Chu Trình Ninh: “Mình sống rất tốt, cậu nhìn mình xem, không phải mập lên sao?”
Ấn Nhạc: “Béo thì không đến mức, nhưng đích xác là không gầy, sống không tệ là được rồi… Chỗ ở bên này các cậu không cần phải dọn gấp, không phải nói là tính toán thi nghiên cứu sinh tại chức Hoa Đại sao? Chỗ này cách mấy trường học cũ không xa, còn xem như khá tiện để mượn sách… vẫn tính dạy học ở Nhân Đại như cũ sao?”
Chu Trình Ninh: “Đúng vậy, giờ cách rất nhiều năm rồi không tiếp xúc với tài liệu giảng dạy đại học, đi phỏng vấn và thi viết chức trợ giảng trước đã, đến lúc đó lại thi nghiên cứu sinh, lấy được học vị rồi, chức danh cũng có thể đi lên dần dần.”
Ấn Nhạc: “Mình không rõ vì sao Đại Chu cậu học và thi lên thạc sĩ ở Hoa Đại, thế nào lại cũng cứ muốn dạy ở Nhân Đại chứ?”
Lúc trước anh ấy tốt nghiệp rồi làm giáo viên cao trung, chủ yếu vẫn là do việc học không tinh, nhưng mà đối với Đại Chu ưu tú mà nói, anh thật sự không cách nào hiểu được vì sao phải ở Nhân Đại.
Chu Trình Ninh: “Cậu nhớ rõ giáo sư Đỗ của chúng ta chứ.”
Ấn Nhạc nghe cái họ Đỗ này thì đột nhiên lại đau đầu: “Nhớ rõ chứ… cô con gái Đỗ Duyệt của giáo sư Đỗ thật là rất khó để người ta quên, cùng một cái âm với tên của mình, lúc ấy còn đuổi theo mình đánh một con phố.”
Nhắc đến giáo sư Đỗ, ấn tượng của Ấn Nhạc với Đỗ Duyệt càng sâu, lúc trước anh ấy vẫn xem như nổi tiếng trong ngành, mà tên Chu Trình Ninh càng vang dội trong ngành hơn cả anh.
Năm đó Đỗ Duyệt còn tưởng rằng anh ấy là đối tượng của Chu Trình Ninh, cố ý tới tìm anh mắng mỏ, sau khi biết anh ấy là nam thì lại không buông tha anh ấy, muốn anh ấy hỗ trợ đưa thư cho Chu Trình Ninh.
Mà có thể có thư tín gì cần chuyên đi đưa như thế? Trong đó chắc chắn là thư tình, cho nên anh ấy cự tuyệt.
Sau khi cự tuyệt xém nữa bị một trận đòn, còn hên anh ấy chạy lẹ.
Đỗ Duyệt còn muốn giáo sư Đỗ khắc nghiệt với anh ta chút, nếu không phải ba mẹ anh ấy là bạn của hiệu trưởng Hoa Đại, không chừng là bị nhằm vào thiệt.
Năm đó Đỗ Duyệt từng theo đuổi Chu Trình Ninh, lì lợm la liếm, nhưng Chu Trình Ninh chính là không thông suốt, cũng thản nhiên nói không thích kiểu con gái như cô ta.
Kiểu con gái thế nào nhỉ?
Yếu ớt lại cực tùy hứng, không biết nhân gian khó khăn, tiêu tiền ăn xài phung phí.
Tóm lại là khác nhau một trời một vực với tiểu tử nghèo như anh.
Sau khi anh nhìn thấy vợ, liền biết vợ là mẫu hình lý tưởng của anh.
Tiêu tiền cho vợ anh nguyện ý, anh còn càng hy vọng vợ có thể dùng nhiều tiền trên người cô, đừng có nghĩ cho người nhà hoài.
Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh hẳn là chả liên quan gì đến tính cách và giá trị quan, chỉ là gặp được đúng người đó thôi.
Không thích người nào đó, chỗ nào cũng là khuyết điểm.
Chu Trình Ninh: “Mấy năm nay Hoa Đại vẫn luôn có nhân tài dũng mãnh mà vào, mình không nhất định có ưu thế, khi đó giáo sư Đỗ khá yêu thích một học sinh khác, cơ hội cũng càng nguyện ý cho người kia hơn, mình không cách nào lay chuyển ý tưởng của giáo sư, hơn nữa mình lúc ấy chỉ là một tên đệ tử nghèo, chỉ mong có cái bát cơm, Nhân Đại cũng là một đại học tốt, bầu không khí dạy học tốt…… So với Hoa Đại, với mình mà nói thì vẫn là Nhân Đại có tiền đồ hơn.”
