Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 128

5:24 sáng – 24/05/2024

Nói con xong lại bắt đầu nói chồng.

Đinh Lệ: “Em với chồng em đến Hoa Đô quan hệ thế nào?”

Từ Hương Quyên: “Vẫn là bộ dáng cũ, dù sao cuộc sống của hai bọn em cũng không lật ra được bọt sóng gì.”

Đinh Lệ: “Hoa Đô muôn hình muôn vẻ, người nào cũng có, em cũng nên cẩn thận.”

Nghe chị Đinh nói mấy cái này, Từ Hương Quyên nhớ tới những hành động của cô trước lúc A Ninh đi làm đó, thật là quá ngây thơ: “Em sẽ cẩn thận, anh ấy mà có động tâm tư lệch lạc gì, em liền dẫn bọn nhỏ đi luôn, hiện tại em cũng có thu nhập rồi, không phải chỉ ở nhà làm bà nội trợ, em cũng có thể nuôi con được.”

Đinh Lệ: “Chị cũng là lo uổng rồi, em dù cho chỉ làm bà nội trợ cũng có thể nắm chặt chồng được.”

Từ Hương Quyên: “Chính anh ấy có ý tưởng, em cũng bắt không được.”

Đinh Lệ: “Gần đây nhà họ Vương xảy ra chuyện rồi, thằng cả bị bắt vào cục cảnh sát, thằng hai thằng ba đang lẩn trốn, may mắn lúc trước vợ Vương Cường ly hôn ra bên ngoài làm công rồi, bằng không cả một đống chuyện rách nát, ba anh em kia đều không phải thứ tốt, lúc trước thằng cả thằng hai phát tài liền ở bên ngoài tìm vợ bé, thế mà còn dám mang về nhà, thằng ba thì sao, trực tiếp thông đồng đàn bà ở gần đây, giờ gặp báo ứng rồi.”

Vì mấy anh em nhà họ Vương, Đinh Lệ càng trực quan cảm nhận được đàn ông có tiền liền đồi bại, người xấu có tiền liền biến hư.

Từ Hương Quyên đều sắp quên nhân vật Vương Cường này, nghe chị Đinh nhắc tới, vờ tò mò hỏi: “Sao bị bắt rồi?”

Chuyện nhà họ Vương đều truyền khắp huyện rồi, mọi người đều thảo luận đã lâu, hiện tại mới chậm rãi giảm nhiệt độ thảo luận xuống, Từ Hương Quyên không biết, Đinh Lệ lập tức nói lại một lần.

Từ Hương Quyên nghe xong, đích xác không khác đời trước cho lắm: “Lọt vào báo ứng thôi.”

“Đúng vậy đó, ra cả mạng người rồi, ai mà không phải miếng thịt rớt xuống từ trên người mẹ, nhà chúng nó có tiền liền quý giá hơn người ta hả? Ai da, lúc đó chị nghe xong chính là đau ngực, lão Đồng với Đại Khương Tiểu Khương nhà chị mà xảy ra chuyện, chị phải liều mạng.”

Từ Hương Quyên: “Đúng vậy, nếu là em, em cũng đi liều mạng.”

Từ Hương Quyên với Đinh Lệ hàn huyên một buổi sáng, quả thực không khỏi có quá nhiều chuyện để tám.

Một bên khác.

“Ba, đừng đi theo bọn con.” Ngưu Ngưu ý đồ đẩy ba đi.

Nhưng sức của nhóc con mà đối lập với ba, chả khác gì kiến càng lay cổ thụ, căn bản đẩy bất động.

Ba thiệt sự là quá mất hứng, nhóc với chú họ tìm được tiệm quà vặt, nhưng mà ba thế mà đi theo phía sau, đi cùng thì đi đi, còn không cho nhóc mua đồ.

Chu Trình Ninh đương nhiên không cho Ngưu Ngưu mua, bị Ngưu Ngưu đẩy anh cũng không giận, dứt khoát bế Ngưu Ngưu lên: “Bình An, chúng ta về đi, anh đạp xe ba bánh, em với Ngưu Ngưu ngồi trong xe, trông Ngưu Ngưu giúp anh.”

“Dạ anh họ.” Bình An không biết vì sao anh họ lại phản đối Ngưu Ngưu tới tiệm quà vặt mua đồ như vậy, ngày thường Ngưu Ngưu cũng không tiêu tiền bậy, nhìn Ngưu Ngưu giãy dụa trong lòng ba, cuối cùng còn khóc lên, Bình An do dự.

Không biết có nên hỏi anh họ vì sao không để Ngưu Ngưu ở trong tiệm hay không…… Ai, vẫn là về sau thừa dịp anh họ không ở đây, dẫn Ngưu Ngưu đi tiệm quà vặt một lần đi.

