Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 88

4:44 sáng – 24/05/2024

Mới đầu mục tiêu của Từ Hương Quyên không phải rất minh xác, chỉ là chọn đồ dùng cho mấy ngày nay, đến cuối cùng mới đến quầy triển lãm đồng hồ.

“Quyên, cái đồng hồ này đẹp.” Chu Trình Ninh chỉ vào một chiếc đồng hồ kiểu nữ nhỏ xinh nói.

Đồng hồ nhỏ nhắn, thích hợp đeo trên cổ tay mảnh khảnh của vợ.

“Quá tú khí, không hợp với anh.” Từ Hương Quyên tiếp tục chọn.

“Quyên, sao lại mua cho anh? Không cần mua cho anh, em mua cho chính mình là được rồi, anh không cần.” Chu Trình Ninh vội vàng nói không cần.

Anh thật sự không cần đồng hồ, trong nhà có chung, trường học cũng có chung, anh biết giờ.

Từ Hương Quyên phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục nhìn đồng hồ.

Chu Trình Ninh: “Quyên.”

Từ Hương Quyên: “Anh đừng gọi em, quà sinh nhật anh em đã tính chọn cho anh chiếc đồng hồ, chính anh xem xem thích cái nào?”

“Quyên, đồng hồ quá đắt, đừng dùng tiền của em mua.” Chu Trình Ninh xáp đến bên tai Từ Hương Quyên nói, một hai trăm đó.

Từ Hương Quyên: “Không phải tiền của em, là tiền của nhà chúng ta, em đại biểu chính mình tặng đồng hồ cho tiên sinh của em, còn đại biểu Qua Qua và Ngưu Ngưu tặng đồng hồ cho ba.”

“Quyên, em mua đi, anh đi phụ cận xem xem.” Anh thật sự không có cách nào nhìn thẳng cảnh vợ trả tiền mua đồng hồ.

Từ Hương Quyên nhìn mà thở dài, mua đồng hồ cho ông chồng nhà mình, trộm mua tặng cho anh, anh không biết giá cả sẽ rất vui sướng, nhưng cô chính là muốn để anh biết giá, không cần không phóng khoáng đến vậy.

Cũng không thể nói không phóng khoáng, hiện tại có ai không tiết kiệm chứ? Mà tiết kiệm và không phóng khoáng vẫn là có khác nhau, mấu chốt là cái vị trong nhà cô đây chỉ hào phóng với cô, đối với chính mình vẫn là keo kiệt bủn xỉn.

Vừa nãy mua đồng hồ, cho rằng là cô mua cho chính mình, còn có thể nói chiếc nào đẹp, tới phiên chính anh, còn chưa nhìn đồng hồ đã một bộ biểu tình như bị cắt thịt.

Không hỏi ý kiến A Ninh, cô vẫn là rất tin tưởng thẩm mỹ của mình, chọn tới chọn lui, từ Hương Quyên chọn một chiếc tính tiền, 120 tệ.

Hôm nay chi ra tuyệt bút, mừng sinh nhật 30 tuổi cho A Ninh.

Từ Hương Quyên lấy rồi thì đi tìm Chu Trình Ninh đang làm tượng điêu khắc ở cách đó không xa.

“Lấy đồng hồ rồi, đưa tay ra, trực tiếp đeo lên tay anh thử xem xem.” Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh duỗi tay lại đây.

Chu Trình Ninh không tình nguyện mà đưa tay qua.

Đẩy tay áo lên trên, Từ Hương Quyên đeo đồng hồ cho Chu Trình Ninh, “Em đã nhờ người ta chỉnh sẵn thời gian cho rồi, hiện tại có thể trực tiếp coi giờ, đã 11 giờ 32 phút, chúng ta đi ăn cơm trưa nào.”

Chu Trình Ninh tuy đau lòng, nhưng không thể không thừa nhận, đeo đồng hồ lên rồi anh cảm thấy mình không quá bình thường, giá cả vẫn là đừng hỏi, “Quyên, em đừng nói với anh rằng bao nhiêu tiền một chiếc.”

“Ừ, không nói cho anh là 120 tệ một chiếc.”