Ấn Nhạc nghe xong, cảm thấy cái cuối cùng mới là lý do, “Giáo sư Đỗ khi trước tuy cũng khen cậu, nhưng cứ treo Ông Giai Cam bên miệng hoài, sau này Ông Giai Cam kết hôn với Đỗ Duyệt, lại sau nữa mình cũng không rõ lắm, mình cũng không biết giáo sư Đỗ có về hưu chưa…… so sánh với Hoa Đại, Nhân Đại thích hợp để cậu phát triển hơn.”
Cái tên Ông Giai Cam này, nhiều năm như vậy, anh ấy còn chưa có quên, rốt cuộc người này cũng là nhân vật phong vân trong trường.
Gia cảnh hậu đãi, học tập tốt nữa, tóm lại là chỗ nào cũng rất tốt, bọn họ học tiếng Trung, nên con gái khá nhiều, mấy cô ấy đàm luận về Ông Giai Cam thì càng nhiều hơn, nghe mà anh ấy đau lỗ tai.
Hoa Đại, Nhân Đại còn có mấy đại học như Giang Đại vân vân, đều ở trong một vòng, thành một khu tập trung trường học, bởi vì có Hoa Đại ở đây, trường khác tuy cũng là trường rất tốt, nhưng sức cạnh tranh vẫn là yếu hơn Hoa Đại một chút, nhân tài ưu tú dũng mãnh vào Hoa Đại, cả một đám gọt nhọn đầu chỉ vì mấy cái vị trí thế thôi, nên đúng là Nhân Đại tốt hơn.
Từ Hương Quyên không biết ông chồng nhà mình từng có một đoạn quá khứ như vậy, trước lúc ba sắp nhỏ trở về, cô đều đang dọn dẹp nhà cửa.
Đến lúc đó phải mua mành về, không biết ở bao lâu, nhưng kiểu gì cũng phải ngăn cách phòng bếp với phòng ngủ ra.
Chờ lát nữa người một nhà ăn trưa rồi còn phải đi cao ốc bách hóa mua mua mua.
“Mẹ, con đói bụng.”
Qua Qua: “Không phải vừa nãy chị mới cho em ăn quýt sao?”
Ngưu Ngưu: “Quýt không no.”
Từ Hương Quyên: “Chờ ba về rồi liền đi ăn cơm, ăn cơm nóng hôi hổi.”
Căn nhà này hiển nhiên đã được quét tước sẵn, nhưng rốt cuộc không kỹ được đến đâu, cô còn phải dọn dẹp lại góc cạnh một lần, mạng nhện thì đến lúc đó để A Ninh dọn.
Tới đây rồi, trời xa đất lạ, tuy không biết sẽ ở bao lâu, nhưng kiểu gì cũng phải mua đồ.
Chăn dày có thể để muộn chút, chăn mỏng với chiếu thì đều phải mua, còn phải mua cái quạt điện.
Không mua quạt điện thì vào hè chịu không nổi.
Ngưu Ngưu đói bụng, Từ Hương Quyên không muốn Ngưu Ngưu ăn quá no, rốt cuộc còn phải ra ngoài ăn cơm, màn thầu đều ăn sạch rồi, không ăn hết để đó cũng thiu, lương khô đã hết, xem xem cái bọc nhỏ mẹ cô cho là món gì đã.
Từ Hương Quyên tìm được cái bọc nhỏ mẹ cô cho, vải bọc vải.
Bên trong này vẫn là thịt khô và một ít quả hạch, khi cô sờ đến bọc đó đã đoán được một ít, bóc cho Qua Qua và Ngưu Ngưu mỗi đứa một quả hạch đào, Từ Hương Quyên lấy một cái túi nhỏ trong bọc ra.
Cô biết trong này là gì, ba mẹ cô nhét tiền trong túi.
Để tới tối đếm xem có bao nhiêu đi.
Qua 20 phút, Chu Trình Ninh rốt cuộc đã trở lại.
Qua Qua: “Ba, sao ba không mang đồ ăn về? Bụng Ngưu Ngưu đều đói dẹp lép rồi.”
Ngưu Ngưu phối hợp lời chị gái nói, sờ sờ cái bụng nhỏ không chỉ không dẹp lép mà thật ra còn có hơi vểnh lên: “Đói.”
