Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 83

4:39 sáng – 24/05/2024

Ngưu Ngưu ăn trông văn nhã hơn Qua Qua nhiều, dùng văn nhã hình dung em bé thì rất ít thấy, nhưng cách ăn dùng nước miếng ngâm đồ ăn của Ngưu Ngưu so với cách ăn to mồm không sợ nghẹn của chị, đích xác văn nhã.

Trong lúc Từ Hương Quyên thấy hai đứa bé đều ngoan ngoãn ăn mà không kêu đói cũng không làm ầm ĩ, nhủ thầm thật ngoan, chưa kiếm chuyện cho mẹ, có thể có khen thưởng.

Chờ lúc rảnh xuống rồi, khách cũng đi được gần hết.

Ngưu Ngưu và Qua Qua đều ăn xong màn thầu của mình rồi, chờ đến ăn cơm trưa thì không kêu đói nữa.

Trưa nay Từ Hương Quyên lười biếng, pha sữa bột cho Ngưu Ngưu, Qua Qua thì ăn cơm trưa cùng với người lớn.

“Ngưu Ngưu của chúng ta giỏi quá, uống hết sữa rồi.” Từ Hương Quyên sờ mái tóc mềm như bông của Ngưu Ngưu, khen Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu biết mẹ đang khen nhóc, khuôn mặt núng nính đáng yêu lộ ra tươi cười, làm người ta thấy phi thường được chữa khỏi.

“Mẹ, con cũng giỏi, cơm ăn hết rồi.” Qua Qua cố ý giơ cái chén nhỏ của mình lên cho mẹ xem.

Mẹ không thể chỉ khen em trai mà không khen bé, bé một hạt cơm cũng không thừa lại, ăn xong hết rồi.

Từ Hương Quyên: “Qua Qua của chúng ta cũng giỏi, chiều nay ở yên ở nhà, đừng ra cửa, tuyết càng lúc càng lớn, đường bên ngoài quá trơn trượt.”

Sợ trượt chân là một việc, còn sợ trời có tuyết trẻ con đi lạc.

Qua Qua ăn hơn phân nửa cái màn thầu, cơm trưa không ăn bao nhiêu, bé và Ngưu Ngưu cơm nước xong, các người lớn cũng mới ăn được một nửa.

“Mẹ, trượt chân không đau, con có áo mưa.” Sáng nay bé mới trượt chân xong.

Từ Hương Quyên: “Có áo mưa tuyết rơi vẫn sẽ xối, về nhà cả người đều ướt, mẹ còn phải đi giặt quần áo cho con, tuyết rơi lạnh cỡ nào nha, tay mẹ sẽ đông lạnh.”

Ừm, tay ba cũng sẽ đông lạnh.

Áo mưa này là mùa thu năm nay mua, trước kia trong nhà không phải dùng dù thì chính là áo tơi lớn, sẽ không chuyên mua cái áo mưa nhỏ cho đứa nhỏ, sau này cô đi tòa lầu bách hóa thấy được có áo mưa nhỏ, liền mua cho Qua Qua 1 cái.

Qua Qua rất thích cái áo mưa nhỏ của mình, đoạn thời gian mới mua về kia cả ngày đều ngóng trông trời mưa, vừa mưa cái liền mặc áo mưa chạy vào trong mưa.

Mỗi lần đều là Từ Hương Quyên lớn tiếng la, Qua Qua mới về, cho dù mẹ có la rầy bé cũng không sợ, dạy mãi không sửa.

Giờ trời tuyết rơi quả thực có thể nói là vô pháp vô thiên.

“Vậy con chờ tuyết ngừng lại đi tìm Miêu Miêu chơi.” Sáng nay Qua Qua cũng chơi đủ rồi, tuyết ngừng có thể tìm Miêu Miêu chơi ném tuyết.

Từ Hương Quyên nghĩ tuy tuyết ngừng cũng dễ trượt chân, nhưng đằng nào cũng tốt hơn tuyết rơi, đáp ứng rồi: “Chiều nay ngoan ngoãn viết chữ, tối mẹ nấu thịt heo cho Qua Qua ăn.”

Qua Qua: “Mẹ tốt! Ăn thịt heo!”

Qua Qua nghe thấy thịt heo, hoàn toàn nghe lời rồi, một chút ý kiến cũng không có.

Con gái nhà cô chính là thấy thịt heo sáng mắt, Từ Hương Quyên: “Giờ Qua Qua nói chuyện với em một chút, em còn chưa biết nói, con dạy em nói chuyện nha.”

Vẫn là Qua Qua có kiên nhẫn, cô mà bận lên thì thật là chả buồn nói chuyện.

