Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 62

4:19 sáng – 24/05/2024

“Mẹ! Con với ba về nhà rồi!” Qua Qua vừa về nhà mình liền bắt đầu gọi mẹ.

Đây đã là lệ thường, mỗi ngày về nhà Qua Qua đều phải gọi một lần, sau đó nghe mẹ nói Qua Qua đi nhà trẻ vất vả.

Chu Trình Ninh dựng chắc xe của mình, “Mẹ không ở nhà, cơm chiều chúng ta ăn ở nhà ông ngoại.”

Qua Qua tò mò: “Mẹ đi làm gì?”

Chu Trình Ninh không có cách nào giải thích quá cẩn thận với bé con, “Mẹ với bà ngoại có việc phải ra ngoài, chúng ta đi nhà ông ngoại đi.”

Qua Qua chạy vào buồng trong, không tìm thấy em trai, “Ngưu Ngưu cũng đi ra ngoài với mẹ sao?”

Nếu mẹ mang em trai ra ngoài, không mang theo bé, đó đều là bởi vì bé đi nhà trẻ bận quá!

Quyên đi quá gấp nên chưa nói rõ Ngưu Ngưu ở đâu, nhưng Chu Trình Ninh ngẫm lại cũng biết là gửi ở chỗ ba vợ, “Ngưu Ngưu ở nhà ông ngoại.”

“Dạ, ba, chúng ta đi nhà ông ngoại.” Qua Qua không tiếp tục truy vấn.

Chu Trình Ninh khóa cửa rồi dẫn theo Qua Qua đi nhà ba vợ.

Khuê nữ không đi được bao lâu cháu ngoại trai đã tỉnh, ôi thôi lăn lộn Từ Căn Sinh quá sức à, lúc này cháu ngoại ngồi trên giường chơi búp bê vải mà mẹ nó thích chơi khi còn nhỏ.

Còn tốt là Ngô Thải Phượng không nỡ ném đồ, con gái chơi có thể để lại cho cháu ngoại, ông chính là đào trong nhà một lần mới móc ra được món đồ chơi nhỏ cho trẻ con này đó.

Khi cái nắm nhỏ Ngưu Ngưu nhìn thấy ba ấy, liền a a với ba trước tiên, lúc dang cánh tay nhỏ ra thiếu chút nữa không ngồi vững ngã vào trên giường, được ông ngoại đỡ.

Thấy con rể lại đây, Từ Căn Sinh nhanh chóng đưa trả phiền toái nhỏ cho con rể, chính mình đi nấu cháo.

“Ú ú ú.” Ngưu Ngưu được ba bế, cái tay bé nhỏ ú nù vỗ vỗ bả vai ba, đôi mắt ngó ra ngoài.

Qua Qua phiên dịch ngôn ngữ em bé thay, “Ba, Ngưu Ngưu tìm mẹ.”

Chu Trình Ninh: “Mẹ không ở đây, Qua Qua chăm em trai nha, ba đi làm cơm chiều giúp ông ngoại.”

Nấu cháo nào cần hỗ trợ chứ, chỉ là Chu Trình Ninh lấy cớ không muốn chăm Ngưu Ngưu thôi.

Ba đi rồi Ngưu Ngưu còn gọi vài tiếng, không thấy thân ảnh ba cũng không khóc, bởi vì chị gái ở đây, nghĩ nghĩ, bèn đưa cho chị một con búp bê vải.

“Ngưu Ngưu, chị đã là đứa bé lớn, không chơi búp bê cho em bé nhỏ.” Tuy nói như vậy, Qua Qua vẫn là ngồi bên mép giường, cầm lấy búp bê chơi với em trai.

“Ba, khi nào thì mẹ về vậy?” Qua Qua chịu đựng cơn buồn ngủ mãnh liệt hỏi ba.

Giờ đây đã là 9 giờ tối, Chu Trình Ninh dựa theo cách vợ làm hằng ngày dỗ Ngưu Ngưu ngủ, tuy không có thuận tay như vậy, quá trình có chút gian nan, nhưng Ngưu Ngưu cuối cùng đã ngủ rồi.

Anh cho rằng Qua Qua đã ngủ, “Phải rất khuya mẹ mới về, cũng có khả năng là tối nay không về, Qua Qua đi ngủ sớm chút đi, sáng mai còn phải đi nhà trẻ.”

Qua Qua: “Ba, sẽ không phải là mẹ không cần 3 người chúng ta đi?”