Thấy mặt ông chồng nhà mình lập tức uể oải, Từ Hương Quyên an ủi: “Không sao hết, tiền còn có thể kiếm nữa, sang năm kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó đổi một chiếc tốt hơn.”

“Quyên, chiếc này đã rất tốt rồi, không cần đổi nữa.” Lại mua chiếc nữa anh phải đau lòng đến không thở nổi mất.

Quá đắt.

Từ Hương Quyên: “Ừ, đúng rồi A Ninh, tối nay anh cho Qua Qua một mao tiền.”

Chu Trình Ninh nghi hoặc: “Quyên, vì sao phải cho Qua Qua một mao tiền, không phải đã cho Qua Qua 2 mao tiền rồi sao?”

Từ Hương Quyên: “Anh có một mao tiền hay không đây?”

“Quyên em không có sao?” Ngày thường tiền của Qua Qua không phải đều là vợ cho sao?

“Em có… Em đã cho Qua Qua hai mao tiền rồi hả?” Từ Hương Quyên trông như nghĩ không ra.

Chu trình Ninh nhắc nhở: “Quyên, sao em quên rồi, sáng nay có cho Qua Qua 2 mao tiền, không tin chiều về hỏi Qua Qua… Về sau cho Qua Qua tiền rồi không thể quên rồi lại cho lần nữa, về sau Qua Qua sẽ biết lừa người lớn.”

Từ Hương Quyên: “Không nghiêm trọng vậy chứ.”

Quả nhiên, cô không nghĩ lại còn đỡ, vừa nghĩ lại liền nhớ tới trước nay Qua Qua còn chưa từng lấy được tiền từ chỗ ba.

Chu Trình Ninh không phải nói chuyện giật gân, “Có, rất nghiêm trọng, Quyên sao em lại mơ mơ màng màng vậy, về sau đưa tiền cho Qua Qua liền nói một tiếng với anh, đỡ cho em lại quên rồi cho lần nữa.”

Từ Hương Quyên: “Rồi, về sau em sẽ nói với anh một tiếng……”

Vợ đáp ứng rồi, trên mặt Chu Trình Ninh mới có biểu tình như vậy là được rồi.

Cơm trưa nay Từ Hương Quyên cố ý tìm một tiệm ăn lâu đời khá nhiều khách để ăn cơm.

Bọn họ đạp xe đạp, hôm nay cũng không có việc gì, cũng không sốt ruột, có thể chờ từ từ.

Ánh mắt Chu Trình Ninh vẫn luôn dừng trên cổ tay của anh, đồng hồ càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thấy đẹp.

Bên trong còn chưa có chỗ trống, hai vợ chồng chờ ở bên ngoài, Từ Hương Quyên liền tâm sự với Chu Trình Ninh, “A Ninh, không có tiền thì chắc chắn phải tiết kiệm, nhưng có tiền rồi chúng ta cũng phải đi tiêu tiền.”

Chu Trình Ninh tán đồng: “Ừ, Quyên, anh rõ mà, tiền anh tích cóp có tiêu đi ra ngoài.”

Từ Hương Quyên cứ cảm thấy hai người không cùng một kênh: “Em không phải muốn biểu đạt cái ý này, em vẫn luôn nói với anh, cho anh tiền, chính anh mua cho mình đi, đừng có tiêu trên người em mãi.”

Chu Trình Ninh: “Quyên, chính anh không có gì muốn mua hết, anh tồn tiền chính là muốn rằng nếu có ngày muốn mua gì cho em, anh có thể lấy tiền ra, nói mua liền mua.”

Từ Hương Quyên: “Ừ, A Ninh, em không có cách nào thay đổi quan niệm của anh, anh cũng không có cách nào thay đổi của em, em nói mua cho anh liền mua cho anh, anh cũng đừng ngại đắt.”

Chu Trình Ninh còn muốn nói gì, nhưng đến bên miệng vẫn là không thể nói ra.

Chờ có chỗ để vào rồi, Từ Hương Quyên nhìn thực đơn, gọi móng heo kho tương, tôm hấp dầu, cải trắng xào chay*, hai chén cơm.