“Con biết rồi mẹ!” Qua Qua đích xác rất có kiên nhẫn với việc dạy em trai nói chuyện, bởi vì dạy em trai nói chuyện, em biết nói, bé sẽ rất có cảm giác thành tựu.

Ngô Thải Phượng khó hiểu, hôm nay bên ngoài tuyết rơi, xe đạp cũng chẳng tiện đạp, những người khách mua mang về kia chắc chắn phải đi bộ về, phí cái sức kia chẳng bằng tự nhà mình nấu chút đồ ăn, “Quyên, sao trưa nay nhiều người vậy? Trời xuống tuyết ra cửa chẳng phải quá mệt mỏi sao?”

Từ Hương Quyên: “Mẹ, chỗ chúng ta không phải mỗi năm đều sẽ có tuyết rơi, tuyết rơi rất đặc biệt, mọi người đều nguyện ý tiêu tiền.”

Trận tuyết này đi qua, năm nay 8 phần sẽ không xuống tuyết nữa.

Trước kia, cô nhớ rõ một chuyện, chính là trời xuống tuyết người nhà các cô đều rất hưng phấn, mẹ còn cố ý nấu món ngon, chỉ bởi vì tuyết rơi.

Tuyết lành báo hiệu vụ mùa bội thu, chỗ bọn họ đây mấy thập niên đều chưa từng có tuyết tai, cho nên tuyết là thứ tốt.

Ngô Thải Phượng đã hiểu được ý, có thể lý giải ý tứ của con gái, “Thế vì sao sau 3 giờ lại đóng cửa vậy?”

Thừa dịp có thể kiếm tiền kiếm nhiều chút không tốt sao?

Từ Hương Quyên: “Mẹ, mẹ coi coi tuyết càng rơi càng lớn, trời cũng càng ngày càng tối, trời tối rồi ai còn nguyện ý ra khỏi cửa?”

Giờ đã gần cuối năm, ngoài ruộng đã hết chuyện làm, đi ra ngoài làm công cũng sôi nổi về nhà, người một nhà đoàn tụ bên nhau, giữa trưa ăn chút đồ ngon, mua lẩu cay làm đồ ăn hoặc là chuyên ăn lẩu cay, nhưng tiền đề là nó cũng là giữa trưa, tối rồi nguyện ý tới không nhiều lắm.

Ngô Thải Phượng nghe con gái nói, cảm thấy rất có đạo lý, “Còn có nhiều cửa nẻo vậy à?”

Từ Hương Quyên: “Mẹ, vì kiếm tiền, phải nghĩ nhiều.”

Tiền phải kiếm, nhưng không thể cứng nhắc đi kiếm, ngẫu nhiên vẫn là phải động não chút.

Trận tuyết này rơi 2 đêm 1 ngày, tuyết phủ dày, trẻ con đều chạy ra chơi ném cầu tuyết, Qua Qua cũng ở trong đó.

Từ Hương Quyên không túm được Qua Qua nhào về phía thiên địa tự do, chỉ là một lần lại một lần kiên nhẫn dặn dò Qua Qua cẩn thận chút.

“Quyên, tuyết trên nóc có cần quét đi không?” Chu Trình Ninh đang quét tuyết trong sân, hỏi vợ.

Từ Hương Quyên lau cửa sổ, “Không cần, tuyết trên nóc nhà chờ nó tự mình tan đi.”

Chu Trình Ninh: “Ừ, vậy anh chỉ quét tuyết trong sân, một vòng tuyết chỗ lều anh cũng sẽ đi dọn dẹp.”

Từ Hương Quyên: “Trước lấy cái xẻng to xúc tuyết đã, sau đó lại dùng chổi.”

Chu Trình Ninh: “Được rồi Quyên, anh hiểu rồi.”

Hai vợ chồng phối hợp làm việc, ai làm việc nấy.

Chờ Chu Trình Ninh ra ngoài sân xúc tuyết quét tuyết rồi, Từ Hương Quyên thì lại còn đang sửa sang lại rau dưa thịt thà, chuẩn bị đặt ở bên ngoài.

Ngưu Ngưu còn đang ngủ, hai người họ dậy sớm để làm việc, cũng không thể chờ Ngưu Ngưu tỉnh ngủ, bằng không nhìn thấy một mảnh tuyết trắng xóa này, cũng không biết muốn kêu to thế nào nữa.

Tối hôm qua trông còn đỡ, hôm nay tuyết đã tụ một lớp rất dày.

Ba mẹ dọn nguyên liệu nấu ăn xong, Ngưu Ngưu mới tỉnh lại, tỉnh lại được ba bế đi ăn sáng, nhìn thấy một mảnh thiên địa tuyết trắng bên ngoài, nhóc hưng phấn kêu to.