Trong cuộc đời 4 tuổi của Qua Qua, còn chưa từng gặp phải tình huống mẹ “đêm không về ngủ”.

Chu Trình Ninh: “Đương nhiên không, suy nghĩ vớ vẩn gì đó, mẹ là đi ra ngoài với bà ngoại, có việc.”

“Ba, con ngủ đây, ngày mai còn phải đi nhà trẻ.” Nghe mẹ sẽ về nhà, không có không cần bé, ba với Ngưu Ngưu, Qua Qua an tâm chuẩn bị ngủ.

“Ngủ đi, không ngủ thì mai không dậy nổi.” Tuy bây giờ cuộc sống của gia đình dễ chịu, nhưng tiền tồn được đích xác không nhiều bằng lúc khổ sở kia, Chu Trình Ninh chờ bé con đều nằm xuống mới tắt đèn, tắt đèn xong thì rốt cuộc không bật nữa, ngồi bên mép giường, thời gian được tầm tầm rồi, đến cửa viện chờ vợ.

Gần đến 12 giờ Từ Hương Quyên mới về, trời bên ngoài đã hoàn toàn tối thui, bên chỗ bà dì không có chỗ ở, chỉ có thể chạy về trong nhà, còn tốt là có mượn cái đèn pin, tuy không quá sáng, nhưng có thể thấy rõ đường.

“Sao anh còn chưa ngủ được vậy? Mấy giờ rồi? Mai không muốn đi làm đúng không?” Nhìn thấy ông chồng nhà mình xách theo đèn dầu hỏa chờ ở cửa, trong lòng Từ Hương Quyên chảy qua dòng nước ấm, ngoài miệng lại không buông tha người.

Đời trước cô về nhà còn trễ hơn, khi đó không có xe ba bánh, đi bằng 2 cái cẳng càng chậm, lại cứ ông chồng nhà cô vào đêm vẫn là chờ cô ở cửa nhà.

Tạm đặt đèn dầu hỏa ở thùng xe, “Quyên, anh không buồn ngủ đâu, em về là tốt rồi, anh đẩy ba bánh vào trong nhà đậu luôn đi, trong phích nước nóng ở phòng bếp có nước nóng, Quyên em mau đi rửa mặt đi.”

Từ Hương Quyên: “Còn không buồn ngủ hả? Nước mắt đều phải chảy ra kìa, anh đậu ba bánh xong thì đóng cửa khóa lại, em đi rửa mặt trước.”

Ở trong đêm tối vô tận của bên ngoài không bằng ở trong phòng, dù là đèn pin hay là đèn dầu hỏa, đều chỉ có tí tẹo ánh sáng, chỉ chút ánh sáng này, Từ Hương Quyên vẫn có thể nhìn ra vẻ buồn ngủ trên mặt Chu Trình Ninh.

Nếu không phải vẫn luôn có việc làm, chạy chạy chỗ này, đi đi chỗ kia, trở về còn phải đạp ba bánh, Từ Hương Quyên cũng mệt mỏi.

Vợ đã về rồi, cơn buồn ngủ của Chu Trình Ninh đột kích, an tâm ngủ mất, Từ Hương Quyên vốn cũng là người ngủ sớm, rửa mặt xong, dính giường là ngủ ngay.

Lễ tang của bà dì Từ Hương Quyên bận bịu hơn 1 tuần mới kết thúc, thời gian hơn 1 tuần này, người trong nhà đều không tụ tập đồng đều, tuy sau này Chu Trình Ninh có rảnh sẽ mang theo con cùng qua đó hỗ trợ, nhưng việc làm của hai vợ chồng cũng bất đồng, rảnh xuống thì hoặc là cô chăm con, hoặc là anh chăm, ngay cả ăn cơm cũng là Chu Trình Ninh đi theo bàn đàn ông, Từ Hương Quyên bế bé con ở bên ngoài phụ nữ.

Bên phía bà dì bận xong rồi, Từ Hương Quyên liền bắt đầu lo việc làm ăn nhỏ, bàn ghế đã tới, lều còn chưa dựng, một khắc cũng không nhàn được.

Mỗi ngày, vợ xoay vòng như con quay vậy, Chu Trình Ninh nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng nè, còn tốt là kỳ nghỉ hè của các thầy tới rồi, anh có thể giúp trong nhà liền giúp nhiều hơn, giảm bớt chút việc cho vợ.