*: mấy món này mình thấy không đặc sắc lắm. Móng heo nhìn hình khá giống kho tàu, còn tôm…… mình thấy nhiều mỡ, sợ mấy bạn nhìn hình rồi ngấy nên sẽ không đăng hình nhé.

Cô đã ăn ở rạp chiếu phim rồi, giờ còn chưa đói bụng, chờ lát nữa cơm lên cũng chỉ có thể ăn nửa chén, có thể chia cho A Ninh nửa chén nữa.

Chu Trình Ninh âm thầm phun tào: “Quyên, chỗ này đắt quá, cộng lại thế mà là 17 tệ.”

Anh biết thịt đắt, nhưng món thịt mà đắt đến loại trình độ này, anh vẫn là lần đầu tiên thấy.

Từ Hương Quyên: “Nếm thử hương vị, ăn ngon thì chính là tiền nào của nấy.”

Chu Trình Ninh chột dạ, ăn bữa tiệc lớn ngon như vầy, “Nếu chúng ta bị Qua Qua phát hiện thì liệu……”

Từ Hương Quyên: “Sao Qua Qua có thể phát hiện được, lần sau lấy ảnh thì dẫn theo Qua Qua và Ngưu Ngưu đi, chúng ta chụp tấm ảnh gia đình, nếu chỗ này ăn ngon, dẫn Qua Qua với Ngưu Ngưu cùng tới ăn luôn.”

ảnh gia đình cô quên đâu, tiền sẽ kiếm về được, ăn xài phung phí hai ba lần không sao cả.

Chu Trình Ninh: “Liệu dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu có tốt hay không? Chúng ta còn muốn xem điện ảnh đâu.”

Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu xem điện ảnh không cần vé, Qua Qua cũng có thể an tĩnh ngồi xem, nếu Ngưu Ngưu ồn, em liền dẫn Ngưu Ngưu ra ngoài.”

Chu Trình Ninh: “Vậy được rồi, Quyên, thật ra thì anh lo Ngưu Ngưu làm ồn, vì Ngưu Ngưu còn nhỏ, chắc chắn sẽ ồn ào, ảnh hưởng đến người khác thì không hay.”

Anh chỉ muốn xem điện ảnh hai người với vợ, có con trẻ thì đều biến vị rồi.

Thật giống như chuyên dẫn con ra chơi vậy.

Từ Hương Quyên: “Ừ, Ngưu Ngưu đích xác sẽ ồn ào, xem điện ảnh nói không chừng sẽ cười ra tiếng, đến lúc đó để em xem có thể khống chế được thằng bé không, nếu không thì em liền dẫn con ra ngoài.”

Điện ảnh cô cũng chẳng xem vào, có thể bế Ngưu Ngưu ra ngoài giải sầu.

Ôm mệt rồi thì dắt Ngưu Ngưu, để Ngưu Ngưu tự mình đi, dù sao Ngưu Ngưu cũng biết đi rồi.

“Được thôi.” Chu Trình Ninh miễn cưỡng đáp ứng rồi.

Tuy không thể ở riêng hai người với vợ, nhưng người một nhà cũng rất có ý nghĩa.

Đồ ăn đều lên rồi, móng heo có tổng cộng 2 cái, thịt móng heo được kho rất mềm nát, dùng đũa cũng có thể gắp ra được da thịt, không phí sức.

Hương vị thịt rất không tồi, đưa cơm.

Từ Hương Quyên gắp mấy miếng thịt móng heo vào trong chén cho Chu Trình Ninh đang bóc tôm, Chu Trình Ninh bóc sẵn một con tôm cho cô.

Từ Hương Quyên: “Tuy là hơi đắt chút, nhưng hương vị là không lời nào để chê.”

“Ừ, ngon, sắp so được với Quyên một phen, Quyên, dấm đây này.” Chu Trình Ninh ăn hết thịt móng heo trong chén trước, rồi tiếp tục bóc tôm.

Từ Hương Quyên: “Tay nghề em nào tốt đến vậy, người ta có bí phương tổ truyền, em chỉ tùy tiện nấu thôi.”

