Sau khi xuống dưới tầng một, Tống Hạ Vũ liền nhanh chóng tiến về phía bàn của bốn người các cô.
Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với cô gái mặc váy ngắn kia mà thôi, nhưng nếu tên bị cấm dục lâu năm Phương Thần Phong kia nay lại thấy hứng thú với một cô gái như vậy. Thân là bạn trí cốt như hắn xem ra phải giúp đỡ một chút vậy.
Hắn đứng phía đối diện các cô rồi cúi người làm một động tác chào truyền thống của người Anh với các cô. Sau đó lập tức lên tiếng:
“Xin chào, tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Tống Hạ Vũ. Rất hân hạnh được quen biết bốn quý cô xinh đẹp ở đây.”
Tiếp đó hắn búng tay một cái, một người phục vụ nam lập tức tiến đến, trên tay đang bưng một chiếc khay đựng năm chiếc ly cùng một chai rượu Tequila Ley 925 có giá trên trời.
(Giải thích một chút về rượu Tequila Ley 925: Tequila Ley 925 (hay còn được gọi với một cái tên khác là Tequila Ley 925 the Diamond Sterling Bottle) – là chai rượu đắt đỏ nhất thế giới, có giá 3.5 triệu USD. Vỏ chai được làm bằng chất liệu bạch kim và trang trí bằng 6500 viên kim cương cao cấp. Tequila là một loại rượu chưng cất có nồng độ cồn cao của Mexico. Đây là một tuyệt phẩm của hãng rượu vang Agave Blu. Không chỉ đắt đỏ mà Tequila Ley 925 còn lọt top những chai rượu đẹp nhất thế giới.)
Sau khi nhìn thấy khay rượu kia bốn người các cô đều nhếch môi khinh thường. Tên này cũng chịu chơi phết đó chứ, lại dám gọi loại rượu này để đi cua gái.
Nhưng mà có một điều là, mặc dù chai rượu kia đắt đỏ như vậy nhưng nồng độ cồn của nó cực kì cao, nếu không phải người biết uống rượu thì chắc chắn sẽ say chỉ với một ngụm nhỏ.
Đúng là một tên xảo quyệt, định làm mờ mắt bốn người các cô bằng chai rượu kia sao. Đúng là nó quý giá thật nhưng không có nghĩa là các cô chưa từng thử.
Dù sao hôm nay tâm trạng cũng không tệ, chơi đùa với tên này một chút cũng không tệ.
Sau khi phục vụ đem mọi thứ đặt xuống bàn, Mẫn Giai Kỳ lập tức nói bằng giọng nói vô cùng quyến rũ:
“Ây da, anh đúng là có tiền thật nha, lại mời bốn người bọn em loại rượu đắt như vậy.”
Nghe vậy Tống Hạ Vũ lập tức trở lên kiêu ngạo rồi nói tiếp:
“Cũng chẳng đáng là bao. Miễn là các em thích là được rồi.”
Sau khi nói xong hắn còn không quên nở một nụ cười mị hoặc khiến các cô gái xung quanh hò hét không thôi, còn những tên đàn ông thì ganh tức vô cùng.
Nhìn thấy khung cảnh này bốn người các cô thầm khinh bỉ trong lòng.
“Nhưng mà, chẳng lẽ khi không anh lại tặng bọn em loại rượu đắt như vậy? Chắc hẳn anh cần ở bọn em thứ gì đi?” Triệu Y Vân mặc dù biết rất rõ ý đồ của hắn nhưng vẫn cố tình nói một cách mập mờ mà không vạch trần.
“Làm gì có đâu, chỉ là lần đầu tiên anh gặp được bốn người con gái đẹp như vậy nên muốn tặng các em coi như quà gặp mặt.”
Nói xong hắn còn ngồi xuống chiếc ghế mà các cô đang ngồi mà thật trùng hợp là Nhược Hy Ái Linh đang ngồi ngoài, khi hắn ngồi xuống còn cố tình ngồi gần vào cô một chút.