Từ Hương Quyên: “Không nhìn ra được bẹp bao nhiêu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi dạo cao ốc bách hóa.”
Cô lấy túi tiền trong quần áo ra, lại lấy ra túi xách của cô trong túi hành lý, Chu Trình Ninh cũng vội giao tiền cho vợ.
Trước lúc giao cho vợ anh còn tự đếm trước một lần, chỉ sợ rớt.
Tới Hoa Đô rồi, sổ tiết kiệm ở nhà của Từ Hương Quyên liền không có tác dụng gì, sổ tiết kiệm trong nhà muốn rút tiền còn hạn chế địa vực, lúc này tiền mặt mới là món cần chuẩn bị khi ra ngoài.
Ngưu Ngưu thấy mẹ lấy túi xách ra, nhóc cũng móc ra cái ví tiền nhỏ màu hoa hồng của mình.
Từ Hương Quyên nháy mắt ra hiệu cho Qua Qua, Qua Qua nháy mắt đã hiểu, khuyên em trai đừng có lấy ví tiền ra, túi tiền của người lớn không dễ bị cướp, của trẻ con lại đặc biệt dễ bị cướp, bé cũng không có mang theo ví tiền của bé ra cửa đây.
Ngưu Ngưu bị chị thuyết phục, không mang theo ví tiền nhỏ màu hoa hồng của mình ra cửa.
Chu Trình Ninh: “Quyên, năm nay anh phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh Hoa Đại, còn phải chuẩn bị đi Nhân Đại phỏng vấn trợ giảng, có lẽ không có thời gian gì… Chờ được thăng lên giảng viên rồi, bên Nhân Đại sẽ phân phối nhà ở, trường học phân phối nhà ở là có điều kiện, hiện tại anh cơ bản là đủ điều kiện rồi, đến lúc đó nhà chúng ta có thể dọn qua đó.”
Nhân Đại phân phối nhà ở không phải kiểu trực tiếp đưa nhà, mà là giá sẽ rẻ hơn không ít, có thể trả tiền theo tháng, thẳng đến khi trả hết, điều kiện là phải có phối ngẫu, có con cái, giảng viên độc thân không được phân phối.
Hiện tại có vài trường, tốt nghiệp đại học còn phân phối nhà ở, nhưng tài nguyên rốt cuộc có hạn, không phải mỗi trường đều có thể phân như vậy.
Lúc trước anh làm giảng viên ở Nhân Đại, ngạch cửa giảng viên ở Nhân Đại còn chưa cao như bây giờ vậy, tuy anh không làm được bao lâu đã về quê, nhưng về tình cảm có thể tha thứ, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, đồng nghiệp lúc trước cũng không nhất định còn mấy người có thể lưu lại.
Tóm lại chính là bắt đầu lại từ đầu, phỏng vấn trợ giảng Nhân Đại, tham gia thi nghiên cứu sinh năm nay, học tại chức lấy một cái học vị.
Từ Hương Quyên: “Ý này không phải là chúng ta còn phải ở đây một đoạn thời gian sao? Vậy anh phải mời anh bạn cũ kia của anh ăn cơm… Khi nào đó mời nhà bọn họ đến ăn cơm đi, chỗ tuy không lớn, nhưng em thấy vẫn có thể đãi khách được.”
Căn nhà này không phải nhà trống, có giường còn có gas, nói rõ người ta thật sự có suy xét qua, cứ việc không cẩn thận lắm, nhưng mà lại thật sự dụng tâm.
Chu Trình Ninh cảm động: “Quyên, cảm ơn em.”
Từ Hương Quyên: “Cảm ơn em làm gì? Ngưu Ngưu đều phải đói lả rồi, đi ăn cơm trước đi.”
Lúc cô tới đã chú ý đến một quán mì trộn tương, chờ người một nhà đều ra khỏi cửa, cô rất có mục đích mà đi tìm quán mì trộn tương kia.
“Ba chén mì trộn tương*, 2 lồng bánh bao đậu hủ nhỏ.” Người một nhà ngồi xuống, Từ Hương Quyên liền gọi món cho cơm trưa.
