Bữa tiệc thương giới, nơi quy tụ những nhân vật tầm cỡ và máu mặt trong giới kinh doanh.
Nhìn vào thì có vẻ là nơi xa hoa, sang trọng nhưng thực chất lại là nơi diễn ra cuộc trao đổi, các gia đình danh gia vọng tộc có con gái sẽ cố gắng tìm mối thông gia để kiếm lợi, các cô minh tinh giới giải trí thì cố gắng tìm chỗ chống lưng cho mình.
Tám giờ tối tại trung tâm tổ chức hội nghị thành phố A.
Dưới ánh đèn chớp nhoáng phát ra từ máy chụp hình của cánh nhá báo, một chiếc xe Bugatti La Voatio Noire dừng lại trước cửa đại sảnh bữa tiệc.
Bước ra khỏi ghế lái là một chàng trai vô cùng đẹp trai, phải nói vẻ đẹp của anh là vẻ đẹp phi giới tính, ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ.
Chàng trai đó là Lâm Minh Thiện, thư kí của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phương Thị. Lâm Minh Thiện vòng qua phía bên kia để mở cửa cho người trong xe.
Cửa xe vừa mở ra, một đôi giày da phiên bản có hạn của người đàn ông xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đàn ông mặc bộ vest thương hiệu Armani được cắt may thủ công tôn lên dáng người cao lớn, đôi chân dài hữu lực.
Nhìn tiếp lên trên là khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém phần điển trai, lông mày sắc lạnh, cánh môi bạc mỏng hơi nhếch lên nhìn vào lại càng thêm yêu nghiệt.
Người đàn ông này không ai khác chính là Phương Thần Phong – tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phương Thị.
Hai mươi tư tuổi từ nước ngoài trở về tiếp quản tập đoàn đang trên bờ phá sản.Trong vòng năm năm, anh không những cứu vãn được tập đoàn mà còn khiến nó phát triển hơn nữa trở thành tập đoàn đa quốc gia và là một trong tứ đại tài phiệt của thế giới.
Ngoài thân phận bạch đạo, trong hắc đạo anh là lão đại của Hắc Phong Bang – bang phái khét tiếng nhất nước M.
Hai người tiến vào bữa tiệc trước ánh nhìn trầm trồ và ngưỡng mộ của những người có mặt ở đây.
Các cô tiểu thư, người mẫu, minh tinh nổi tiếng nhìn anh bằng ánh mắt thèm muốn và cố gắng bày ra đủ mọi tư thế quyến rũ nhất để gây sự chú ý của Phương Thần Phong với tham muốn được làm “Phương phu nhân”.
Lâm Minh Thiện nhìn cảnh tượng này rồi mỉm cười lắc đầu, anh cảm thấy mấy người phụ nữ này thật ngu ngốc và không biết điều.
Bởi vì trên đời này ai mà không biết tổng giám đốc nhà anh nổi tiếng “không gần gũi nữ sắc” hay có thể nói là “cực kỳ chán ghét phụ nữ”.
Vừa vào bên trong, các vị khách có mặt ở đây ai nấy cũng tìm cách tiếp chuyện với anh, đều trưng ra bộ mặt nịnh bợ giả tạo nhằm lấy lòng anh.
Dù biết anh nổi tiếng là không động chạm phụ nữ nhưng những người này vẫn đem theo con gái mình đi cùng với suy nghĩ biết đâu anh sẽ để ý con bọn họ. Lúc đấy chẳng phải họ đã câu được một con cá lớn rồi sao?
Anh hừ lạnh rồi cứ thế đi ngang qua, lập tức khuôn mặt họ trở lên lúng túng. Quả không hổ danh Phương Thần Phong, phong cách làm việc dứt khoát, không chừa đường lui cho bất kì kẻ nào động vào anh.
Bọn họ tưởng rằng anh không biết trong đầu bọn họ đang suy tính gì sao?
Đúng là ngu ngốc!
Mặc dù anh mới chỉ tiếp nhận tập đoàn được năm năm, nhưng những gì anh trải qua có lẽ cả đời này họ cũng chưa từng biết đến.
Năm mười hai tuổi.
Một đứa trẻ mười hai tuổi bình thường sẽ sống cuộc sống hằng ngày như thế nào? Hằng ngày cắp sách tới trường, chơi đùa vui vẻ với bạn bè, hồn nhiên vô tư.
Anh thì khác, mười hai tuổi anh được gửi vào tổ chức huấn luyện đặc biệt. Vừa chịu huấn luyện vừa phải học kinh doanh.
Mà người huấn luyện anh lại là người của Mafia. Mỗi ngày anh đều tiếp nhận những bài tập huấn nghiêm khắc, khổ sở có, mệt mỏi có, đau đớn có.
Nhưng anh chưa bao giờ than trách cả, bởi vì anh sinh ra trong gia đình không tầm thường thì sẽ phải sống một cuộc sống khác người bình thường. Bố mẹ gửi anh vào đó cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi, có như thế anh mới có thể tự đảm bảo an toàn cho mình.
Người ta hay nói: “Thương trường như chiến trường”. Chính vì vậy anh chưa bao giờ để mình lơ là cảnh giác.
Cũng tại tổ chức huấn luyện, anh gặp gỡ và quen được ba người bạn. Họ cùng nhau vượt qua những bài huấn luyện chết chóc, cùng nhau chia sẻ tâm sự lúc về đêm.
Kể từ đó cho đến tận bây giờ, bốn người bọn họ vẫn vậy, vẫn là những người bạn thân nhất của nhau.
Và, mọi người vẫn hay gọi bọn anh là “Tứ Đại Tài Phiệt”.
[…]