Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Điền Văn Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 Chương 154: Phiên Ngoại – Ăn Tết (1)

Chương 154: Phiên Ngoại – Ăn Tết (1)

5:50 sáng – 24/05/2024

Ngồi máy bay về quê 3 tiếng đồng hồ cũng chưa đến, bởi vì trong máy bay không có ai để nói chuyện, nên Ngưu Ngưu tuy là kích động hưng phấn cũng vẫn là cứng rắn cố nghẹn hồi lâu, thẳng đến lúc xuống máy bay mới nói với chú họ là mình đã thấy những gì.

Tống Bình An luôn luôn là người phối hợp với Ngưu Ngưu khá tốt, kiên nhẫn mười phần với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu muốn nói vậy cậu liền nghe, chờ Ngưu Ngưu dừng nói chuyện thì liền hỏi Ngưu Ngưu còn nhìn thấy cái gì?

Tóm lại, biểu hiện đến y như là cực kỳ cảm thấy hứng thú với những gì Ngưu Ngưu nói, làm Ngưu Ngưu tràn ngập mong muốn biểu đạt.

Từ Hương Quyên nắm tay Qua Qua đang dần bị tác dụng chậm kéo xìu, cô cảm thấy Ngưu Ngưu tinh thần tốt cũng là chuyện rất tốt, cô có thể bớt lo lắng cho một đứa.

Tới tỉnh thành rồi còn có xe đón đưa, dượng an bài đến mọi mặt chu đáo, Từ Hương Quyên không thể không cảm khái nhân mạch dượng rộng khắp.

Nếu không rộng thì sao có thể an bài nhiều xe đón đưa như vậy, tuy hiện tại ô tô đã được tư hữu, nhưng người mua được ô tô con không nhiều lắm.

Mua thì phiền, nhưng bán thì không lo.

Xe phái tới đón người là xe vận tải cỡ nhỏ, Chu Trình Ninh trước hết là dọn hành lý lên, chính mình lại bò lên xe, sắp đặt ghế xuống dưới cho vợ con và cô cô bò lên.

Từ Hương Quyên không cần đỡ, nhưng tay đè trên thùng xe vẫn là cảm thấy sẽ dơ tay, ông chồng nhà mình vươn tay tới đây, cô tất nhiên là liền đưa tay mình qua đó, sau đó mượn lực leo lên thùng xe.

Ngưu Ngưu với Qua Qua là trực tiếp dẫm lên ghế dựa rồi được ba xách lên.

Tới phiên nhà Chu Thốn Tâm, Tống Bình An cầm quải trượng giúp mẹ, Chu Thốn Tâm thì lên được thùng xe nhờ Tống Vệ Lực với Chu Trình Ninh hiệp trợ, Tống Bình An theo sát sau đó.

Tống Vệ Lực ngồi ở ghế phụ đằng trước, dặn dò Bình An trông chừng mẹ, sau đó khóa lại thành thùng xe, đi lên trước.

Mùa đông rất lạnh, khi nói chuyện còn có thể phả ra khí trắng, Từ Hương Quyên kéo kín mũ cho Qua Qua với Ngưu Ngưu, xác định hai đứa nhỏ sẽ không bị đông lạnh.

Giờ gió đã lớn lại lạnh, cần làm tốt công tác chống lạnh.

Bà cô ở ngay trước mắt đây, Ngưu Ngưu xoay tròn mắt, suy nghĩ có cần mở miệng hay không.

Ở nhà nhóc có phòng của riêng mình, còn nhớ rõ tết năm ngoái chú họ cũng cùng ở một phòng với nhóc.

Nhưng mà hôm nay, cho đến bây giờ, nhóc cũng còn chưa nói với chú họ, bảo chú nói với bà cô để chú tối hôm nay trọ lại nhà các bé.

Bởi vì có người lớn ở đó, cho nên nhóc vẫn luôn không có cơ hội nói.

Giờ đây bà cô ở ngay trước mặt, Ngưu Ngưu động tâm tư, không thì để nhóc trực tiếp nói với bà cô?

Rốt cuộc không phải ở trong không gian bị phong bế, nên tuy bị thổi gió lạnh, thân thể Qua Qua lại thoải mái hơn rất nhiều.