Từ Hương Quyên: “Qua Qua, nếu khách tới con đừng ngồi ở chỗ này biết chưa? Mẹ đặt băng ghế nhỏ cho con ở bên này này.”

Ngày đầu tiên lều nhỏ buôn bán, thời gian đón khách sớm hơn 1 tiếng so với thời gian buôn bán cố định, Qua Qua cũng không tìm Miêu Miêu chơi, tỉnh giấc trưa xong liền ngồi trên ghế trong lều, hai tay đặt trên bàn, nhìn trông còn có chút buồn cười.

“Con biết rồi mẹ, khi nào khách tới?” Qua Qua cũng đang đợi khách, giữa trưa mẹ còn cắt dưa hấu ăn, hôm nay là một ngày rất long trọng.

Từ Hương Quyên không có gấp như Qua Qua vậy, “Mẹ cũng không biết, từ từ xem ông ngoại có thể tiếp đón người lại đây không đã.”

Lão tỷ muội của mẹ mình cơ bản đều là người phụ nữ tiết kiệm, thật muốn mua một chén bì lạnh 8 mao tiền, có khả năng còn luyến tiếc, A Ninh thì khỏi phải nói, không phải nhân tài tuyên truyền, nên không để anh gọi đồng nghiệp lại đây, hơn nữa mỗi một anh đồng nghiệp đều không ở gần đây.

Cho nên đợt sóng tuyên truyền đầu tiên vẫn là dựa vào ba cô, ba cô nói sẽ mang khách lại đây, cô cũng tin tưởng, hôm qua ba cô còn mang theo bì lạnh ra ngoài lắc lư kia kìa.

Đợi trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy ba mình dẫn theo 3 ông chú lại đây, Từ Hương Quyên có ấn tượng, là nhà điều kiện còn xem như tốt trong thôn, quả nhiên, bán cái này mới đầu còn khá gian nan, đặc biệt là bán trong thôn, gia đình bình thường ăn không nổi, hơn nữa thậm chí là còn chưa từng ăn bì lạnh, không phải là nơi nào cũng có thể ăn giống như về sau vậy.

Qua Qua nhìn thấy ông ngoại dẫn theo người tới, ngoan ngoãn thoái vị ngồi trên băng ghế nhỏ.

Từ Hương Quyên: “Các chú, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, ăn bì lạnh với mì lạnh tặng 1 cái màn thầu, ăn ở chỗ này còn có trà lạnh miễn phí uống.”

Trộn bì lạnh với mì lạnh không khó, Ngô Thải Phượng học vài lần cũng biết, chủ yếu là bì lạnh với mì lạnh đều ngon, bì lạnh càng được hoan nghênh hơn, trơn dai ngon, sốt canh đều trộn ngon lành, làm được trình độ này, có ngốc đi nữa cũng sẽ biết trộn bì lạnh, “Nói kỹ khẩu vị đi nha, nói rồi làm liền.”

Mấy ông chú thật ra là không ngờ tới còn có tặng màn thầu với trà lạnh, vốn dĩ là hưởng qua từ chỗ lão Từ cảm thấy hương vị rất tốt, 8 mao tiền 1 chén cũng đáng, không nghĩ đến ngày đầu tiên thế mà còn tặng những thứ này, cảm giác kiếm lời.

Từ Căn Sinh với mấy ông bạn già nói khẩu vị, dấm có muốn nhiều chút không, có cần cay với rau thơm không, muốn ăn bì lạnh hay là mì lạnh.

Khách nhân nói khẩu vị với ăn cái gì xong xuôi, Từ Hương Quyên với Ngô Thải Phượng bắt đầu trộn, Chu Trình Ninh đi băng trà lạnh với màn thầu, Qua Qua đi theo ba.

“Ba, con lấy màn thầu.” Mọi người đều đang bận, ngay cả ông ngoại cũng vội vàng nói chuyện, Qua Qua muốn kiếm chuyện làm, thấy ba một tay cầm đĩa đựng 3 cái màn thầu, một tay cầm ly trà lạnh, bèn tích cực muốn bưng màn thầu.

Bé là trẻ con, mẹ nói trẻ con không thể bưng nước canh.

Màn thầu không nặng, Chu Trình Ninh ngẫm lại vẫn là giao màn thầu cho con gái, để rảnh tay xuống đi lấy một ly trà lạnh khác.

Tổng cộng 3 ly trà lạnh, anh sợ bị vẩy, quyết định đi hai bận.