*: Đây là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông TQ, tên hán việt của nó là trác tương diện (miến), cái chữ trác ở đây là chần, ấy là vì nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Phần sốt có địa phương nấu thành màu vàng, còn sốt màu đen thì hay được ăn ở những vùng tiếng Tấn (những vùng phía bắc Trung Quốc) và loại mì được dùng thường là mì bản rộng. Món mì Jajangmyeon của Hàn Quốc là bắt nguồn từ cái món này đây (nhưng nó được biến tấu khác đi, món này xuất hiện ở Hàn năm 1905 ở một nhà hàng Trung do người Sơn Đông nhập cư mở), món này còn có nhiều phiên khác phụ thuộc vào vùng miền và đất nước nó du nhập, mình sẽ để hình mình thích ở dưới. [Nguồn: mình tổng kết gọn lại từ Wikipedia, bạn nào muốn biết thêm hãy lên đó tra – Editor là Penallral – Xu nha, truyện đăng trên mấy trang khác ngoài wattpad và wordpress của mình đều là ăn cắp]
Chờ người phục vụ tránh ra rồi, Từ Hương Quyên mới nói: “Vẫn là nhà mình nấu ăn thì rẻ hơn.”
Sau khi Chu Trình Ninh tới Hoa Đô, anh quyết định không phát biểu quan điểm với việc vợ mua đồ, mấy món trước kia ở nhà đều sẽ bảo đắt ở chỗ này cũng không dám nói nữa.
Đắt thì đắt, nhưng phải chờ vợ nói đắt, anh mới có thể phụ họa vài câu.
Ba chén mì trộn tương phối với 3 chén canh trứng, Từ Hương Quyên nhờ người phục vụ lấy thêm cái chén không đến.
Mì trộn tương cần trộn đều lại ăn, Chu Trình Ninh trộn đều trước cho vợ, sau lại trộn đều cho mình.
Từ Hương Quyên thì lại chăm cho hai đứa nhỏ trước.
Qua Qua và Ngưu Ngưu ăn một chén mì trộn tương, cái chén không không lớn, là xin cho Ngưu Ngưu.
Trộn đều mì rồi, gắp mấy đũa cho vào trong chén Ngưu Ngưu, dư lại đều là của Qua Qua, Từ Hương Quyên đút Ngưu Ngưu ăn mì trộn tương, lúc Ngưu Ngưu ăn bánh bao nhỏ thì cô mới ăn mì trộn tương của mình.
Mì trộn tương quan trọng vẫn là tương, hương vị của tương quán mì này xào cũng không tệ lắm, trong này có thịt viên, tuy đắt chút, nhưng không lỗ.
Từ Hương Quyên đã có cảm giác chắc bụng, “A Ninh, anh còn có thể nuốt trôi không? Em no rồi, ăn cái bánh bao nhỏ nữa là gần được.”
Một chén mì trộn tương phân lượng rất đủ, tuy Ngưu Ngưu đã ăn xong mấy đũa mì trộn tương của nhóc rồi, nhưng Qua Qua vẫn chưa, cô còn ăn thay Qua Qua một ít, chính cô còn thừa nửa chén đây.
Chu Trình Ninh trực tiếp dịch cái chén của vợ đến trước mặt mình: “Nuốt trôi.”
Ấn lượng cơm ăn ngày thường của anh, tuyệt đối có thể nuốt trôi, căn bản chỉ là chút lòng thành.
Cơm trưa ăn chả thừa tí nào, người một nhà đi cao ốc bách hóa.
Ngưu Ngưu ăn no rồi không muốn đi đường, để cho ba bế, Qua Qua thì lại là tay trong tay với mẹ.
Tìm người hỏi đường đến cao ốc bách hóa vẫn là có thể tìm.
Cao ốc bách hóa của Hoa Đô lớn hơn của huyện thành nhiều, hàng hóa rực rỡ muôn màu, Qua Qua và Ngưu Ngưu nhìn chằm chặp một quả cầu thủy tinh không chớp mắt, trong quả cầu thủy tinh có một người tuyết.
Từ Hương Quyên thấy chỉ là quả cầu thủy tinh, mấy đứa nhỏ nhìn nhìn là được.
Cô tìm một người bán hàng hỏi: “Xin chào, bọn tôi muốn mua khá nhiều thứ, xin hỏi có thể đưa đến tận nhà cho bọn tôi chứ?”
“Cái này thì chị phải trả tiền riêng, cao ốc bách hóa bọn tôi đúng là có xe đưa hàng… Tôi hỏi giúp chị chút nhé.” Người bán hàng phụ trách mảng gia cụ đi tìm người hỏi.
Căn nhà họ ở kia có bàn, bếp gas và khí than, lại không có ghế dựa và tủ, vẫn là phải mua gia cụ.