Ngưu Ngưu cứ việc đang khóc, nhưng vẫn không đem bàn tay béo nhỏ chào hỏi lên mặt ba, khóc mệt rồi, nhóc nằm bò trên vai ba tiếp tục khóc.

Nhóc muốn nói cho mẹ, để mẹ giáo huấn ba.

Chu Trình Ninh về đến nhà, dựa theo thời gian vợ áng chừng đạp ba bánh ra cửa.

Ngưu Ngưu ngồi trên thân xe, trên tay vẫn là ví tiền nhỏ màu hoa hồng kia, ấm ức ghê gớm, dẩu môi, trên mặt còn có dấu vết nước mắt nước mũi.

Ngay cả chú họ Bình An nhóc cũng không nói.

Tống Bình An cứ vậy mà nhìn biểu cảm muốn khóc không khóc của Ngưu Ngưu duy trì một đường, thẳng đến tiệm cơm nhỏ Thành Hương rồi, Ngưu Ngưu mới oa oa khóc lên.

Nhìn Ngưu Ngưu muốn tự mình bò xuống xe, Tống Bình An mau chóng bế Ngưu Ngưu xuống, đỡ cho cậu bạn nhỏ bị té xuống.

Ngưu Ngưu đi xuống rồi thì nhằm thẳng tiệm cơm nhỏ mà chạy: “Mẹ!”

Từ Hương Quyên đang bưng đồ ăn ra đây, thấy Ngưu Ngưu khóc lóc chạy tới, bèn vội bế Ngưu Ngưu: “Ngưu Ngưu sao khóc vậy? Có phải trên đường bị đụng đâu không? Không đau, để mẹ xem cho con.”

Ngưu Ngưu còn nhỏ tuổi còn biết được “việc xấu trong nhà không thể khoe ra ngoài”, lắc đầu tỏ vẻ thân thể nhóc không bị thương.

Nhóc là tâm tinh non nớt bị thương.

Ngưu Ngưu bị thương tâm tinh non nớt muốn mẹ ra ngoài với nhóc.

Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu muốn kéo cô ra ngoài, bèn bảo A Ninh với Bình An ngồi xuống chuẩn bị ăn trưa trước.

Trưa nay ăn cơm dùng bàn 4 người, dời cái bàn dán vách tường ra, như vậy là đủ để cho 5 người lớn và 2 đứa bé, bao gồm cả Bình An, ngồi xuống ăn cơm.

Từ lúc đám người ba tới Qua Qua cũng đã an vị rồi: “Ba, là ba phải không?”

Ngưu Ngưu như này, phỏng chừng chính là vì ba, Qua Qua vừa thấy là có thể đoán được rồi.

Tống Bình An nhìn biểu cảm của Qua Qua, biết chuyện như này hẳn không phải xảy ra lần đầu tiên.

“Là ba, dù sao ba không sợ mẹ mắng.” Chu Trình Ninh vẫn là sợ ba mẹ vợ, lúc này vì ba mẹ vợ đang ở trong bếp không ra, nên anh có thể thừa nhận.

Qua Qua: “Mẹ mà thật giận lên, ba mới cần sợ, mẹ thường sẽ không giận ba.”

Ngày thường mẹ đều sẽ không tức giận, mà tức giận lên là dữ lắm.

Chu Trình Ninh có kinh nghiệm, nhiều lắm là bị vợ mắng vài câu, sẽ không thiếu miếng thịt nào, nhưng Ngưu Ngưu sẽ được mẹ dỗ dành, thật sự đáng giận.

Ngoài tiệm cơm nhỏ.

“Ngưu Ngưu, làm sao vậy?” Từ Hương Quyên còn cầm khăn lông ra lau mặt cho Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu cầm ví tiền nhỏ trên tay: “Tiệm quà vặt, ba không cho con mua, con có tiền.”

Từ Hương Quyên vừa nghe: “Ba không cho con mua à? Thật quá đáng, quay đầu lại mẹ giáo huấn ba cho.”

Ngưu Ngưu với Qua Qua ở Hoa Đô cơ hồ là không đến tiệm quà vặt, Từ Hương Quyên cũng kiến thức được mấy cái tiệm gần đó rồi, trẻ con mà ở lâu thêm một chốc lại không mua liền đuổi người.

Dù cho năm nay Ngưu Ngưu với Qua Qua đứa thì lên nhà trẻ, đứa thì học tiểu học, cô cũng cứ ấn theo lời đã nói trước khi đi Hoa Đô, không cho đám trẻ tiền tiêu vặt, rốt cuộc bọn nhỏ được 10 tệ từ chỗ ông cố rồi, mỗi đứa đều bị ba dỗ đi mất 5 tệ thì cũng còn thừa 5 tệ.