Nhược Hy Ái Linh nhíu mày một chút, cô cũng biết rõ ba người các cô kia là muốn chơi hắn ta một vố nên cũng không nói gì. Chỉ là trên người hắn ta mùi nước hoa của phụ nữ quá nồng nặc khiến cô cảm thấy ghê tởm.
“Ồ. Xem ra bọn em có PHƯỚC quá rồi nhỉ?” Hà Linh Chi cất giọng lạnh nhạt.
“Không dám không dám. Vậy không biết anh có cơ hội để biết tên của các em không nhỉ?” Vừa nói hắn còn quàng tay qua vai Nhược Hy Ái Linh.
“Đặc biệt là em đấy, cô gái.”
Nói xong hắn còn nháy mắt với cô một cái sau đó nhìn xuống phía cổ áo của cô bằng ánh mắt đầy ám muội.
Nhìn cảnh này thì Mẫn Giai Kỳ, Hà Linh Chi và Triệu Y Vân biết tên kia sắp tiêu rồi, lại dám động vào Nhược Hy Ái Linh. Mà cô ấy còn không đẩy hắn ra chứng tỏ là sắp có đại kịch rồi hahaha.
Nhược Hy Ái Linh đúng là hỏa bốc lên đầu rồi, tên này đúng là không biết tốt xấu lại đi chọc ghẹo cô. Được lắm, hôm nay cô sẽ cho hắn ta một bài học nhớ đời. Sau đó môi cô nở ra một nụ cười động lòng người rồi nói:
“Em sao? Hừm…. em không có tên, hay anh nói cho em một cái tên đi?”
Không cần nhìn tên Tống Hạ Vũ kia cũng đủ biết gương mặt hắn như thế nào rồi.
Quả không sai, hắn bất động như một pho tượng vậy. Ban đầu hắn có hứng thú với cô là bởi vì từ khi bước vào đây, cô vẫn luôn giữ một khuôn mặt lạnh lùng xa cách, cũng chẳng thèm để một ai vào trong mắt. Nhưng bây giờ cô lại cười với hắn như vậy, một nụ cười có thể hạ gục bất kì tên đàn ông nào. Hơn nữa giọng nói của cô thật dễ nghe lại thật quyến rũ. Ngay lập tức trong người anh cảm thấy vô cùng nhộn nhạo.
“Tên sao?”
“Ừm.”
“Vậy anh gọi em là bảo bối được không?”
Ở trên tầng hai, ba người Phương Thần Phong, Hàn Diệc Thiên, Hoắc Trạch Dương nhìn khẩu hình miệng của Tống Hạ Vũ cũng hiểu được hắn ta nói gì. Lập tức trên tay của cả ba người nổi một tầng da gà.
Tên Tống Hạ Vũ này quả thật quá dẻo mỏ rồi đi? Hay là do các anh chưa bao giờ đi cua gái nên cảm thấy nó sến sẩm?
Từ trước đến nay Hàn Diệc Thiên và Hoắc Trạch Dương đều là bộ dạng cao cao tại thượng mà ra lệch, chỉ cần các anh nói một câu lập tức có cả đống phụ nữ bằng lòng, đâu cần dùng loại thủ đoạn này. Còn Phương Thần Phong thì chẳng bao giờ động đến phụ nữ nên cảm thấy ghê tởm là điều bình thường.
Đâu chỉ có ba người đàn ông kia thấy ghê tởm mà bốn cô gái ở dưới cũng đâu kém phần. Tên ngựa đực này cũng quá mặt dày rồi.
Nghe đến đây Nhược Hy Ái Linh lại càng cảm thấy ghê tởm. Không biết hắn nói câu này với bao nhiêu người phụ nữ rồi?
Sau đó Tống Hạ Vũ đứng lên để rót rượu mời các cô. Động tác của hắn thật gọn gàng và tao nhã. Nếu không phải vừa được tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi chắc các cô cũng không tin hắn ta là loại người đào hoa như vậy.