Cao ốc bách có vật phẩm có thể “giao hàng tận nhà”, đại khái chỉ có gia cụ.
Ngày thường tới mua gia cụ cơ bản đều là người trong nhà dọn đi, không có cần xe đưa, cho nên người bán gia cụ hỏi một vòng, mới trở về nói cho bọn họ có xe rảnh, có thể đưa, nhưng đưa một lần phải trả 5 tệ.
5 tệ cũng không ít, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là hẹn cái xe kia, trừ bỏ gia cụ, cô còn muốn mua cái khác.
Ở bên chỗ gia cụ, Từ Hương Quyên mua tủ quần áo, tủ đầu giường, giá giày, bàn sách, 4 cái ghế dựa, hai cái băng ghế nhỏ, tổng cộng 330 tệ, cô chính là chém giá chém thành 320.
Đừng có xem thường 10 tệ, đưa hàng còn đòi 5 tệ kìa, người bán hàng bên này có quy định có thể quét số lẻ trong kim ngạch cho khách, nhưng không thể vượt quá 10 tệ.
Gia cụ đã mua sơ sơ, Từ Hương Quyên thấy hai đứa nhỏ còn đang ngắm quả cầu thủy tinh, giá 2 tệ, bèn vung tay lên, mua.
Người bán hàng đóng gói kỹ cầu thủy tinh đưa cho hai đứa bé, Qua Qua cầm cầu thủy tinh, Ngưu Ngưu muốn lấy, nhưng chị cầm rồi, nhóc chỉ có thể dùng đôi mắt nhỏ khát vọng nhìn.
Mua gia cụ xong, Từ Hương Quyên liền đi mua vật dụng hằng ngày, bàn chải đánh răng, khăn lông, ly, kem đánh răng, dầu gội đầu, thấy còn bán ống nhổ, mua.
Hôm nay chính là chảy máu nhiều, trừ quạt điện, Từ Hương Quyên ngay cả xe đạp cũng mua một lượt, “Xe đạp còn phải xin giấy phép mới có thể chạy lên đường, đến lúc đó chúng ta mang theo hóa đơn mua xe nhận giấy phép còn cần tài liệu gì nữa, càng nhanh càng tốt, tất phải vậy thì mới có thể tiện ra cửa.”
“Ừm, tốt.” Lòng Chu Trình Ninh đang nhỏ máu, lại miễn cưỡng cười vui.
Mua xe đạp còn phải mua quần áo, mành với đồ dùng trên giường.
Một buổi trưa hôm nay, túi tiền đã ít đi 1000.
Cảm xúc vì rời khỏi nhà của hai đứa nhỏ vì một trận điên cuồng mua sắm của mẹ mà đã hoàn toàn biến mất.
Trong khoang xe vận tải thuê từ cao ốc bách hóa đã chất tràn đầy.
Tài xế giúp bọn họ khuân đồ lên căn phòng nhỏ lầu 3 xong liền đi rồi.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh bắt đầu sửa sang lại.
Từ Hương Quyên: “Qua Qua chăm em, ngồi yên chỗ này đừng có chạy lung tung quấy rầy ba mẹ dọn dẹp nhà cửa, biết chưa?”
Qua Qua: “Biết.”
Ngưu Ngưu: “Biết.”
Hai đứa nhỏ cùng nhau ứng lời, Từ Hương Quyên mới yên tâm.
Qua Qua và Ngưu Ngưu ngồi trên băng ghế nhỏ nghiên cứu quả cầu thủy tinh, lúc chị lấy cầu thủy tinh ra khỏi hộp ấy, bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu không tự chủ được mà sờ lên.
Qua Qua không cản em trai sờ cầu thủy tinh, nhưng mà có quy định, mỗi người đều chỉ có thể sờ được trong thời gian 3 lần.
Cái gì là thời gian 3 lần nhỉ?
Chính là đếm một hai ba, đếm xong thì đổi sang một người khác sờ.
Một hai ba là Qua Qua đếm, bé cố ý đếm nhanh khi đến lượt Ngưu Ngưu, tới phiên mình thì đếm chậm, Ngưu Ngưu cũng chưa phản ứng lại được, xem đây là một trò chơi thú vị.
Hai đứa bé có thể an tĩnh chơi trò chơi, Từ Hương Quyên và Chu Trình Ninh thì lại bắt đầu bố trí nhà ở.
