Ngay khi vừa xuống nước, Du Vũ đã rơi vào cuộc “vật lộn” hỗn loạn đúng nghĩa, đầu và chân còn bị người khác đá trúng hai lần. Điều này thực sự là một khởi đầu tồi tệ, cậu không muốn lãng phí sức lực của mình để “mở đường máu” ngay tại điểm xuất phát, vì thế dần dần kéo giãn khoảng cách với “đội hình người” tam giác phía trước, bơi ở cuối tốp thứ hai.
Cậu vẫn không khỏi nghĩ ngợi: Rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cả Diêm Chính và mẹ đều muốn giấu cậu. Du Vũ biết mình đang thi đấu, không nên tiếp tục nghĩ nhiều vào lúc này. Nhưng trong nhiều trường hợp, lý trí có thể chiến thắng nỗi đau thể xác nhưng lại không thể chế ngự được sự thoát ly của tinh thần.
Nghĩ đến ông nội, Du Vũ nhớ lại lần đầu tiên cậu vượt biển khi vẫn còn là một đứa nhỏ —— bơi thẳng từ Hoa Khê đến đảo Vọng Tiên. Mùa hè năm ấy cậu tròn chín tuổi, ông nội đội một chiếc mũ rơm lớn và đeo kính râm, cởi trần, mặc chiếc quần đùi rách rưới không mấy nổi bật, chân đi dép lào. Khi ấy ông cụ còn khỏe mạnh hùng hục, chỉ về phía biển khơi xa xa hỏi cậu có muốn bơi qua đấy không. Trong trí nhớ của Du Vũ, đó là một ngày mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhất và nước biển có màu như ngọc bích.
So với biển cả bao la, cậu bé nhỏ như hạt cát. Lúc đó Du Vũ có chút sợ sệt, nắm chặt tay ông nội không nói gì.
Hứa Thanh Lan là người đầu tiên không đồng ý với chuyện vượt biển: “Ài, thằng bé còn nhỏ, Vũ Vũ lại chưa từng bơi xa như vậy ở biển bao giờ, nguy hiểm lắm!”
“Có ba đi cùng đấy thây, sao mà nguy hiểm được.” Ông nội hời hợt khoát tay, ngồi xổm xuống trước mặt Du Vũ, ôm bả vai cậu, cười híp mắt: “Chưa từng bơi nên mới phải thử!”
Bé Du Vũ vẫn còn có chút do dự, lẩm bẩm nói “Xa quá ạ.”
Ông nội phá lên cười: “Cháu chưa thử sao mà biết xa chứ?”
“Nếu cháu có thể bơi đến đấy, ông nội mua cho cháu sữa bò cháu thích nhất.”
Bé Du Vũ mím môi, mở to hai mắt, trong nỗi lo sợ lọt vào một tia mong đợi.
Tuy rất sợ hãi nhưng ông nội đã tìm một chiếc thuyền gỗ nhỏ, mang theo thiết bị cứu sinh theo sát cậu. Sau này, chiếc thuyền gỗ nhỏ của ông nội biến thành một chiếc mô tô nước sành điệu. Mỗi lần cậu bơi từ Hoa Khê đến đảo Vọng Tiên, tiếng “ầm ầm” của động cơ mô tô sau lưng đã trở thành sự đảm bảo an toàn nhất với cậu.
Đã rất lâu rồi không được nghe âm thanh “ầm ầm” quen thuộc ấy.
Cánh tay xuyên vào trong nước hồ mát lạnh rồi lại nhấc lên, máy móc thực hiện động tác. Khi được mơn trớn bởi làn nước, Du Vũ rốt cục cũng hoàn hồn bình tĩnh lại, suy nghĩ dần dần tập trung.
Mỗi một cuộc thi nước mở đều là một trải nghiệm khác nhau. Nước ở Nam Hồ không phải màu lam mà là một loại màu xanh lục sẫm, bên tai không có tiếng sóng rì rào quen thuộc, thay vào đó là tiếng chim hót ríu rít trong rừng. Khi tốp dẫn đầu bơi qua khúc cua đầu tiên, Du Vũ có va chạm nhẹ với một người ở tốp thứ hai. Do tụt lại phía sau khi xuất phát nên lần này Du Vũ không giành được lợi thế.