Chu Trình Ninh: “Quyên, tay nghề em rất tốt, đừng tự coi nhẹ mình, tùy tiện nấu thôi cũng không kém được với bí phương tổ truyền của người ta.”

Từ Hương Quyên: “Bớt đi, chuyên tâm ăn cơm, đừng để người ta nghe thấy được.”

Chu Trình Ninh: “Ừ, phải ăn sạch, tốn rất nhiều tiền đâu.”

Cuối cùng, Chu Trình Ninh trực tiếp giơ tay gặm sạch sẽ móng heo rồi mới nỡ rời đi.

Trên đường về nhà, hai vợ chồng còn thuận tiện đi thăm ông nội, nói chuyện với ông một lát rồi mới rời đi.

Chu Trình Ninh: “Quyên, chờ lát nữa đi đón Qua Qua với Ngưu Ngưu đó, em đừng biểu hiện quá khẩn trương, không thể để tụi nó biết được trưa nay chúng ta đi ăn món ngon.”

Từ Hương Quyên: “Anh mới đừng biểu hiện quá khẩn trương, y như có tật giật mình ấy, ngày thường hai ta trộm ăn mảnh sau lưng con còn ít sao?”

Chu Trình Ninh: “Đúng vậy, không ít, Quyên, chúng ta có cần thay áo khoác không, đỡ cho lúc bế Ngưu Ngưu bị Ngưu Ngưu ngửi được.”

Hiện tại Qua Qua đã không cần người lớn bế, chính bé có thể nhảy nhót, chủ yếu là Ngưu Ngưu.

Đừng để đến lúc đó Ngưu Ngưu ngửi được mùi rồi a a ngao ngao, bị Qua Qua phát hiện dị thường.

Từ Hương Quyên cũng cảm thấy hôm nay ăn cơm có khả năng lưu lại mùi trên quần áo, “Được thôi, vậy thay áo khoác.”

Thay quần áo xong rồi đi đón con, đến nhà ba mẹ, vẫn là Qua Qua đang trong sân phát hiện ba mẹ trước tiên, gọi ba mẹ, Ngưu Ngưu đại khái là nghe thấy tiếng chị, cũng gọi ba mẹ ở trong phòng kìa.

Từ Hương Quyên đi vào nhà, Ngưu Ngưu liền gọi mẹ, muốn mẹ bế.

Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu qua, bảo Chu Trình Ninh đưa một cân thịt mới cắt cho ba mẹ đưa vào trong bếp, nói một tiếng với ba mẹ rồi dẫn hai đứa nhỏ rời đi.

Giữa đường Chu Trình Ninh nhận lấy bế Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu nằm bò trên đầu vai ba nói chuyện với mẹ.

Qua Qua cũng muốn nói chuyện, chẳng qua bé là phun tào em trai, “Mẹ, hôm nay Ngưu Ngưu còn khóc, muốn tìm mẹ, con nói với Ngưu Ngưu là mẹ sẽ về, em còn khóc, khóc đến y như ba mẹ không cần em ấy vậy.”

Từ Hương Quyên: “Vậy sao cuối cùng Ngưu Ngưu lại không khóc?”

Qua Qua: “Bà ngoại pha sữa bột cho Ngưu Ngưu uống, Ngưu Ngưu liền nín khóc, Ngưu Ngưu là em bé tham ăn.”

“Đúng vậy, Ngưu Ngưu tham ăn.” Từ Hương Quyên thuận lời.

Về đến nhà, Qua Qua còn đang nói chuyện với mẹ, đôi mắt lại vô tình quét nhìn cổ tay ba.

“Ba!”

“Qua Qua làm sao vậy? Đừng có luôn lúc kinh lúc rống.” Thật ra là Chu Trình Ninh phát hiện con gái đang nhìn chằm chằm cổ tay anh.

“Đẹp! Đồng hồ!”

“Qua Qua cũng biết đồng hồ? Đồng hồ là mẹ mua cho ba.”

Chu Trình Ninh xắn tay áo lên, cho Qua Qua xem đồng hồ, Qua Qua lại là thổi phồng các kiểu, nói bởi vì giáo viên mầm non có đồng hồ, bé mới biết đồng hồ.