Trước lúc bố trí nhà ở, Chu Trình Ninh cũng dọn sạch mạng nhện trên nóc nhà một lần.
Mành thì Từ Hương Quyên chọn 2 cái, phân biệt là 2 lớp và 1 lớp, một lớp chính là mành dày thường, màu cà phê đậm, hai lớp thì lại là vải dày màu vàng cam phối với sa mỏng màu sắc nhạt hơn một ít, sa mỏng còn có thiết kế chạm rỗng, cái tầng màu nâu đậm này thì xoay ra bên ngoài, cũng chính là về phía phòng bếp, màu vàng cam thì lại là ngoảnh vào trong chỗ ngủ.
Cái mành này vừa treo lên, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt hai đứa nhỏ.
Ngưu Ngưu là đứa đầu tiên đứng dậy, cái tay béo nhỏ muốn sờ mành, còn muốn chơi trốn tìm.
Việc giáo dục Ngưu Ngưu thì Từ Hương Quyên đã giao cho Qua Qua.
Treo mành là việc cần kỹ thuật, toàn bộ hành trình Từ Hương Quyên giao cho Chu Trình Ninh, chính cô thì lại là vừa chỉ đạo vừa trải giường chiếu.
Các loại tủ cũng phải bày biện cho tốt, chờ bố trí xong, căn nhà nhỏ cũng rực rỡ hẳn lên.
“Quyên, tắm rửa thì mình có phòng tắm công cộng, một lần tắm giặt 1 mao tiền.” Vụ tắm rửa này Chu Trình Ninh có chuyên hỏi Ấn Nhạc rồi.
“Chia nam nữ không?” Từ Hương Quyên đã bận bịu lâu thế này rồi, sớm đã muốn tắm rửa.
Chu Trình Ninh: “Phân nam nữ.”
“Vậy chờ ăn chiều xong, anh mang theo Ngưu Ngưu, em mang theo Qua Qua tắm, giờ nghỉ ngơi một chốc trước đã.” Từ Hương Quyên nằm xuống.
Đêm nay thiệt là không có tâm lực tự nấu ăn, vẫn là ăn ngoài đi cho xong.
Phòng nhỏ được bố trí như vậy một phen, Chu Trình Ninh lập tức cảm thấy dùng đi 1000 cũng không lỗ.
Nhà rất ấm áp, trên bàn sách còn bày đèn bàn cho anh học tập, vợ suy xét đến anh, không chỉ có đèn bàn, còn mua cả kệ sách giản dị đặt trên bàn sách, không chiếm dụng bao nhiêu không gian, còn có thể cất càng nhiều sách hơn.
Hai đứa bé còn đang lăn lộn trên giường, Chu Trình Ninh cũng nằm xuống theo.
Giường cũng không có bao lớn, nhưng một nhà bốn người nằm xuống vẫn còn không gian.
…
Từ Hương Quyên: “Ba phải học tập, không thể quấy rầy ba, tự chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Chu Trình Ninh ngẩng đầu khỏi sách: “Quyên, em với Qua Qua và Ngưu Ngưu nhớ chú ý an toàn trên đường đi, đừng đi quá xa.”
“Chỉ là dẫn hai đứa nhỏ đi mua đồ ăn, anh yên tâm học tập đi.”
Mấy ngày nay Từ Hương Quyên đã dẫn theo Qua Qua và Ngưu Ngưu dạo khắp nơi, đã có chút quen thuộc với chỗ này.
Việc kinh doanh ăn uống của cô chắc chắn không bắt đầu dễ như vây, còn phải quan sát nơi này thêm đã.
Hoa Đô chắc chắn là phồn vinh hơn trấn Đức Tảo, tốc độ phát triển cũng rất mau, hiện tại trong nhà cơ bản đều dùng tới bếp gas, phồn vinh cũng đại biểu cho giá hàng càng cao hơn.
Ví dụ như kẹo trong tiệm bán quà vặt ở đây đều là 2 phân tiền 1 viên.
Hai đứa nhỏ đi mấy chỗ đó chắc chắn là muốn mua kẹo, sau khi biết giá cả là 2 phân tiền thì lập tức không muốn mua.
Từ Hương Quyên dứt khoát cân 1 cân kẹo ở cao ốc bách hóa, hai đứa nhỏ ai muốn thì liền tốn 1 phân tiền đến chỗ cô mà mua.