Đôi khi, Du Vũ cảm thấy việc bỏ lỡ một vị trí thuận lợi ở khúc cua giống như gặp phải đèn đỏ ở ngã tư vậy. Một khi đã gặp đèn đỏ thì ở mỗi ngã tư tiếp thư cũng rất dễ gặp phải đèn đỏ. Tương tự như thế, nếu không giành được vị trí thuận lợi ở góc cua thì rất dễ phát sinh va chạm với người khác ở các góc cua kế tiếp.
Cảm giác này rất khó chịu.
Cậu phải tìm cơ hội vượt lên.
Nhưng bây giờ mới là lượt đầu tiên, cậu có nên tăng tốc không?
Có hai năm kinh nghiệm, Du Vũ nhanh chóng xác định được chiến lược giành chiến thắng hiệu quả nhất là biết kiểm soát: kiểm soát tốc độ trong giai đoạn đầu để đảm bảo có đủ năng lượng cho chạy nước rút trong 2000m cuối cùng. Trước khi bắt đầu trận đấu, Diêm Chính cũng nói với cậu: Bất kể điều gì xảy ra trong giai đoạn đầu —— cho dù là có va chạm hay các vận động viên xung quanh em đang tăng tốc điên cuồng —— thì em vẫn phải kiên nhẫn và duy trì tốc độ như khi luyện tập. Việc tập luyện qua năm này tháng nọ đã tạo thành trí nhớ cơ bắp của cơ thể, bây giờ cậu không cần phải nhẩm “Đàn Tỳ Bà” trong đầu để duy trì nhịp điệu nữa.
Các trận đấu trong quá khứ đã nhiều lần chứng minh rằng chiến lược này có hiệu quả.
Tuy nhiên, Du Vũ thực sự không thích cảm giác có nhiều người trước mặt mình, tay chân vung vẩy, nước bắn tung tóe trắng xóa, giống như đang chiên một mớ sủi cảo. Có lẽ vì chuyện bất ngờ trước khi thi đấu đã kéo theo những kỷ niệm tuổi thơ đầy non nớt về bơi nước mở và ông nội. Mọi thứ dường như quay lại như trước khi cậu được đào tạo bài bản, thắp lên ngọn lửa nhỏ đã sớm bị chôn vùi theo năm tháng ——
Cậu rất không thích người khác tụ tập trong tầm mắt mình như vậy.
Cậu khao khát ôm lấy mặt nước vô biên.
Cậu khao khát đón lấy tia nắng đầu tiên ở phía chân trời mà không muốn bị cản trở.
Cậu khao khát tốc độ, sức mạnh và sự thoải mái giữa những con sóng nhấp nhô
Cho dù huấn luyện viên có nhấn mạnh “không nên gấp gáp” bao nhiêu lần đi nữa, Du Vũ vẫn không thỏa hiệp với nó! Cps những vận động viên đã quen hưởng thụ quá trình “giả heo ăn thịt hổ” cuối cùng mới vượt lên tất cả. Nhưng Du Vũ thì không, nếu sức bền của cơ thể cho phép, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ chọn phi nước đại ngay khi xuống nước, dẫn đầu từ đầu đến cuối trong hai tiếng, đến nước rửa chân cũng không thèm để cho người đứng thứ hai ngụm nào.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện liền nhanh chóng sinh sôi trong lòng, giống như một đốm lửa bùng lên không biết ngừng là gì.
Nếu do trước đây sức bền có hạn… Du Vũ thầm nghĩ, đầu năm nay đến cao nguyên huấn luyện, cộng thêm hơn một tháng tập bài tập giảm oxy, hơn nữa sau khi xét nghiệm máu số liệu của cậu đã có một bước nhảy vọt về chất, toàn bộ cơ thể cậu dường như được tôi luyện một lần nữa. Như vậy, phải chăng cậu có thể bơi nhanh hơn một chút? Nhưng cậu phải dùng tốc độ nào mới có thể đảm bảo giai đoạn chạy nước rút vẫn đủ sức tăng tốc?
Những vấn đề này Du Vũ cũng không có đáp án.
Có lẽ cậu sẽ bơi quá nhanh, cuối cùng đuối sức trước chặng nước rút. Nếu như vậy, đừng nói đến vé tham dự Á vận hội, ngay cả tiền thưởng cậu cũng không được một xu. Không chỉ có Diêm Chính thất vọng mắng mỏ cậu mà các vận động viên trong đội cũng sẽ cười nhạo sau lưng cậu.