Ngưu Ngưu bị đặt trong giường nhỏ thấy thế, cũng xem náo nhiệt theo, muốn túm cổ tay ba dời qua đây, nhóc muốn xem đồng hồ.

Qua Qua với Ngưu Ngưu muốn vươn tay đi chạm vào, đều được ba lau tay cho mới cho phép chạm.

Từ Hương Quyên nhìn một lớn hai nhỏ này hỗ động, cứ cảm thấy mình đích xác là nuôi ba đứa nhỏ, không nhìn cha con hỗ động nữa, cô ôm áo khoác thay ra đi ra ngoài, chuẩn bị nấu cơm chiều.

“Qua Qua, Ngưu Ngưu, hôm nay không được đụng vào nữa, đến giờ rồi, ba nói kim giây quay 2 vòng là không cho tụi con chạm vào nữa, đã 2 vòng rồi.” Chu Trình Ninh kéo tay áo về chỗ cũ, giấu đồng hồ vào trong tay áo, không cho hai đứa nhỏ nhìn nữa.

Qua Qua đã xem đủ, sờ đủ, đã rất đủ rồi, nhưng Ngưu Ngưu còn chưa đủ, còn muốn gọi mẹ, gọi mẹ lại đây, bắt ba tiếp tục cho nhóc xem đồng hồ.

Chu Trình Ninh cũng mặc kệ Ngưu Ngưu, đi giúp đỡ vợ.

Từ Hương Quyên nghe thấy con trai kêu to, hỏi có chuyện gì, Chu Trình Ninh trả lời Ngưu Ngưu muốn chơi đồng hồ của anh.

Trẻ con sao có thể chơi đồng hồ của người lớn, Từ Hương Quyên không cho, bảo Chu Trình Ninh lúc có con ở đó, giấu tay áo cho kỹ vào.

Học kỳ mới bắt đầu, Từ Hương Quyên cũng bắt đầu buôn bán lần nữa, đầu xuân có măng để đào, đồ chay cho lẩu cay nhiều thêm một món măng sợi.

Từ Hương Quyên đang ở trong nhà lột vỏ măng, liền thấy Qua Qua được ba bế xuống đòn ngang, vội vã lại đây, trông như có đại sự muốn nói.

Từ Hương Quyên: “Làm sao vậy?”

“Chị Tiểu Khương bảo con nói cho mẹ, nói là mẹ chị ấy muốn mẹ đi đến nơi này vào ngày nghỉ.” Qua Qua móc ra tờ giấy từ trong cặp sách.

Lúc khai giảng Qua Qua đã đi tìm chị Tịch Tịch chơi, cũng không đợi chính bé đi tìm đâu, Tiểu Khương nhìn thấy Qua Qua liền tới tìm Qua Qua, mấy ngày nay mấy cô bé đã chơi quen thân, hôm nay Tiểu Khương cho Qua Qua một tờ giấy, thuận tiện thuật lời mẹ cô bé nói.

Qua Qua thuật lại lời Tiểu Khương nói, vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được ý.

Từ Hương Quyên phủi đi bùn trên tay, lấy khăn lông ở một bên tới lau tay, nhận lấy tờ giấy.

Trên đó viết thời gian địa điểm, bảo cô rằng 10 giờ sáng ngày nghỉ tuần này đi xem.

Từ Hương Quyên là người làm ăn, không có cái gọi là ngày chuyên để nghỉ này, tùy thời đều có rảnh, có thể phối hợp với thời gian đối phương hẹn.

Chu Trình Ninh nghe Qua Qua nói rồi, anh cũng chỉ là nghe nói, “Quyên, anh cũng không biết, chẳng qua nhìn chữ trên đó hẳn là người lớn viết không sai được, ngày nghỉ chúng ta có thể đi xem một cái.”

Từ Hương Quyên: “Sao lại đột nhiên như vậy, vậy ngày nghỉ đi xem là được.”

Sớm trước đó cô cảm thấy người ta là thuận miệng nói, căn bản không để ở trong lòng, hôm nay đột nhiên nghe được thì thật sự ngoài ý muốn mười phần.

Qua Qua: “Mẹ, vì sao phải đi chỗ này?”