Chỗ mẹ có kẹo 1 phân tiền, mấy đứa nhỏ đều mua ở chỗ mẹ, tóm lại là không dám đi tiệm bán quà vặt.
Hơn nữa tiệm bán quà vặt chỗ này không chào đón trẻ con không mua đồ, một khi các bé dạo lâu rồi, ông chủ liền không cho các bé dạo nữa, càng khỏi phải nói chạm vào đồ vật.
Đắt hơn 1 phân tiền, ở trong mắt trẻ con, đây tương đương với việc mua một cái túi xách, giá cả từ 1 vạn biến thành 2 vạn trong mắt người lớn, người thường ai chịu nổi á.
Sau khi nhà cửa dàn xếp xong, Chu Trình Ninh thật sự là học cả ngày, cơ hồ không ra khỏi cửa, tháng 5 phải thi viết và phỏng vấn trợ giảng Nhân Đại, tháng 12 phải tham gia thi nghiên cứu sinh Hoa Đại.
Ông chồng nhà mình chỉ cần làm một việc gì liền sẽ chuyên tâm đi làm, Từ Hương Quyên còn chưa từng thấy trạng thái anh đua đến vậy, chỉ có thể nấu nướng món ngon tẩm bổ cho anh, không nhìn nổi nữa liền dẫn anh ra ngoài giải sầu, đi mười mấy hai chục phút lại về học.
Cô còn mua hoa hoa cỏ cỏ bày ở ngoài ban công nhỏ, để khi anh học mệt mỏi thì ra ban công ngắm hoa ngắm cỏ.
Tim Chu Trình Ninh có trong nháy mắt đã bay ra theo vợ và con, nhưng rất mau lại đã kéo trở về, nói cho chính mình rằng phải phụ trách vì người nhà, phải phụ trách vì chính mình.
“Hôm nay Tiểu Từ lại dẫn con ra ngoài mua đồ ăn à?”
Trên đường mua đồ ăn gặp được bác gái Thọ, Từ Hương Quyên: “Dạ, dẫn hai đứa nhỏ mua đồ ăn, thím mua đồ ăn về ạ?”
Bác gái Thọ: “Đúng vậy, mua về rồi, hôm nay trứng tôm tươi lắm đó, nếu con muốn ăn tôm, phải mau mau đi mua, còn tươi roi rói đó.”
Từ Hương Quyên: “Vừa khéo con gái con nhắc mãi muốn ăn tôm, vậy con đi mua tôm trước.”
Qua Qua và Ngưu Ngưu cùng nhau nói tạm biệt với bà.
Hai đứa bé của bọn họ chính là rất nổi tiếng trong giới các bác gái, đều nói cái hộ mới chuyển tới kia ấy, có hai đứa nhỏ ngoan lắm, thông minh lanh lợi, nói chuyện cũng rõ ràng, không giống đứa cháu nghịch nhà mình, cả ngày chỉ biết phá hoại.
Chờ bác gái Thọ đi rồi, Từ Hương Quyên dẫn bọn nhỏ tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại Qua Qua và Ngưu Ngưu đều không có tiểu đồng bọn, cô không yên tâm để hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, ra cửa vẫn là thường thường muốn dẫn theo hai đứa nhỏ.
“Mẹ, ở đó.” Ngưu Ngưu chỉ vào một cái sân thể dục nhỏ cách đó không xa.
Hôm nay, cái sân thể dục nhỏ này đột nhiên có không ít trẻ con, Từ Hương Quyên tính tính ngày, hôm nay là chủ nhật, hẳn là nghỉ, đám trẻ đến đây chơi, khó trách nơi ngày thường an tĩnh lại đột nhiên ồn ào lên.
Cô cũng chưa cẩn thận bằng Ngưu Ngưu.
Cái mảnh này có thể nói nhà khu trường học, tuy cả nhà Từ Hương Quyên ở khá lệch, cư dân trong tòa lầu cũng khá chen chúc, nhưng đi ra liền rất rộng rãi, có thể thấy được mấy nhà phụ cận đều tương đối dư dả.
Dựa theo lời A Ninh, bên này đa số vẫn là các giáo viên ở, có trẻ con cũng cơ bản là con nhà giáo viên.
Chính bác gái Thọ vừa gặp hồi nãy đó, năm nay 70, thân thể còn cứng cáp mười phần, chồng bà là giáo sư về hưu của Giang Đại.
Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu muốn tới chơi hả?”
“Ưm!”