Từ Hương Quyên thấy Qua Qua không sao thì nói chuyện với Chu Trình Ninh, nội dung là an bài sau khi về nhà, cũng không có chú ý tới biểu cảm rối rắm của Ngưu Ngưu.

“Bà cô.”

Cuối cùng, Ngưu Ngưu vẫn là lấy hết can đảm gọi bà cô.

Chu Thốn Tâm nghe thấy Ngưu Ngưu gọi, quay đầu dò hỏi: “Ngưu Ngưu có chuyện gì?”

Ngưu Ngưu: “Bà cô, tối nay chú họ có thể ở với con không?”

Chu Thốn Tâm đáp ứng Ngưu Ngưu, nhưng vẫn là dò hỏi ý nguyện của con trai: “Có thể, Bình An, con muốn ở lại nhà anh chị dâu con không?”

Tình huống nhà anh cả bà cũng biết, Tiểu Đệ với vợ nó 1 gian, Tiểu Muội 1 gian, anh cả với chị dâu 1 gian, tuy có viết thư bảo anh cả để trống ra 1 gian phòng, nhưng chỉ có thể trống ra 1 gian, vẫn là bắt Tiểu Muội nhường ra.

Mấy năm trước về nhà ăn tết cũng là như vậy, tuy Tiểu Muội không dám nói gì ngay mặt bà, nhưng đôi mắt với biểu cảm của nó sớm đã bán đứng nó.

Cứ việc Bình An đã lớn, nhưng vì chỉ có thể trống ra 1 gian phòng mà đành phải để Bình An chịu ấm ức ngủ dưới đất.

Ngưu Ngưu trả lời thay chú họ: “Muốn.”

Tống Bình An đã được ba mẹ báo trước cho có khả năng phải ngủ dưới đất. Ngủ dưới đất thì cũng không có gì, nhưng mà cậu ngủ dưới đất thì phải sắp xếp giường nệm nhiều thêm, cậu biết cậu của mình không phải dễ sống chung: “Mẹ, năm ngoái con chính là ở chung một gian với Ngưu Ngưu, con biết đường tới nhà ông ngoại, có thể đến đó vào ban ngày.”

Ở chung với Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu có phòng của riêng bé, không cần chuyên môn chuẩn bị thêm nệm chăn nữa.

Ngưu Ngưu: “Bà cô, con cũng biết đường, con có thể dẫn chú họ đi.”

Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu đừng thêm phiền, con biết đường gì hả? Bình An, đến lúc đó em đạp xe đạp của anh qua đó đi, đạp xe đạp thì nhanh hơn.”

Hiện tại tâm tình Ngưu Ngưu đang tốt, không so đo với ba, nhóc đi tìm chú họ nói chuyện.

Xe vận tải trước hết là chạy đến cửa nhà Từ Hương Quyên, dỡ đồ đạc nhà mình xuống xong rồi, do mới vừa về không có gì chiêu đãi cô với dượng, nên dứt khoát nói với cô dượng là để mai lại dẫn Bình An qua đó.

Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh dọn đồ vào nhà, Qua Qua hỗ trợ, Ngưu Ngưu thì lại là cùng nhìn theo xe vận tải nhỏ rời đi với chú họ.

Chờ không thấy được xe vận tải nhỏ nữa, Ngưu Ngưu cõng cặp sách nhỏ đi vào trong viện với Tống Bình An.

Giống như năm rồi, về nhà đầu tiên là trải ra giường và nệm chăn. Năm nay Từ Hương Quyên không bảo Chu Trình Ninh tự trải chăn nệm cho phòng Ngưu Ngưu nữa, mà là anh đi theo làm trợ thủ giúp cô trải chăn.

Trải xong xuôi, ba mẹ đi rồi, Ngưu Ngưu đặt cặp sách nhỏ vẫn luôn đeo hồi nãy lên ghế, đi nhìn chú họ lấy đồ đạc trong túi của mình ra.

Cái túi của chú họ rất lớn, không biết có gì ngon không.

“Ngưu Ngưu, đây là của ba mẹ chú, cũng chính là bà cô với ông dượng của con với Qua Qua cho mấy đứa tiền mừng tuổi, con cầm đi, hai cái đều giống nhau, con với chị mỗi đứa một cái.”

