Chúng ta không phải tình địch sao? – Mộng Lý Trường
Chương 7 – Ở trên
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
Một người ở lĩnh vực mình quen thuộc có bao nhiêu thành thạo, thì ở lĩnh vực mình không biết có bấy nhiêu lực bất tòng tâm.
Chẳng qua Mạnh Trì không buồn bực bao lâu, khi cậu nghe được tên «Tuyên Hòa họa phố», và Triệu lão Tống Huy Tông, đôi mày đang nhíu khẽ dừng vài giây, lại nghe được thơ – họa – ấn, linh quang chợt lóe mở miệng: “Người đầu tiên kết hợp thơ – họa – ấn là Tống Huy Tông Triệu Đồng.”
Tống Mân có chút kinh ngạc nhìn cậu, dường như rất ngoài ý muốn chuyện cậu có hiểu biết về thư họa. Úc Đình Chi cũng dời tầm mắt lên người cậu, chẳng qua trong mắt anh không có chút kinh ngạc nào, chỉ có một chút ý cười hiểu rõ.
“Không sai,” Úc Đình Chi nói, “Là ông ấy.”
Mạnh Trì bỗng nhiên có hơi vui vẻ, không hiểu sao lại cảm giác mình được ở cùng một kênh với người này.
“Anh Mạnh, anh còn nghiên cứu về lịch sử mỹ thuật Trung Quốc sao?” Tống Mân hỏi.
Mạnh Trì lắc đầu, “Chỉ là đọc qua «Đại quan trà luận» do Tống Huy Tông viết, sau đó thì hiểu thêm một chút về ông ấy, là một hoàng đế rất thú vị.”
“Tống Huy Tông hẳn là hoàng đế tài hoa nhất trong lịch sử, thể chữ sấu kim chính là do ông sáng tạo.” Tống Mân có chút đồng ý nói, nghiêng mắt nhìn sang Úc Đình Chi, nhưng ánh mắt Úc Đình Chi vẫn dừng lại trên người Mạnh Trì.
*thể sấu kim:
“Nếu như nói đến trị quốc, có thể ông ấy là một hôn quân, nhưng về mặt nghệ thuật, có thể nói là thiên tài.” Mạnh Trì nói, “Sự phát triển của văn hóa “Điểm trà” của nhà Tống, ông ấy có công rất lớn.” (Điểm trà tác giả đã giải thích ở chương trước, không nhớ thì mọi người có thể back lại để đọc he)
Mạnh Trì chỉ đơn giản nói về sự khác biệt giữa trà nghệ thời Tống và trà nghệ thời hiện đại, cùng một số điểm thú vị. Tống Mân dường như có hơi mất hứng thú một chút, ánh mắt hơi lơ đễnh. Ngược lại Úc Đình Chi nghe rất nghiêm túc, tầm mắt vẫn dính vào trên mặt Mạnh Trì.
Ngay sau đó, một cuộc điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện hòa nhã của họ.
Úc Đình Chi lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó đi hai bước đến bên cạnh nghe.
Anh dùng tay phải, màn hình vừa vặn hướng sang Mạnh Trì, cho nên đáy mắt Mạnh Trì thoáng liếc mắt một cái, thấy trên màn hình điện thoại có một chữ “sơn”.
Úc Đình Chi ở bên cạnh họ nghe điện thoại, Mạnh Trì với Tống Mân cũng tự nhiên không mở miệng nữa, mỗi người lấy điện thoại ra nghịch.
Nơi này rời ra đô thành, yên tĩnh mà thanh bình, cho nên mặc dù Mạnh Trì không phải cố ý muốn nghe Úc Đình Chi nói chuyện cũng bị ép nghe một lỗ tai.
Đối phương là một người đàn ông, giọng nói hơi trầm, nhưng khá trẻ. Đầu tiên là hỏi Úc Đình Chi có phải về Trạch Vu rồi hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lại nói sắp đến bản thân sắp đến Trạch Vu, bảo anh chiêu đãi hắn tử tế.
