Rời khỏi trung tâm thương mại cũng đến giờ cơm trưa, cả bốn người liền chọn một nhà hàng gần đó để dùng bữa.
Trong suốt bữa ăn, Wiliam Franky không ngừng gắp đồ ăn cho ba người bọn họ, không những thế còn nói chuyện vô cùng thoải mái, và hôm nay anh còn đặc biệt cười nhiều hơn. Phương phu nhân thấy biểu hiện này của anh vô cùng lạ nên đã lên tiếng hỏi, nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời:
“Ngày nào cháu cũng vậy mà bác gái.”
Biết anh không có ý muốn nói nên Phương phu nhân cũng không nhắc đến nữa. Cuối bữa ăn, khi phục vụ mang món tráng miệng lên, Triệu Y Vân liền nhanh tay cầm một đĩa bánh pudding hướng Wiliam Franky nói:
“Anh nếm thử bánh này đi, mũi vị không tệ đâu.”
Nghe vậy, Wiliam Franky liền cười nói:
“Em ăn đi, anh không thích đồ ngọt.”
“Nhà hàng này làm đồ ăn không quá ngọt đâu.”, Triệu Y Vân mỉm cười thuyết phục, bàn tay cầm đĩa bánh vẫn dừng giữa không trung.
“Anh thực sự…”
“Ây da… hiếm lắm Y Vân nhà em mới đặc biệt mời người khác đồ ăn đó nha, anh không thể từ chối được đâu! Em đây muốn còn không được kia kìa.”, Hà Linh Chi than thở rồi cầm đĩa bánh từ tay Triệu Y Vân đặt xuống trước mặt Wiliam Franky.
Nghe cô nói vậy, Wiliam Franky liền đánh ánh mắt sang Triệu Y Vân, thấy vậy Triệu Y Vân liền cười gượng nói:
“Nếu anh không muốn ăn …”
“Không sao, anh sẽ ăn nó.”
Những lời này của Wiliam Franky không hề làm cho Triệu Y Vân cảm thấy vui vẻ hơn, ngược lại tay cầm chiếc dĩa còn vô thức nắm thật chặt, đến nỗi gân xanh nổi rõ mồn một. Nhưng rồi cô cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hướng Hà Linh Chi nói:
“Tiểu tổ tông của tôi à, làm sao mà mình quên cậu được kia chứ?”, nói xong liền đẩy một đĩa bánh pudding khác đến trước mặt cô.
Bằng con mắt tinh tường cùng sự trải đời của mình, làm sao Phương phu nhân không phát hiện ra điều bất thường kia chứ? Vừa nâng ly trà nóng hổi lên nhâm nhi, vừa hướng ánh mắt thâm sâu về phía Triệu Y Vân.
Sau khi ăn uống xong xuôi, cả bốn người đều đi xuống sảnh chính để chuẩn bị ra về. Trong lúc chờ tài xế, đột nhiên điện thoại của Triệu Y Vân có thống báo tin nhắn đến, mở điện thoại lên xem một lượt sau đó cô hướng ba người nói:
“Mọi người cứ về trước, con còn có việc cần phải xử lý nên sẽ về sau.”
“Việc quan trọng lắm sao Y Vân?”, Hà Linh Chi hỏi.
“Không quan trọng lắm, nhưng mình cần đích thân xử lý.”
Thấy vậy Phương phu nhân nhìn Triệu Y Vân nói:
“Vậy con đi giải quyết đi, bọn ta chờ con ở Hắc Phong Bang.”
“Vâng thưa phu nhân, mọi người đi cẩn thận.”, dứt lời Triệu Y Vân liền quay người bắt một chiếc taxi rời đi.
Dõi theo hướng Triệu Y Vân vừa rời khỏi, Phương phu nhân suy tư gì đó một chút rồi cũng lên xe trở về.
…
Tập đoàn Phương Thị.
Tầng cao nhất của tòa nhà, tone giọng lạnh lùng của người đàn ông vang lên:
“Mọi chuyện xử lý đến đâu rồi?”
“Tất cả đang diễn ra như đúng kế hoạch thưa lão đại.”, Lâm Minh Thiện lên tiếng báo cáo.
Nghe thấy vậy, Phương Thần Phong liền gật đầu tán thưởng:
“Làm tốt lắm. Sau khi hoàn thành những gì tôi dặn, tạm thời cứ ám binh tiếp tục điều tra cho tôi.”
“Thuộc hạ đã rõ thưa lão đại. Còn một việc nữa, đây là toàn bộ tư liệu về Robert Devon mà thuộc hạ đã thu thập được.”, nói xong Lâm Minh Thiện liền đặt một xấp tài liệu xuống trước mặt Phương Thần Phong.
“Được rồi, giờ cậu ra ngoài đi.”
“Vâng thưa lão đại.”
Sau khi Lâm Minh Thiện đi khỏi, Phương Thần Phong nhìn vào xấp tài liệu rồi đặt ly thủy tinh sang một bên.
‘Robert Devon, năm mươi tuổi, quốc tịch Anh, là một giáo sư chuyên nghiên cứu về y học, các công trình nghiên cứu của ông ta chủ yếu xoay quanh các vấn đề liên quan đến virus. Năm ba mươi tuổi, thành công nghiên cứu ra một loại virus đột biến có khả năng kiểm soát tế bào ung thư, đây là công trình nghiên cứu làm lên tên tuổi của ông ta. Tuy nhiên mười năm sau, viện nghiên cứu mà ông ta mở ra đột nhiên bị khởi kiện do kiểm định sai thành phần thuốc dẫn đến việc người sử dụng có những triệu chứng bất thường sau khi sử dụng. Cùng lúc đó, ông ta còn nhận thêm một đơn kiện khác về việc những virus ức chế tế bào ung thư mà ông ta đã đưa ra thị trường trước đó sau khi sử dụng một thời gian dài đều có những dấu hiệu bất thường. Người được
Đóng xấp tài liệu lại, Phương Thần Phong hai tay đan vào nhau để lên bàn, mắt nhìn về một nơi vô định.
‘Rốt cuộc thì tại sao KP lại chiêu mộ Robert Devon? Bọn chúng muốn âm mưu điều gì?’