Ví tiền nhỏ của Ngưu Ngưu đến nay hẳn là còn thừa 2-3 tệ.

Nhớ lúc trước bị ba lừa đi mất 5 tệ, Ngưu Ngưu lại cho cô 1 tệ, hình như còn đi tiệm quà vặt xài đi hơn 1 tệ.

Tiền của mấy đứa nhỏ cô là chẳng thế nào quản, Qua Qua hay Ngưu Ngưu đều sẽ không đòi cô, hai đứa bé đã rất hiểu chuyện.

Ngưu Ngưu nghe được mẹ nói, vẫn là không có đỡ hơn, mẹ đều là nói không thôi, mỗi lần đều nói muốn giáo huấn ba, nhưng không có lần nào thấy ba bị mẹ giáo huấn khóc.

Chị gái đều nói mẹ mà không giáo huấn người khóc lên đều không tính là giáo huấn.

Mẹ chắc chắn quên giáo huấn ba rồi!

Từ Hương Quyên nhìn ra vừa nãy mình nói muốn giáo huấn ba là vô dụng với Ngưu Ngưu: “Trưa nay cơm nước xong, mẹ dẫn Ngưu Ngưu đi tiệm quà vặt, không dẫn theo ba, chỉ hai chúng ta, Ngưu Ngưu muốn mua gì, mẹ trả tiền.”

Ngưu Ngưu nghe mẹ nói, lập tức tâm động, ngượng ngùng mấy lần, đồng ý.

Thấy Ngưu Ngưu không khổ sở nữa, Từ Hương Quyên lại nói: “Ngưu Ngưu, ba ở cái tuổi của con rất là đáng thương, Ngưu Ngưu có giường ấm áp, quần áo ấm áp, cặp sách và ví tiền nhỏ xinh đẹp, đi học hay tan học đều có mẹ đón, nhưng ba khi nhỏ không có, ba khi còn nhỏ ngay cả đôi giày ra dáng cũng không có, mùa đông còn phải đeo giày rơm, còn phải hỗ trợ người lớn làm việc…… Về sau chúng ta thông cảm ba một chút được không? Lúc có mặt ba không mua đồ ăn không đi tiệm quà vặt, ba không có mặt chúng ta lại đi nhé?”

Ngưu Ngưu: “Dạ, mẹ, có mặt ba con không đi tiệm quà vặt.”

Có đi cũng vô dụng, sẽ bị ba bế về nhà.

Mặc kệ Ngưu Ngưu nghe vào bao nhiêu, tóm lại là nghe vào một chút, Từ Hương Quyên dẫn Ngưu Ngưu đi vào ăn cơm.

Cơm trưa vẫn là khá phong phú, có cá có thịt heo, Ngưu Ngưu ăn trưa xong cũng quên đi phiền não được tầm tầm rồi.

Bữa cơm trưa này còn xem như gió êm sóng lặng, ăn trưa xong, Từ Hương Quyên cầm giỏ tre nhỏ lên.

Ngô Thải Phượng thấy thế, hỏi: “Quyên, con là muốn mua đồ ăn à?”

Từ Hương Quyên: “Mẹ, con dẫn Ngưu Ngưu đi tiệm quà vặt, Ngưu Ngưu muốn mua gì con mua cái đó cho nó.”

Ngô Thải Phượng tốt xấu gì cũng mở quán ăn được hơn nửa năm, sổ sách gì đó đều là bà lo liệu, nên không keo kiệt như trước kia vậy, nghe thấy con gái nói cũng không phản ứng nhiều lắm, bảo Ngưu Ngưu muốn mua gì thì mua đó đi, mẹ không đủ tiền thì xin bà ngoại.

Bà ngoại, ông ngoại với Qua Qua và Bình An không có phản ứng gì, Ngưu Ngưu với Chu Trình Ninh lại có phản ứng bất đồng.

Ngưu Ngưu ăn cơm ăn đã rồi đều quên mất mẹ đã đáp ứng nhóc nói ăn trưa xong dẫn nhóc đi tiệm quà vặt, mẹ còn cầm theo rổ nhỏ, cũng chưa nói dẫn chị gái theo, chỉ mang theo Ngưu Ngưu, giờ Ngưu Ngưu mới phản ứng lại là thế này không hay lắm, do dự xem có cần nói với mẹ là không đi hay không.