“Vậy Qua Qua dẫn theo Ngưu Ngưu đi chơi, mẹ ở bên cạnh nhìn, hai đứa đừng có đi quá xa.”
“Biết rồi mẹ!” Qua Qua chỉ chờ em trai mở miệng, là em muốn đi chơi, không phải bé muốn đi chơi.
Qua Qua dẫn theo Ngưu Ngưu đi qua, Từ Hương Quyên thì lại là dạo một chút ở gần sân thể dục.
Đều là một đám trẻ con, một người trưởng thành như cô mà xáp vào, không chừng lại khiến Qua Qua và Ngưu Ngưu bị đám trẻ cô lập.
“Hai em là ai vậy?” Một cô bé buộc đuôi ngựa nhìn thấy Ngưu Ngưu và Qua Qua tay nắm tay thò qua.
“Em là Chu Dĩ Phái, nhũ danh Qua Qua, đây là em trai em Chu Dĩ Lãm, nhũ danh Ngưu Ngưu, không lâu trước đây bọn em ở bên này.”
Phần tự giới thiệu của Ngưu Ngưu khá ngắn gọn, vì chị đã giới thiệu nhóc rồi, “Ngưu Ngưu.”
Cô bé tết đuôi ngựa rất hòa thuận, cũng giới thiệu các tiểu đồng bọn khác cho Qua Qua, “Chị tên Lâu Linh Lộc, cậu ấy là Cát Tuyết Nhã, cậu ấy là…… Vậy em có muốn chơi nhảy ô với bọn chị không? Em trai em quá nhỏ, không thể chơi.”
Qua Qua đáp ứng cái rụp: “Được nha.”
Lâu Linh Lộc: “Em biết nhảy ô không?”
Qua Qua nhìn căn nhà vẽ trên mặt đất: “Nhảy ô ở nhà em không giống với căn nhà ở chỗ các chị, các chị dạy em nhảy thế nào đi, rất mau thôi em sẽ biết nhảy.”
Ngưu Ngưu cũng nói theo: “Em cũng sẽ.”
Mấy cô bé cũng không có trực tiếp không cho phép Ngưu Ngưu chơi, vẫn là cho Ngưu Ngưu cơ hội, để Ngưu Ngưu nhảy ô trước thử xem.
Cát Tuyết Nhã làm mẫu động tác trước cho Ngưu Ngưu xem, Ngưu Ngưu xem, cũng học bộ dáng chị, nhưng cậu bạn nhỏ đi đường cũng không vững chắc, đừng có nói nhảy lò cò rồi nhảy hai chân, cuối cùng liền an ổn ngồi bên cạnh nhìn các chị chơi.
Còn có thể kêu cố lên cho chị gái mình.
Hai đứa bé chơi đến vui vẻ, Từ Hương Quyên thì lại đang tính toán về sau nên đi như thế nào.
Ba mẹ cho cô 500, tiền cô mang đến Hoa Đô có 1 vạn, cơ bản là kiếm được lúc mở tiệm cơm nhỏ, đặc biệt là lúc căn cứ lương thực hot.
Một tháng có thể có hai ba ngàn.
Lượng tiêu thụ kinh người mười phần, vì lượng tiêu thụ kinh người này, kế hoạch đi Hoa Đô của cô cũng dời lên trước.
Nhưng theo lời A Ninh, trường học có chia nhà, còn phải trả khoản vay mua nhà, làm ăn cũng cần tiền vốn.
Có thể làm ăn được, còn phải xem tiền vốn, 1 vạn nói nhiều không nhiều, nói ít thì chắc chắn cũng không ít, ở huyện thành quê nhà cũng có thể mua một căn nhà kìa.
Mà nhà ở chỗ này hiển nhiên đều không rẻ, thuê nhà là một bút tiền không nhỏ.
Còn nữa, cô nên làm cái gì trước mới tốt đây?
Hiển nhiên trình độ tiêu phí của người Hoa Đô cao hơn, nếu mở tiệm cơm nhỏ, có thể suy xét đến món thịt, lẩu cay thì vào hè không thích hợp… Hoặc là chỉ có bì lạnh với cơm đĩa trước đi.
A Ninh đang học tập, cô chắc chắn không tiện đi quấy rầy, xem khách có nhiều hay không đã đi, nhiều lên còn phải thuê người.
Có điều, cái quan trọng nhất trước mắt vẫn là địa chỉ cửa hàng, không có mặt bằng, có nghĩ ngợi bán cái gì nhiều hơn nữa cũng vô dụng.