Nhưng ngay lúc này, những thứ ấy dường như không còn quan trọng nữa. Làm sao biết được nếu cậu không thử lấy một lần? Cái độc đáo của bơi cự li dài là không có “kỷ lục thời gian cố định” như thi trong nhà thi đấu, do yếu tố thời tiết, vùng nước khác nhau nên thời gian mỗi lần cũng chênh nhau ít nhiều, thành tích được định bằng thứ hạng cuối cùng của trận đấu.
Khi đến gần trạm tiếp ứng ở vòng đầu tiên, một ý tưởng nguy hiểm bất ngờ nảy ra trong đầu Du Vũ —— bỏ qua tiếp ứng để giành lợi thế cho lượt tiếp theo. Cậu còn muốn xem xem mình có thể tăng tốc bao nhiêu trong giai đoạn đầu!
Hầu hết các vận động viên trong hồ còn chưa bắt đầu tăng tốc, Du Vũ đã đuổi theo tốp đầu ngay khi mới đến lượt thứ hai và nửa chặng đua. Diêm Chính hiểu rõ về tốc độ trung bình của Du Vũ hơn ai hết, ông đấm ngực giậm chân trên bục huấn luyện, hận không thể cầm loa chửi ầm lên: “Trời đánh cái thằng quỷ con này, ai mượn em vọt lên sớm như vậy!”
Chẳng mấy chốc sau hai vòng rưỡi, Du Vũ đã vượt lên dẫn đầu, trong khi các vận động viên đều chưa phát huy hết sức lực. Trước mắt Du Vũ cuối cùng cũng mở rộng, tất cả mọi người trên thuyền cứu hộ đều bị cậu bỏ lại phía sau. Vào thời điểm đó, linh hồn và cơ thể kết nối với nhau, cậu đã có được sự bình yên đã mất từ lâu.
Và thử thách thực sự bắt đầu từ lúc này. Những con sóng nước khổng lồ phía sau nhắc nhở cậu rằng cậu có thể bị vượt qua bất cứ lúc nào. Du Vũ nhận bình tiếp ứng khi bơi đến trạm tiếp tế lần thứ ba, rồi một lần nữa quay lại vị trí đầu tiên bắt đầu cho chặng nước rút cuối cùng.
Bởi vì tăng tốc ở giai đoạn đầu, lần bơi nước rút này so với trước đây càng khó khăn hơn, nhưng thân thể của cậu đã trải qua một loạt rèn luyện, dĩ nhiên có thể chịu đựng thoải mái trong trạng thái ít oxy và nồng độ axit lactic cao. Tim phổi như đang bốc cháy, mọi cơ bắp trong cơ thể căng thẳng đến độ đau nhức. Nhưng Du Vũ vẫn cảm nhận rõ mình khống chế được, còn có thể bơi nhanh hơn!
Dưới sự dẫn dắt của Du Vũ, màn tranh đấu lẫn nhau vốn chỉ xuất hiện ở thời khắc sống còn bỗng xảy ra sớm tại góc cua thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Thứ hạng của Du Vũ dao động dữ dội trong top 5. Một số vận động viên đã thử vượt lên, nhưng bị Du Vũ nhanh chóng vượt lại. Chẳng mấy chốc, tốp tuyển thủ thứ nhất dần có sự thay đổi mạnh mẽ, vì rất nhiều người chạy nước rút sớm hơn dự kiến nên không kiểm soát tốt tốc độ, dẫn đến tiêu hao thể lực và tụt lại, Diêm Chính thấy thế cũng hãi hùng khiếp vía.
May mắn thay Du Vũ vẫn đang rất ổn định.
Ở 1000m cuối cùng, trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ —— thứ hạng bao nhiêu không quan trọng, cậu chỉ muốn được làm như vậy, bơi đến giây cuối cùng khi mà cậu vẫn có thể.
Cậu từng ngâm mình nơi biển cả tràn ngập nắng ấm, tự hỏi chính mình: Liệu thi đấu có thể hoàn hảo hơn nữa không?
Đúng. Hóa ra thi đấu vẫn có thể xây đắp hoàn hảo hơn một chút.
Mỗi khi bắt đầu một cuộc đấu, cậu luôn cảm thấy rằng mình là một đơn vị của cuộc thi, là vận động viên đại diện cho tỉnh Diêm, cậu tập luyện chăm chỉ, tuân theo chiến lược do huấn luyện viên vạch ra và cố gắng đạt được mục tiêu của mình. Nhưng lần này, cũng là lần đầu tiên Du Vũ cảm thấy mình không còn là một “cá nhân” máy móc, mà còn là biểu hiện của sự kết hợp giữa bản thân và những kinh nghiệm từng trải.