Cứ việc tuyết trong sân đã bị dọn dẹp, nhưng không trở ngại Ngưu Ngưu nhìn thấy tuyết trên nóc nhà.

Ba cao, nên nhóc liền nhìn được rất xa.

Đi đến lều ngoài sân, Ngưu Ngưu thấy trên mặt đất bên ngoài có tuyết, muốn nhảy ra khỏi lòng ba nhào xuống trên đất, Chu Trình Ninh cảm thấy Ngưu Ngưu đây là niên thiếu không biết tuyết lạnh cỡ nào, nếu cho Ngưu Ngưu lên nền tuyết lăn một vòng, nhất định sẽ biến thành một quả cầu tuyết béo nhỏ.

Mà ngẫm lại trong lòng là được rồi, không dám làm, Chu Trình Ninh trực tiếp bế quả cầu béo ú bé nhỏ đang giãy dụa muốn xuống đất vào lều đút cơm sáng.

Hiện tại lều trong nhà là địa điểm ăn cơm thứ hai của Ngưu Ngưu, thứ nhất là phòng bếp.

“Quyên, chúng ta bán lẩu cay tới chừng nào?” Anh không biết an bài của vợ.

Tuy hiện tại mỗi ngày đều rất phong phú, nhưng anh vẫn là muốn có thời gian ở cùng với vợ.

Khi đó là không có việc làm ăn trong nhà, chỉ có nghỉ ngơi và Ngưu Ngưu ngẫu nhiên phá hư không khí.

Từ Hương Quyên: “Thật ra thì ăn tết là cơ hội tốt để kiếm tiền, xem tình huống đi, tết đến bánh bao màn thầu phải đặt trước với lượng lớn mới làm, lẩu cay bán đến 27 tháng giêng, qua 27 tháng giêng luôn, chờ đến sau 15 tháng giêng lại bắt đầu bán.”

Màn thầu chắc chắn vẫn là quân chủ lực.

Mùng 10 tháng giêng là sinh nhật của ông chồng nhà mình, nếu nghỉ một ngày, chẳng bằng nghỉ luôn cả mấy ngày, nghỉ đủ rồi, đi làm thì đi làm, bán lẩu cay thì bán lẩu cay.

“Quyên, chớ quên chuyện nhà ta thuê cửa hàng mặt tiền trên trấn.” Cái anh chân chính quan tâm chính là đây.

“Chờ qua tết rồi lại nói, em sẽ nhờ ba hỏi một chút.” Thật ra thì hiện tại danh khí của lều trong nhà đã đánh ra, có nguồn khách ổn định, cũng có khách mộ danh mà đến, nhưng lên trấn trên nguồn khách sẽ càng nhiều càng rộng.

Cái cô suy xét không phải có muốn mở cái cửa hàng ở trên trấn không, mà là suy xét có thể thuê ở đâu được.

Trong nhà nấu nhiều món, cần thuê cửa hàng mặt tiền lớn, như vậy tiền thuê phải không ít, thế nên năm nay thừa dịp trước tết không phải nên kiếm nhiều chút sao.

“Được rồi Quyên, nếu ba hỏi được em nhớ nói cho anh.”

“Em sẽ nhớ.”

Giữa trưa, Đinh Lệ dẫn theo chồng và một đôi nhi nữ* đến đây, “Tuyết rốt cuộc đã ngừng rồi, đến chỗ các cô thật đúng là không dễ dàng.”

*: cách viết tắt cho con trai và con gái

Hôm nay không phải vì đi thăm trưởng bối mà đi ngang qua, mà là chuyên lại đây ăn lẩu cay.

Từ khi con trai nói với con gái là lẩu cay rất ngon, con gái liền quấn lấy mẹ đòi ăn lẩu cay cả ngày.

Hai vợ chồng họ đã đáp ứng con gái có thời gian liền đi, thật vất vả có thời gian, lại đụng tuyết rơi, nhà bọn họ cách bên này nói gần không gần, nói có xa không xa, tóm lại tuyết đã ngừng, cũng dẫn con gái lại đây.

Con gái Đinh Lệ, Đồng Khương Na, nhỏ hơn con trai Đồng Khương Lâm, có điều thoạt nhìn vẫn là hơn Qua Qua mấy tuổi.

Cô bạn nhỏ Đồng Khương Na do anh trai Đồng Khương Lâm mang theo, cũng thuần thục bắt đầu chọn đồ ăn, cô bé chọn mặn, anh trai chọn chay.

Từ Hương Quyên: “Chị Đinh, tuyết còn chưa có tan sao lại tới đây?”

Đinh Lệ: “Tiểu quấn người tinh cuốn chặt quá, tuyết ngừng là một hai đòi lại đây, ai bảo con bé chưa từng tới chứ.”