Tất nhiên là Úc Đình Chi không thể không đồng ý, bảo đối phương gọi điện thoại cho mình trước khi đến, anh ra sân bay đón hắn.
Từ vòng bạn bè wechat đến hotsearch weibo, Mạnh Trì đã ấn xem tất cả những chấm đỏ (thông báo) một lần, không có gì thú vị, bèn mở Liên minh anh hùng chuẩn bị điểm danh, nhận một món quà nhỏ.
Chờ cậu ấn xong tất cả các chấm vàng trong game xong, vừa ngẩng đầu thì thấy Tống Mân đang nhíu mày ngẩn người.
“Làm sao vậy?” Mạnh Trì hạ thấp giọng hỏi.
“Bài tập của tổ em có chút vấn đề, không nghiêm trọng lắm, chỉ là phải tính toán lại, hơi phiền phức.” Tống Mân trề môi.
Mạnh Trì cười: “Đừng ảo não nữa, đến, tôi dẫn cậu lên hạng.”
Dù sao cũng phải đợi thêm một lát, bọn họ không còn sức đi nhặt đồ sứ nữa, không bằng chơi một chút thả lỏng tâm trạng. Tống Mân không từ chối, mở trò chơi đăng nhập.
Hai người vừa mới tổ đội xong, Úc Đình Chi đã gọi điện thoại xong quay lại.
“Đây là đang làm gì vậy?” Úc Đình Chi hỏi.
“Chơi game,” Tống Mân nhìn Úc Đình Chi, “Đình Chi ca ca có muốn cùng chơi không?”
Mạnh Trì nâng mắt nhìn Úc Đình Chi.
Thật lòng mà nói, cậu cảm thấy Úc Đình Chi một chút cũng không giống người biết chơi game, càng giống kiểu người rảnh rỗi không có việc gì là sẽ đi cầm sách phơi nắng hơn.
Dù sao thì, nghệ sĩ ấy mà.
Sau đó cậu nhìn thấy Úc Đình Chi gật đầu: “Được.”
Úc Đình Chi đúng là không chơi, thậm chí anh còn không có APP, thao tác một phen mới tạo được tài khoản đăng nhập.
Bởi vì có Úc Đình Chi gia nhập, bọn họ chỉ có thể từ đánh thăng cấp thành đánh tổ đội. Mạnh Trì muốn dẫn Tống Mân đi đường đôi cũng ngâm nước nóng.
Vì không muốn đường đôi biến thành thế giới hai người tình địch và người yêu, Mạnh Trì chỉ có thể chịu thiệt thòi dẫn người mới Úc Đình Chi đi đường đôi.
“Anh chọn mèo (1) đi, nhân vật này đơn giản.” Mạnh Trì nói.
(1) một anh hùng phụ trợ của Liên minh Anh hùng – Mèo ma thuật – Yumi. Kỹ năng chính là đứng trên người đồng đội, thêm máu cho đồng đội. (đây là chú thích của tác giả)
“Mèo?” Úc Đình Chi lặp lại từ này, rồi lướt xuống trang nhân vật anh hùng, tìm kiếm mèo con.
Mạnh Trì biết anh không tìm được, trước khi Tống Mân đưa tay, Mạnh Trì đã đưa tay lướt màn hình điện thoại Úc Đình Chi trước, chọn một con mèo nhỏ màu lam.
“Được rồi, sau khi đi vào, anh học kỹ năng thứ ba trước, sau đấy ấn cái thứ hai, trực tiếp ở trên người tôi…” chữ “người” còn chưa nói xong, Mạnh Trì đã nhìn thấy ngón tay thon dài của Úc Đình Chi ấn vào kỹ năng thứ nhất.
Mạnh Trì: “…”
Chú ý tới ánh mắt có chút trách cứ của cậu, Úc Đình Chi dứt khoát lưu loát xin lỗi: “Xin lỗi, lần đầu tiên tôi chơi.”