Trong túi của Tống Bình An cơ bản là đồ dùng tắm giặt và quần áo để thay của chính cậu, Bình An thì thật không có cản Ngưu Ngưu vây xem cậu sửa sang lại đồ đạc.

Bao lì xì tiền mừng tuổi này vẫn là ba cậu đưa cho hôm qua đó, nói là trực tiếp đưa cho mấy đứa nhỏ.

Ngưu Ngưu chưa thấy được đồ ăn dâu, cơ mà nhìn thấy bao lì xì, đôi mắt nhóc càng căng tròn hơn: “Chú họ, bên trong có bao nhiêu tiền?”

Tống Bình An: “Chú cũng không biết, Ngưu Ngưu tự mở ra xem là được.”

Ngưu Ngưu: “Là 1 tệ sao ạ? Nếu vượt quá 1 tệ thì liền không cần lấy, mẹ nói con và chị chỉ có thể lấy nhiều nhất là 1 tệ tiền mừng tuổi.”

1 tệ đã rất nhiều rồi, nhiều nữa mẹ nói không thể lấy.

Năm ngoái ông bà ngoại chính là cho nhóc với chị mỗi người 1 tệ đó.

Ông ngoại cho 1 tệ, bà ngoại cho 1 tệ, tổng cộng có 2 tệ tiền mừng tuổi.

Có điều Ngưu Ngưu không biết chính là, ý của mẹ vốn dĩ là ông bà ngoại cùng nhau đưa cho 2 đứa nhỏ mỗi đứa 1 tệ, nhưng mà không bà ngoại lại chia nhau đều cho hết, hai đứa nhỏ mỗi đứa tới tay 2 tệ, vì đó mà ông bà ngoại còn bị mẹ nói vài câu.

Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh không cho tiền mừng tuổi, con còn nhỏ, huống chi ông bà ngoại đã cho rồi, mẹ không có hốt đi bảo quản thay đã rất không tệ, đừng có mơ mẹ móc ra thêm tiền mừng tuổi nữa.

Chỉ cần chú họ nói với nhóc là vượt quá 1 tệ, nhóc liền nhân lúc tối chú họ ngủ rồi lại nhét vào cặp chú họ, chờ chú tỉnh rồi lại nói cho chú.

Mà vì sao đã nhét về rồi lại muốn nói cho chú họ ngay nhỉ?

Bởi vì Ngưu Ngưu sợ bị chú họ quên mất, phải nói với chú là nhóc trả rồi.

Thế vì sao lại không trực tiếp trả luôn chứ? Nếu không lấy thì tốt rồi.

Đó là vì Ngưu Ngưu không muốn trả lì xì lại sớm đến vậy, nhóc muốn ngắm bao lì xì thêm mấy lần nữa, nhìn cho đỡ ghiền.

Tống Bình An vẫn là khá hiểu ba mình, trong bao lì xì chắc chắn không phải 1 tệ, nhưng Ngưu Ngưu đã hỏi, cậu liền cho một đáp án mơ hồ: “Có thể là chưa đến 1 tệ, có thể là 2 tệ, nếu Ngưu Ngưu không dám thì có thể tìm chị xem là bao nhiêu tiền.”

Đúng nha, chị to gan, thế là Ngưu Ngưu ôm 2 cái bao lì xì đi tìm chị.

Bình An là khách, nên hai vợ chồng trải chăn trước cho cậu, trải xong rồi liền đi vào phòng mình sửa sang lại, còn chưa có kịp đi xem Qua Qua, vậy nên trong phòng nhỏ của chị chỉ có một mình chị.

Thứ mà Qua Qua nhìn thấy trước hết không phải Ngưu Ngưu, mà là bao lì xì trên tay nhóc: “Ngưu Ngưu, là chú họ cho em đúng không.”

Khỏi cần đoán đã biết là chú họ đưa.

Ba mẹ căn bản là không có khả năng chuyên đưa bao lì xì đâu à, bé cũng không nghe thấy trong viện có động tĩnh khác.

Ngưu Ngưu gật đầu: “Chị, là chú họ cho em.”

error: Content is protected !!