoài bọn họ đều rất thân thiện, nhưng thực tế rất phũ phàng là: chỉ có một vài suất thi đấu quốc tế, đột nhiên có thêm cậu xuất hiện tất nhiên sẽ thêm một người tranh giành.
Ở Trung Quốc, có một sự khác biệt rất lớn giữa các vận động viên đoạt giải và những người không.
Cậu thực sự muốn trở thành một vận động viên chuyên nghiệp sao?
Du Vũ mở mắt ra, nhìn về mặt biển phía dưới bầu trời đêm. Hai ngọn đèn sợi đốt treo ở cuối cầu gỗ, phía dưới là thủy triều đen kịt.
Tại sao cậu lại bơi lội?
Không, tại sao con người lại bơi lội?
Bơi lội có thể ra biển bắt cá ăn. Bơi lội cho phép cậu đi từ hòn đảo này sang hòn đảo khác. Thậm chí bơi nước mở còn là môn thể thao Olympic lâu đời nhất —- nó đã diễn ra trên biển trước khi có những phương tiện hiện đại như bể bơi trên thế giới.
Mọi người trên thế giới này bơi vì nhiều mục đích khác nhau.
Vương Tiểu Bàn bơi vì giảm béo.
Mao Khải Kiệt bơi vì suất ưu tiên đi học.
Tô Liệu bơi lội để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Đào Trạch Ba bơi lội vì vinh dự quốc gia.
Trình Triết Phàm bơi lội, là vì muốn thắng.
Michael bơi lội vì muốn chinh phục mọi eo biển —
Còn cậu?
Cậu không bao giờ bơi lội để thắng đối thủ, hay để “chinh phục” một vùng biển nào đó. Thay vì chinh phục, cậu nghĩ mình và biển là cộng sinh. Cậu không muốn muốn đánh cược tất cả tương lai của mình vào việc thắng hay thua trong bơi lội.
…
Mặc dù Du Vũ không giành được huy chương, nhưng cậu vẫn nhận được bất ngờ nho nhỏ từ đội tuyển bơi lội quốc gia, không lâu sau, điện thoại của Diêm Chính và Trương Diễm Minh gần như bùng nổ. Diêm Chính liệt kê một số phương án ưu tiên khả thi của Du Vũ. Trong đó, xếp hạng cao nhất là Đại học Ninh Cảng, có thể nói là trường tốt nhất trong toàn tỉnh Diêm.
“Đối với những trường đại học hạng nhất, em vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng chỉ cần làm khoảng 75% là được. Là học sinh cấp ba rồi, thầy nghĩ dù em phung phí nửa năm lớp 12 cũng có thể làm được. Mà dù cho không vượt qua kì —- cũng không sao —– em có thể chọn thi nội bộ ở đại học thể thao Ninh Cảng.”
Du Vũ nhìn thể lệ ưu tiên, hơi nhíu mày: “Vậy em chỉ có thể chọn chuyên ngành thể thao thôi sao?”
“Cái này cũng chia trường học.” Diêm Chính giải thích, “Có một số trường cho phép em có thể lựa chọn ngành quản trị, kinh tế hoặc luật.”
Du Vũ nhíu mày sâu hơn, không chút hứng thú ném tờ giấy lên bàn.
Diêm Chính không khỏi tặc lưỡi: “Điều kiện này, em còn chưa hài lòng sao?”
Du Vũ chớp mắt, thành thật trả lời: “…Em muốn học sinh học biển.”
Diêm Chính: “?”
“Em không muốn học thể dục thì học quản trị cũng tốt mà?!” Diêm Chính lấy tiền tài dụ dỗ cậu, “Thật sự không cân nhắc trở thành vận động viên chuyên nghiệp sao? Nếu giành được giải thưởng trong một cuộc thi sẽ có đủ tiền sống cả đời.”
Du Vũ hiển nhiên đã động lòng trong một giây, nhưng ngay sau đó cậu lắc đầu và kiên quyết lặp lại: “Nếu sinh học biển không được thì nghiên cứu môi trường cũng được.”
Diêm Chính rất phiền lòng, nói sẽ nhờ cô Trương liên hệ với trường học, về lý thuyết thì chắc không có vấn đề gì, nhưng có lẽ sẽ có thêm một số yêu cầu về điểm số đối với các môn văn hóa trong kỳ tuyển sinh đại học.
*
Sau khi hạch toán 650 đô la Mỹ đổi ra khoảng gần 4.000 nhân dân tệ, hơn nữa còn có cơ chế khen thưởng khi thi đấu quốc tế của đội tuyển tỉnh, Du Vũ được nhận 6.000 nhân dân tệ tiền thưởng, cuối cùng góp được “khoản tiền 10000 tệ kếch sù” đầu tiên trong đời.
Cậu đã mua một món quà cho mẹ mình, sau đó chọn một chiếc đồng hồ cho Tô Liệu giống với thương hiệu mà Michael sử dụng. Nhãn hiệu đồng hồ thể thao thông minh đó không hề rẻ, ban đầu Du Vũ muốn mua một cặp, nhưng cậu không muốn tiêu hết số tiền thưởng của mình cùng một lúc. Du Vũ đắn đo mãi, cuối cùng chỉ mua một chiếc dành riêng cho Tô Liệu —- dây đeo màu đen và mặt số màu rose gold.
Sau khi đeo chiếc đồng hồ thể thao này, Tô Liệu sẽ thuận tiện hơn trong việc lên kế hoạch phục hồi cho mình, Du Vũ cũng có thể đồng bộ hóa dữ liệu nhịp tim của bên kia với điện thoại di động của mình thông qua APP. Dù cách xa nửa vòng trái đất, cậu vẫn có thể nhìn thấy nhịp tim và nhịp thở của đối phương khi mở điện thoại. Không biết tại sao, suy nghĩ này khiến Du Vũ cảm thấy yên tâm.
Tô Liệu thử một số chức năng và ngay lập tức thích chiếc đồng hồ này: “Ầy, sao cậu không mua cho mình một chiếc?”
Tất nhiên Du Vũ không tiện nói mình muốn tiết kiệm, ấp úng nói: “Tôi — theo dõi mấy cái này làm gì? Tôi không có bệnh tim. Nếu muốn kiểm tra, trong đội tuyển cũng sẽ theo dõi cho tôi.”
Tô Liệu lên mạng tìm loại đồng hồ này, mới nhận ra mình đã hỏi một câu rất ngu ngốc. Anh không do dự mua cho Du Vũ một cái, dây đeo màu trắng, mặt đồng hồ ánh bạc, vô cùng tương xứng với làn da bánh mật của cậu.
Anh đeo đồng hồ lên cho Du Vũ, đồng bộ hóa thông tin của đối phương vào điện thoại của mình.
Trên màn hình hiện lên chân dung cá voi sát thủ, trái tim nhỏ màu hồng sáng lấp lánh nhấp nháy cạnh. Tô Liệu không khỏi nhếch khóe miệng: “Bé cá voi sát thủ, tim em đập nhanh quá.”