Bé cũng không biết là chuyện gì, hỏi chị Tiểu Khương, chị Tiểu Khương cũng nói không biết.

Đinh Lệ biết con gái có chơi với Qua Qua, gần đây chị ấy bận, không có thời gian để mà đi thôn Mao Đổng một chuyên, bèn bảo Tiểu Khương nói cho Qua Qua.

Con gái tuy hoạt bát, nhưng vẫn là đáng tin, chị ấy cứ yên tâm giao cho con bé.

Từ Hương Quyên: “Bởi vì nhà chúng ta muốn thuê chỗ này để mở tiệm cơm nhỏ.”

Qua Qua: “Rời nhà xa sao?”

Nếu rời nhà xa chắc chắn rất mệt, mỗi ngày bé và ba đến trường đều đã rất mệt rồi.

Từ Hương Quyên: “Ở gần trường học đó, đến lúc đó nếu Qua Qua và ba đói bụng rồi là có thể lại đây ăn cơm.”

Qua Qua kinh hỉ: “Mẹ, con có thể đi xem chứ?”

Từ Hương Quyên: “Đương nhiên có thể, đến lúc đó còn dẫn Ngưu Ngưu theo, nhà của chúng cùng đi, thuận tiện mua đồ ăn luôn.”

Chắc chắn phải đạp ba bánh, đều là chuyện thuận tiện.

Từ Hương Quyên vẫn là không quá tin tưởng, hỏi Qua Qua một ít chi tiết, hỏi xong thì quyết định dù có là giả, cũng coi như là đi ra ngoài một chuyến mua đồ ăn, dù sao cũng thường xuyên mua đồ ăn.

Tới sáng chủ nhật rồi, người một nhà ăn mặc chỉnh tề đi xem cửa hàng mặt tiền.

8 giờ sáng ra cửa, giờ hẹn là 10 giờ, đi trước 2 tiếng còn sợ đến muộn.

Tới nơi rồi, Đinh Lệ đang ngồi ở cửa, nói chuyện với hai cụ già, hai cụ hẳn chính là cha mẹ của Đinh Lệ.

Đinh Lệ nhìn thấy người một nhà lại đây, “Tới sớm quá, chị mới nói mấy câu với ba mẹ chị thôi.”

Từ Hương Quyên: “Sợ làm chị Đinh chờ lâu, chào chú thím, con là Từ Hương Quyên, đây là chồng con, Chu Trình Ninh, con gái Qua Qua, con trai Ngưu Ngưu.”

Cha Đinh cười đến nheo mắt lại, “Hai đứa nhỏ trông thật đúng là cơ linh nha.”

Qua Qua: “Ông ơi, con cơ linh, em trai con không cơ linh, em trai con là Ngưu Ngưu ngốc.”

“Ngao ngao ngốc.” Ngưu Ngưu ứng lời chị.

Lúc này hai cụ già đều bị hai đứa bé chọc cười cho.

Đinh Lệ: “Ba mẹ, con dẫn Quyên vào xem nhà.”

“Đi đi, đi đi.”

Từ Hương Quyên đi vào với Đinh Lệ, nhà này còn khá sáng sủa, cũng là kết cấu gian trong gian ngoài, chẳng qua không quá giống với nhà Từ Hương Quyên, gian trong gian ngoài của chỗ này rất giống như trực tiếp xây một bức tường trong một căn nhà lớn, chia thành 2 căn phòng.

Đinh Lệ: “Khi đó đang cuối năm, tụi em cũng không gấp, nên chị liền chưa nói, tính chờ tới đầu năm lại nói chuyện nhà cửa, nhưng bận quá, ba mẹ chị lại hỏi chị việc này, chị liền dứt khoát nhờ đứa nhỏ truyền tin.

Căn nhà này chị và ba mẹ, anh chị em từng ở một hồi, lúc ấy hùa theo phong trào mua, nhà cũng rẻ, nhà cũ ở một đống nhóc con quá chen chúc, bèn chia làm hai nhà ở, hiện tại anh chị em đều lớn rồi, nhà bên này liền để trống đó, ba mẹ chị thì về nhà cũ ở.”