Thật ra giải quán quân, hoặc thậm chí là những giải thưởng được trao cho vận động viên trong tất cả các cuộc thi đều là “tĩnh*”. Bởi lẽ tất cả những tấm huy chương đều trông giống nhau, chỉ có con người và cuộc sống muôn hình vạn trạng sau lưng nó là thật.
(*) Raw là 死, nghĩa đen là chết nhưng dịch thoáng ra là kiểu không có linh hồn, vô hồn, chỉ là vật tĩnh thôi ấy
Cậu không chỉ là một vận động viên hay một thứ thành tích —— bơi lội tượng trưng cho cuộc đời cậu. Giống như nhân sinh chập trùng của một con cá voi sát thủ, tất cả khung cảnh và cuộc gặp gỡ của chúng đều được ghi lại trong tần số âm thanh. Nếu ví cậu như “tần số của cá voi”, ắt hẳn những ký ức về nước đã khắc sâu vào da dẻ cậu từ rất lâu về trước, và tình yêu của cậu dành cho biển cả “không phải là chinh phục mà là cộng sinh”. Và cả những dấu ấn để lại trong cuộc đời cậu sau những cuộc gặp gỡ kì diệu ấy, chẳng hạn như “Người duy nhất chúng ta cần chiến thắng không ai khác là chính mình.”
… Còn những huấn luyện nghiêm ngặt, kỹ thuật tinh xảo và khả năng chịu đựng của cơ thể là công cụ hỗ trợ cho biểu hiện của cậu.
Cậu trải qua tất cả, thiếu một thứ cũng không được.
Năm mươi mét cuối cùng, đôi mắt Du Vũ mở to. Bầu trời là của cậu, nước là của cậu, mặt trời là của cậu, và cả tiếng vỗ tay cũng phải là của cậu. Khi bàn tay của Du Vũ chạm vào bảng tính giờ, tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên. Cậu không phấn khích như những gì mình tưởng tượng, nhưng cảm thấy chắc chắn mình đã bơi đến mức sảng khoái trong suốt hai tiếng đằng đẵng này.
Không lâu sau, kết quả bảng điểm xuất hiện, cậu nghe thấy giọng nữ trong loa reo lên đầy phấn khích: “Quán quân Giải vô địch cự li dài mở rộng 10000m toàn quốc chính là vận động viên 18 tuổi đến từ tỉnh Diêm, Du Vũ!”
Cậu trèo lên bờ, ý thức chậm rãi trở lại hiện thực, trong lòng lại mờ mịt hơn cả. Rất nhiều người vây xung quanh, vô số máy ảnh bên ngoài hàng rào hướng vào người cậu, Diêm Chính chạy đến ôm chầm và vỗ lưng cậu, phấn khích nói: “Giỏi lắm nhóc con! Thầy thật sự không ngờ tới. Lúc đầu thầy thấy em tăng tốc sớm còn tưởng em mất nhiệt với trận này rồi, còn nhớ lần đầu em thi đấu mới chỉ biết đấu đá lung tung…”
Diêm Chính lải nhải một hồi đều không lọt tai Du Vu, ánh mắt cậu dán lên khán đài đang hoan hô náo nhiệt —— hàng đầu tiên không có, hàng thứ hai cũng không —— cậu không nhìn thấy con cá voi sát thủ nhỏ đâu cả. Mẹ vẫn chưa đến.
Như vậy chỉ còn một khả năng, bà đã về nhà.
Trái tim Du Vũ như thể rơi vào đáy vực, cậu có chút mờ mịt huých Diêm Chính: “Rốt cuộc mẹ em ở đâu?”
Diêm Chính ngây người, kêu cậu cứ việc giãn cơ trước đã.
Vận động hiếu khí suốt một thời gian dài có một loại ma lực động viên lòng người, Du Vũ thở hắt một hơi, mất hẳn sự bồn chồn vừa rồi. Ban tổ chức có bố trí một bể ngâm nước nóng để thư giãn sau trận đấu, Du Vũ đợi ở trong đến khi thi đấu kết thúc hẳn. Nhưng sau khi thay quần áo và lên đường chuẩn bị nhận giải, cậu chợt bắt gặp một ông cụ nhìn ngó dáo dác, trông có hơi khả nghi bên ngoài hàng rào.
Du Vũ bàng hoàng híp mắt lại.
Hả? Ông nội?