Mạnh Trì mỉm cười: “Không sao, giết thời gian mà thôi, cứ tùy tiện chơi là được.”
“Sau khi anh leo lên không cần đi xuống, cứ ở trên người tôi, cho tôi sữa là ok.”
Úc Đình Chi nhíu mày: “Sữa?”
Tống Mân: “Chính là thêm máu.”
Úc Đình Chi gật đầu, nhìn về màn hình điện thoại mình.
Tuy rằng Mạnh Trì bảo anh treo trên người cậu không cần xuống, nhưng Úc Đình Chi cũng không có ngoan ngoãn nghe lời.
Năng lực học tập của anh rất mạnh, sau khi xem qua giới thiệu kỹ năng đã hiểu được cơ chế của game này. Lúc Mạnh Trì đi lên xung phong, anh còn có thể xuống giúp cậu tấn công đối thủ.
Bởi vì có Úc Đình Chi là người mới như vậy, cho nên đối thủ phù hợp với họ cũng không phải rất biết chơi. Mạnh Trì phát huy rất tốt, chưa chết lần nào đã đánh đến ổ phe địch.
Nhưng mắt thấy sắp thắng lợi, mèo của Úc Đình Chi lại bị đối thủ khống chế. Mạnh Trì lập tức thêm máu cho anh, đồng thời mở miệng hô: “Mau leo lên tôi! Lên tôi!”
*Chỗ này í, raw là 快上我! 上我! Là /thượng tôi/, nhưng hiểu theo ý 18+ thì là đ.è tôi =))))))))
Vừa dứt lời, hiệu ứng choáng váng trên người mèo con lập tức chấm dứt, mèo khôi phục năng lực hành động, nhưng lại đứng tại chỗ không có động tác.
Trong nháy mắt tiếp theo, nhân vật của Úc Đình Chi d.i.e.
Hai ba giây sau, Mạnh Trì cũng vậy.
“Không sao, em có thể gỡ gạc lại.” Tống Mân nói xong, ổ phe địch đã bạo phát.
Mạnh Trì ấn màn hình di động, trong đáy mắt dường như Úc Đình Chi vẫn đang nhìn cậu, cậu hơi hơi nghiêng mặt nghênh đón ánh mắt có chút thâm sâu của Úc Đình Chi, mãi sau hồi tưởng lại, hình như câu nói vừa rồi của cậu có hơi không thích hợp?
Dù sao một tiếng trước, hai người bọn họ mới xác định rõ xu hướng tính dục, Mạnh Trì còn hăng hái bày tỏ mình là 1.
Bây giờ gào lên bảo anh ta đ.è mình.
Chậc…
Không biết tại sao, Mạnh Trì có chút không được tự nhiên, di chuyển tầm mắt nói: “Thời gian chắc cũng sắp đến rồi, không chơi nữa.” rồi đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà cậu ngồi xổm lâu quá, bất chợt đứng dậy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, gân bàn chân co rút khiến cơ thể lảo đảo ngã sang phải.
Đau đớn trong dự liệu không xuất hiện, chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ hơi nặng nề. Mạnh Trì hoảng hốt vài giây mới phát hiện dưới mông mình không phải mặt sân cứng rắn mà là thân thể dẻo dai đàn hồi của người nọ.
Lúc ngã xuống, cậu bị Úc Đình Chi cách đấy không xa đỡ lấy chính diện.
Mạnh Trì nhận ra dưới mông mình hình như có cái gì cứng rắn đang chống lên cậu. Mùi hải dương nhàn nhạt sực lên từ đằng sau, cả người cậu đơ như bức tượng điêu khắc.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp của Úc Đình Chi bỗng nhiên vang lên: “Cậu chính là ở trên kiểu này sao?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Úc: Tư thế này có thể.
Hết chương 7.