Chu Trình Ninh cảm thấy so với vợ mắng anh, vợ trực tiếp dẫn Ngưu Ngưu đi tiệm quà vặt càng làm anh khó chịu hơn, còn cầm theo rổ nhỏ nữa, đều nói tùy tiện để Ngưu Ngưu mua, chắc chắn là vợ trả tiền.

Thấy Ngưu Ngưu ngồi đó không dám động, Từ Hương Quyên dứt khoát bế Ngưu Ngưu lên đi ra ngoài.

Ra khỏi tiệm cơm nhỏ được một đoạn đường rồi Từ Hương Quyên mới thả Ngưu Ngưu xuống: “Lúc này không có ba nhìn, Ngưu Ngưu yên tâm mua, ba muốn mắng con, mẹ giúp con mắng lại.”

Thật ra thì Ngưu Ngưu không sợ ba đến vậy, chủ yếu vẫn là chị, mà mẹ đều đã dẫn nhóc ra rồi, nhóc dứt khoát mua rồi lại nói.

Tới tiệm quà vặt rồi, Ngưu Ngưu ngược lại là co quắp lên, Từ Hương Quyên cổ vũ Ngưu Ngưu đi mua, mẹ trả tiền, lúc này Ngưu Ngưu mới bắt đầu nhét đồ vào trong cái rổ nhỏ mẹ đưa cho nhóc.

Trước lúc cầm lấy còn muốn hỏi ông chủ tiệm là bao nhiêu tiền, vượt quá 2 phân tiền liền từ bỏ.

“Mẹ.” Ngưu Ngưu cầm ô tô nhỏ do dự không chừng.

Đồ bán trong hàng quán nhỏ đa số vẫn là đồ dùng sinh hoạt và gia vị, đồ ăn vặt và đồ chơi cho trẻ con cũng có đó, nhưng đồ ăn vặt nhiều hơn đồ chơi, đồ chơi chỉ có mấy món kia thôi.

Ngưu Ngưu nhìn trúng một cái ô tô chỉ bé bằng bàn tay nhóc, cái này cần đến 5 mao tiền.

Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu thích thì bỏ vào đi, mẹ trả cho con.”

Cuối cùng Ngưu Ngưu cũng bỏ ô tô con vào rổ.

Lúc tính tiền Ngưu Ngưu đưa rổ nhỏ cho ông chủ, ông chủ tính xong rồi lại trả rổ lại cho Ngưu Ngưu.

Linh tinh lẻ tẻ tổng cộng xài 1 tệ 8 mao tiền, Từ Hương Quyên tính tiền xong thì dẫn Ngưu Ngưu về nhà.

“Mẹ, cho mẹ này.” Ngưu Ngưu đưa ví tiền nhỏ cho mẹ.

Tiền trong ví hẳn là đủ trả cho số tiền xài trong tiệm hôm nay.

Từ Hương Quyên đại khái hiểu rõ ý Ngưu Ngưu: “Mấy cái này là mẹ mua cho Ngưu Ngưu, vì để Ngưu Ngưu không giận ba, không cần Ngưu Ngưu tự mình trả tiền, Ngưu Ngưu cất kỹ tiền đi.”

Lời này của cô có chút “đạo đức bắt cóc”, có điều Ngưu Ngưu còn nhỏ tuổi cũng không thể hội được cái ý vị “bắt cóc” trong này.

Dỗ anh nhỏ xong rồi, còn phải dỗ anh lớn.

Cô không nghĩ tới A Ninh với Ngưu Ngưu mới là “tai họa ngầm” lớn nhất trong nhà.

Mẹ không cần tiền, Ngưu Ngưu liền tự bảo quản tốt tiền của nhóc: “Không giận ba.”

Từ Hương Quyên dắt Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu xách rổ về lại tiệm cơm nhỏ.

Trưa nay cả gia đình ăn cơm, tạm dừng buôn bán, ăn trưa xong, hơi muộn chút sẽ có hai thím qua đây làm việc, hôm nay cho các bà nghỉ nửa ngày.

Không có khách tới, lại đều là người nhà cả, Ngưu Ngưu xách rổ vào cũng không khiếp.

Từ Hương Quyên buông tay Ngưu Ngưu ra đi nói chuyện với A Ninh, Chu Trình Ninh tạm thời thành công bị dời đi lực chú ý.

Lại không phân tán lực chú ý của A Ninh nữa, Ngưu Ngưu đều phải thành cái bia ngắm nhỏ bị ánh mắt ba bắn thủng.

Tống Bình An thấy một màn như vậy, cảm thấy còn hên là anh họ nghe lời chị dâu họ, bằng không Ngưu Ngưu ở nhà chắc chắn phải sống ngày tháng khổ sở.

error: Content is protected !!