Từ Hương Quyên nhìn ngắm khắp nơi: “Dạ, chị Đinh còn rất rộng rãi.”

Đinh Lệ tiếp tục nói: “Nếu thật muốn làm ăn, bên này hẳn là có thể bày được 6 bàn 4 người, không phải nhà tụi em còn bán lẩu cay sao? Bên này lưu ra một chỗ đặt tủ đựng nguyên liệu nấu ăn, còn có chỗ ngồi lấy tiền nữa, nếu để ở người thì có thể khá chật, nhưng để làm ăn thì đủ rồi, còn thông với phòng bếp bên trong nữa, chỗ lớn lại còn thông gió, giếng nước thì từ chỗ nhà bếp có cái cửa, mở cửa ra là có thể thấy, trong nhà đào đó.”

Đinh Lệ giới thiệu gian ngoài cho Từ Hương Quyên xong thì liền dẫn cô đi vào trong xem một cái.

Buồng trong nhỏ hơn gian ngoài, nhưng cũng không tính quá nhỏ, còn có bệ bếp nấu cơm.

“Tuy giữa buồng trong và gian ngoài không có cánh cửa, nhưng có mành, kéo xuống là có thể che lại, khách không nhìn thấy bên trong được, mở cái cửa bên này ra, nè, giếng đó, tuy không có ruộng, nhưng cũng cách nhà người khác ở một đoạn, sẽ không quá chen chúc.”

“Chị Đinh, mở cái cửa bên này ra là cái gì?” Từ Hương Quyên chú ý tới, trừ bỏ một cái cửa ra vào đối diện, bên cạnh còn có một cái cửa, không lớn, cô có thể đi qua bình thường, còn ông chồng nhà cô có lẽ phải cúi đầu.

Đinh Lệ: “À à, không nói chị xém quên luôn, nhà chị bên này còn có một cái nhà xí nhỏ, hiện tại trong này không có thùng, không thối, chị dẫn em đi xem một cái.”

Từ Hương Quyên đi theo Đinh Lệ đến nhà xí, loanh quanh lòng vòng, cách nhà có một khoảng cách, mùi hẳn là sẽ không truyền tới, nhà xí không lớn, nhưng mà có không gian tư nhân, “Chị Đinh, cái nhà xí này người khác sẽ không tới đây dùng đi?”

Đinh Lệ: “Sẽ không, nhà xí chỗ này là của nhà chị, lúc ấy mỗi một chỗ phụ cận nhà bọn chị đều tự mình xây nhà xí, sẽ không có xài bậy, còn có khóa cửa nữa.”

“Chị Đinh, tiền thuê này chị định giá thế nào?” Từ Hương Quyên còn xem như quen thuộc với trấn trên, biết vị trí chỗ này cách trường học không xa, nhìn xuống một vòng, vẫn là rất vừa lòng.

Đinh Lệ: “10 tệ một tháng, cái giá này có thể tiếp nhận chứ?”

“Có thể tiếp nhận, chị Đinh, bọn em thuê nửa năm trước được chứ?” Từ Hương Quyên tương đối vừa lòng, cũng không tính chém giá, chấp nhận giá cái một.

Đinh Lệ: “Được, nói với ba mẹ chị một tiếng đã.”

Hai người xem xong rồi ra, Qua Qua liền hỏi Đinh Lệ con bé có thể vào xem chứ?

Vừa nãy ba không cho bé đi vào, nói mẹ với dì đang xem nhà nói chuyện, trẻ con không thể đi vào.

Lúc này mẹ với dì đã nói xong, bé hẳn là có thể vào xem nhà đi.

Đinh Lệ nào có không đáp ứng, chị ấy vừa đáp ứng, Qua Qua liền chạy đi vào.

Ngưu Ngưu được ba bế thấy chị đi vào rồi, bèn đòi ba dẫn nhóc vào luôn, vừa lúc Chu Trình Ninh cũng muốn nhìn một chút, bèn vờ như không chịu nổi Ngưu Ngưu ầm ĩ, chỉ có thể dẫn Ngưu Ngưu đi vào.

error: Content is protected !!