Từ Hương Quyên hiểu, rốt cuộc cả gia đình này đích xác là ở xa, không giống nhà phụ cận, tuyết rơi cũng có thể lại đây, cô bạn nhỏ thèm, ba mẹ dữ một chút là có thể hù được, ba mẹ không dữ thì thế chẳng phải chỉ có thể theo con, “Vậy trưa nay chị Đinh có còn muốn ăn cơm chứ?”

Người nhà này thích ăn cơm, cô nhớ kỹ đây, ba mẹ cô đi vớt cá rồi, nhân thủ trong nhà không đủ, nhưng cơm cô đã nấu sẵn.

“Muốn, hôm nay cho 3 chén cơm, lẩu cay thì nấu thành một chậu đi, lấy thêm một cái chén không nữa.” Đinh Lệ thấy hai người bạn nhỏ ríu rít thảo luận nên ăn gì, dứt khoát qua đó hỗ trợ, chị ấy gắp đến dũng cảm, một đũa qua đi đã cân luôn lượng mà mấy đứa bé chọn nửa ngày.

“Rồi.” Từ Hương Quyên nhìn số lượng kia, đúng là đủ nấu một chậu.

Cuối cùng cân xong là 6 tệ, quả thực là danh tác, nấu lên phải phí thời gian.

Trừ bỏ nhà trưởng trấn đây, Từ Hương Quyên còn chưa từng gặp ai chuyên yêu cầu cơm, xem ra trưa nay lại không còn cơm thừa.

Có khả năng bé gái hoạt bát trời sinh tự quen thuộc, Đồng Khương Na nhìn thấy Qua Qua, chủ động chào hỏi với Qua Qua, “Xin chào, mình tên Đồng Khương Na.”

Qua Qua biết đại danh của mình là Chu Dĩ Phái, không phải Chu Qua Qua, chị chào hỏi bé, bé phải trả lời: “Xin chào, em tên Chu Dĩ Phái, nhũ danh Qua Qua, em trai em tên Chu Dĩ Lãm, nhũ danh Ngưu Ngưu.”

“Ngao.” Ngưu Ngưu ngồi trên ghế dựa, biết em trai này và Ngưu Ngưu đều là nhóc, bèn lên tiếng.

Đồng Khương Na: “Qua Qua, nhũ danh mình là Tiểu Khương, anh trai mình là Đại Khương, năm nay mình lớp 1, cậu* thì sao?”

*: chú thích chút nhé, ở đây Qua Qua đoán bé Na này là lớn hơn mình mới gọi chị, nhưng bé Na này theo mình là do lễ phép, xưng mình cậu theo vai bạn bè trước, và do bởi cách xưng hô này đều là ta – ngươi (bản hán việt do cách xưng hô của bên trung chỉ có ni và wo, trừ trường hợp kính ngữ nin với người lớn ra) nên mới có sự khác biệt này nhé, chứ không phải bé Na này cố ý kéo tuổi cho Qua Qua đâu.

Qua Qua: “Năm nay em là lớp chồi nhà trẻ.”

Đồng Khương Na: “Vậy chị là chị em rồi.”

Qua Qua: “Chị Tiểu Khương có biết chị Tịch Tịch không? Chị Tịch Tịch cũng học lớp 1.”

Chính Qua Qua đã là chị của Ngưu Ngưu rồi, nên đổ lại không quá để ý gọi người khác là chị.

“Vương Tịch à?” Cái tên mang âm đọc này mà Đồng Khương Na biết, chỉ có Vương Tịch.

Qua Qua: “Dạ! Chị Tịch Tịch tên Vương Tịch.”

Đồng Khương Na: “Là lớp bên cạnh, chị quen cậu ấy, bọn chị từng cùng nhau đi học.”

Tiểu học chỉ có bây lớn, cô bạn nhỏ Đồng Khương Na nhận thức rất nhiều bé gái.

Qua Qua: “Em với chị Tịch Tịch là bạn tốt, em có đi tìm chị Tịch Tịch chơi.”

Đồng Khương Na: “Vậy về sau lúc Qua Qua em tìm Vương Tịch đó, cũng tới tìm chị, chúng ta cùng nhau chơi.”

“Ừm!”

Nghe Qua Qua ứng lời, cô bạn nhỏ Đồng Khương Na lại nói: “Chị cũng gọi Vương Tịch tới tìm em chơi, nhà trẻ đúng không.”

“Đúng, ở ngay bên cạnh.”

Hai bé gái trò chuyện đến ngon lành, cậu bạn nhỏ Đồng Khương Lâm cảm thấy không cách nào nói chuyện phiếm với bé gái, bèn nói chuyện với em bé trai Ngưu Ngưu này.

error: Content is protected !!