Lần lượt đưa bốn ly rượu về phía các cô rồi tự lấy cho mình một ly rồi nói:
“Nào, chúng ta cùng nâng ly coi như mừng lần đầu gặp mặt.” nói xong hắn còn nhìn Nhược Hy Ái Linh bằng ánh nhìn vô cùng HÀM XÚC và mang theo thứ dục vọng đáng ghê tởm.
Các cô cùng nâng ly lên rồi cụng ly với ly của hắn nhưng không hề uống.
Sau khi thấy Tống Hạ Vũ nhấp được một hụm rượu Nhược Hy Ái Linh mới từ từ duỗi tay ra rồi nghiêng chiếc ly xuống phía dưới khiến chất lỏng trong chiếc ly từ từ chảy xuống sàn nhà rồi nói:
“Cạn ly!”
Tống Hạ Vũ trợn mắt nhìn hành động của cô, ngay cả ba người trên phòng VIP cũng phải há hốc miệng.
Hành động này quả thực là động chạm lòng tự tôn của người khác rồi, hơn nữa người đó lại còn là một trong tứ đại tài phiệt nữa. Đúng là cô gái có lá gan lớn.
Khác với bốn người đàn ông và mọi người xung quanh, ba người các cô không quá cảm thấy bất ngờ với hành động này. Nhược Hy Ái Linh không cho……
Còn chưa kịp nói hết thì bị hành động tiếp theo của Nhược Hy Ái Linh chặn lại.
Sau khi nói xong hai chữ “cạn ly”, cô lập tức nâng chân rồi đạp một nhát thật mạnh vào hạ bộ của tên kia khiến đau đến mức phải khuỵu gối ôm lấy nó.
Chính xác đó là những gì mấy người các cô định nói: “Ái Linh không cho hắn liệt là may mắn cho hắn lắm rồi.”
“Từ lần sau có muốn động dục thì phải tìm đúng người và đến đúng chỗ!” Nhược Hy Ái Linh nói xang câu này rồi lạnh lùng rời đi.
Ba người còn lại cũng lập tức đi theo phía sau, khi đi qua người Tống Hạ Vũ còn không quên để lại lời nhắn:
“Chúc anh buổi tối vui vẻ nha~~~”
Hoắc Trạch Dương thấy vậy ngay lập tức chạy xuống đỡ lấy Tống Hạ Vũ rồi cho người mau chóng chặn bốn người các cô lại nhưng lại bị chậm mất rồi. Các cô ấy đã ngồi trên xe mà rời khỏi đây từ lâu.
Tại sao lại thế à? Bởi vì các cô có thẻ đặc quyền VIP ở đây, chỉ cần có tấm thẻ đó thì các cô muốn đi ai có thể cản?
Sau khi đưaTống Hạ Vũ lên tầng hai, bây giờ hắn mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn lúc này trông thật đáng sợ. Khi nghe được tin các cô đã thoát khỏi đây, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:
“Em cứ chờ đấy! Bằng mọi giá tôi sẽ tìm được em!”
“Hừ. Cho chừa cái tội thích chêu hoa ghẹo nguyệt, giờ thì PHÊ rồi chứ? Lại còn định giúp Phương Thần Phong cơ mà?” Hoắc Trạch Dương cợt nhả lên tiếng.
“Cậu câm miệng!” Tống Hạ Vũ tức tối quát.
Hoắc Trạch Dương nhún nhún vai không nói gì còn Phương Thần Phong thì nhếch mép cười một cái rồi đứng dậy rời đi.
Hàn Diệc Thiên cũng đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không quên cười nhạo bạn mình: “Đáng đời nhà cậu hahaha”
“CÁC CẬU ĐƯỢC LẮM! MÌNH SẼ TÍNH SỔ VỚI CÁC CẬU SAU.”
Tống Hạ Vũ lúc này đúng là bị chọc giận thật rồi. Nhớ đến cô gái kia hắn lại cảm thấy thật mất mặt.
“Em được lắm, nhưng biết làm sao đây? Em làm vậy tôi lại càng thích em hơn!”
[…]