Thấy Hà Linh Chi rốt cuộc cũng chịu im lặng, Phương Thần Phong nhếch miệng cười như tán thưởng.
Thực chất căn phòng này cách âm cực tốt, anh chỉ nói vậy để hù doạ cô một chút mà thôi, ai ngờ lại có hiệu quả như vậy.
Duy chỉ có chiếc camera nhỏ ở góc trần nhà để theo dõi tình hình bên trong, nhưng nó cũng đã ngưng hoạt động ngay tại thời điểm chiếc áo của cô bị vén lên.
Trong phòng ghi hình, thư kí Lâm vẫn còn đang bàng hoàng lẫn sợ hãi về những gì anh vừa nhìn thấy. Có lẽ cả đời này anh sẽ không quên được ánh mắt khi nhìn vào camera lúc đó của lão đại, thật lạnh.
“Xin chúa hãy che chở cho con. Amen!”
…
“Ưm…”
Bên trong căn phòng trống, tiếng kêu kìm nén của cô gái thốt lên. Cánh môi anh đào bị cô cắn đến sắp rách, trước ngực cô, người đàn ông vạm vỡ vẫn không ngừng thay nhau mút mát hai n.ụ h.o.a của cô.
Phương Thần Phong một bên cắn mút, một bên xoa nắn cặp bồng đào của Hà Linh Chi. Ngực của cô thật mềm, đàn hồi tốt, hắn quả thực rất thích trêu đùa chúng.
“A~~~”
Bỗng, Hà Linh Chi phải bật thành tiếng vì Phương Thần Phong đột nhiên cắn nhẹ lên đầu n.h.ũ h.o.a của cô, thậm chí hắn còn dùng răng nghiến nhẹ chúng. Như có một dòng điện chạy qua cơ thể khiến cô bất giác cong người lên.
Hành động này của Hà Linh Chi càng khiến cho ngực cô và mặt Phương Thần Phong cọ sát nhau hơn. Hắn bật cười thành tiếng làm cho cô không biết phải làm sao.
Hà Linh Chi ghét cái cảm giác xa lạ này, nó khiến cô trở lên yếu đuối vô lực. Nhưng cô còn hận chính mình nhiều hơn khi phát hiện ra bản thân đang đắm chìm vào nó.
“Xoạt!”
Tiếng rách của vải vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hà Linh Chi, nhìn xuống phía dưới, cô phát hiện chiếc quần jean của mình đã bị Phương Thần Phong xé làm hai.
Theo phản xạ tự nhiên, cô định co hai chân lên để che đi nơi nhạy cảm nhất của người con gái, nhưng lại bị Phương Thần Phong cản lại.
Hắn nhanh chóng chen vào giữa hai chân của cô, đôi môi bạc mỏng lại lần nữa hôn xuống môi cô, một tay hắn lần xuống đùa giỡn h.o.a h.u.y.ệ.t của cô cách một lớp vải mỏng của chiếc quần lót.
“Luôn miệng nói tôi dừng lại, nhưng chưa gì đã ư.ớ.t như vậy rồi?” – Phương Thần Phong tà ác nói vào tai Hà Linh Chi.
“Không có…” – Hà Linh Chi vừa giãy dụa vừa lên tiếng phản kháng.
“Thật không có sao? Vậy để tôi kiểm tra một chút!”
“Roạt”
Dứt lời, tấm vải mỏng manh cuối cùng trên người Hà Linh Chi cũng bị xé bỏ. Hai chân của Hà Linh Chi bị Phương Thần Phong ép gập lại trước ngực cô, càng làm cho h.o.a h.u.y.ệ.t hiện rõ trước mắt hắn hơn.
Cánh hoa hồng nhuận đang e lệ lấp sau đám cỏ thưa thớt, điều này làm máu huyết trong người Phương Thần Phong như muốn bùng nổ, hắn đưa tay chạm lên nó rồi miết nhẹ.
“Ưm…A~~” – Hà Linh Chi rùng mình rên nhẹ.
Nghe thấy Hà Linh Chi cô vì mình mà nở rộ, Phương Thần Phong như càng thêm kích thích, tốc độ xoa cánh hoa của hắn ngày một nhanh hơn.
“Đừng mà… Mau… dừng… lại… A~~~”
M.ậ.t d.ị.c.h bên trong Hà Linh Chi không ngừng tuôn ra làm ướt đẫm bàn tay Phương Thần Phong.
“Chẳng phải cô nói không muốn sao? Hãy nhìn xem, cuối cùng thì cũng nằm dưới thân tôi, vì tôi mà rên rỉ sao?”
Hà Linh Chi liên tục lắc đầu, phía dưới, tốc độ bàn tay Phương Thần Phong như nuốn trà nát cánh hoa của cô vậy, khiến toàn thân cô càng ngày càng nóng.
“Không… mau… dừng… aaa~~~”
Một lúc sau, một tiếng kêu thật dài vang lên, Hà Linh Chi bỗng ngửa cổ lên, hai mắt mê ly, toàn thân kịch liệt run rẩy, còn h.o.a h.u.y.ệ.t bên dưới thì không ngừng phun m.ậ.t d.ị.c.h ra đầy bàn tay Phương Thần Phong minh chứng cho lần cao trào đầu tiên trong đời cô.
Người anh em của Phương Thần Phong vốn đang sưng to đến khó chịu, giờ đây, nhìn vào biểu cảm của Hà Linh Chi khiến hắn có cảm giác nó sắp nổ tung đến nơi. Hắn nhếch miệng nói vào tai Hà Linh Chi:
“Thật mẫn cảm.”
Trải qua một hồi cao trào, toàn thân Hà Linh Chi liền mềm nhũn, cô tham lam thở dốc lấy từng hụm khí để đầu óc tỉnh tảo hơn. Cô khó khăn lên tiếng:
“Chẳng phải anh coi tôi là bại tướng của anh sao? Sao không một nhát súng giết chết tôi đi, mà lại đối xử với tôi như vậy?”
“So với việc giết cô, tôi lại càng muốn giữ cô lại bên mình hơn, muốn tự mình khai phá, tự mình chinh phục cô. Khiến cô mãi mãi chỉ có thể phục tùng một mình tôi. Sống làm người của tôi, chết cũng phải do chính tay tôi giết cô.”
Nghe thấy những điều này, Hà Linh Chi bây giờ mới hiểu được vì sao ai cũng nói Phương Thần Phong hắn là một tên ác ma, một kẻ biến thái.
Dứt lời, hắn liền lấy chiếc áo khoác măng tô dưới đất lên bọc cơ thể Hà Linh Chi lại rồi bế cô ra khỏi phòng.
Xuyên qua một loạt dãy hành lang, Hà Linh Chi được hắn bế đến một căn phòng khác. Cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là một căn phòng xa hoa đầy đủ tiện nghi.
“Cạch!”
Tiếng khoá cánh cửa mật mã vân tay vang lên như đang cảnh báo Hà Linh Chi về những điều tiếp theo sắp xảy đến với cô.
[…]