Ba chú bởi vì chiều đến muốn chiếu cố việc làm ăn của ông bạn già, trưa nay cũng chưa ăn cơm, đang đói bụng đây, bé gái nhỏ đưa màn thầu lại đây, bọn họ trực tiếp ăn trước.

Màn thầu không lớn không nhỏ, mềm xốp ngọt ngào, ăn rất ngon.

“Nhà tụi con còn làm màn thầu à? Vừa mềm vừa ngọt, ngon.” Một ông chú hai ba miếng đã giải quyết 1 cái màn thầu, khen nói.

Không phải màn thầu nhỏ, mà là thật sự đói cực kỳ, vừa khéo trà lạnh được đưa đến đây, màn thầu rất mau đã ăn xong.

“Chú, màn thầu này phải đặt trước bọn con mới làm, hiện tại là ngày đầu tiên khai trương nên mới tặng màn thầu, màn thầu bán thì to hơn cái này gấp đôi, 3 mao tiền 1 cái, 1 cặp 5 mao tiền.” Khi mẹ mình trộn trong một phần, Từ Hương Quyên đã trộn xong 2 phần rồi, bèn bưng qua đó rồi thuận tiện tuyên truyền màn thầu nhà mình.

Cái bát ô tô nhìn thôi đã thấy lượng rất đủ, các chú cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

“Trà lạnh này cũng ngon thật, có thể thêm 1 ly chứ?”

“Đương nhiên có thể, A Ninh, anh múc thêm ly nữa cho chú.”

Hôm nay, Chu Trình Ninh phụ trách màn thầu với trà lạnh, nghe nói xong, bèn cầm lấy ly mà chú kia đã uống sạch vào phòng bếp trong nhà thêm trà.

“Bì lạnh ngon đó, cần phải ăn ở đây mới tặng màn thầu sao?”

“Nếu bán màn thầu cỡ nào, thế phải bao nhiêu tiền?”

Số lượng lớn ăn thật sự sảng khoái, mấy ông chú sôi nổi hỏi.

Từ Hương Quyên kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Chú, bữa nay là ngày đầu tiên, mua 1 phần đều tặng màn thầu, mặc kệ là mang đi hay là ăn ở đây, nếu muốn màn thầu không thôi, 2 mao tiền 1 cái, 5 mao tiền 3 cái.”

Giá cả mà Từ Hương Quyên định ra hiện tại chính là mua nhiều thì lau bớt 1 mao tiền, cho khách cảm giác mua nhiều thì lợi ích thực tế.

Từ Căn Sinh mở miệng đúng lúc, “Con gái tôi nấu ăn ngon, không hố mấy ông được, nhìn một tô này coi, dùng không ít đậu phộng, đồ ăn gia vị đủ đâu, nói thật ra thì bọn tôi không bán màn thầu, có người mua bọn tôi mới làm, màn thầu này không dễ bán, nhà ai cũng biết làm.”

Ngô Thải Phượng: “Nếu muốn mua bì lạnh với mì lạnh về nhà, thế phải cầm chén lại đây, giờ bọn tôi còn không có bao bì đóng gói, mỗi phần đều để sẵn đó rồi, sẽ không cho thiếu, mỗi phần đều giống nhau, chén phải lớn chút, bằng không thì không đựng hết được.”

Đồ ăn với gia vị nhà các bà đủ, chén tô đương nhiên phải to.

Cuối cùng 3 ông chú về nhà đi lấy chén, một ông chú trong đó còn mua 3 cái màn thầu, lại thêm màn thầu được tặng cho phần bì lạnh thứ 2, tổng cộng 4 cái màn thầu.

Bởi vì mấy ông chú đã ăn ở đây một chén rồi, mua thêm 1 phần mang về nhà, có 2 phần, nên khi Từ Hương Quyên tính tiền quẹt đi 1 mao tiền cho, mấy chú cảm thấy thật sự là kiếm lời.

Cũng chẳng cần Từ Căn Sinh đi làm tuyên truyền nữa, mấy ông bạn già bưng bì lạnh cầm màn thầu, gặp được ai, nói một câu thôi chính là tuyên truyền cho bọn họ.

“Mẹ, còn có khách không?” Qua Qua gấp không chờ nổi muốn tặng màn thầu, tặng màn thầu thật sự quá thú vị.

“Hẳn là vẫn còn, nếu Qua Qua nóng thì vào buồng trong ngồi nhé.”

“Không nóng, con có quạt.”

error: Content is protected !!