Mới đầu, Gia Luật Hoàn Cai còn hơi bối rối, nhưng khi tốc độ ổn định hơn, nàng cũng không khẩn trương như lúc nãy.
“A Hoa chạy nhanh hơn một tí đi, đến trước mặt Mãn Ca khoe khoang một tí.” Gia Luật Hoàn Cai vừa nói xong liền rẽ sang một góc, giơ roi ngựa xuống, lao thẳng về phía trước.
Mãn Ca đứng tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên nhìn thấy con ngựa chở công chúa chạy từ xa tới, nàng ấy vốn định tiến lên nghênh đón, nhưng lại cảm giác có gì đó không ổn.
A Hoa hình như bị kích thích gì đó, đầu vẫn lắc lư, chạy xiêu vẹo, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.
“Mãn Ca!” Gia Luật Hoàn Cai lớn tiếng hô, trên trán xuất hiện giọt mồ hôi lớn, hai chân kẹp chặt thân ngựa, hai tay khống chế dây cương, ý đồ muốn ngăn ngựa lại.
Mãn Ca thấy cảnh tượng này, kinh ngạc hô lên một tiếng, chỉ thấy ngựa chở Gia Luật Hoàn Cai lướt qua trước mắt nàng ấy như gió, tung lên một đám bụi mù mịt.
Mãn Ca ngây ngốc đứng tại chỗ, qua mấy giây mới phản ứng lại, nàng ấy không biết mình nên làm gì mới có thể giúp công chúa, chỉ có thể chạy đến bên thị vệ đi theo, trong giọng nói hơi mang tiếng nức nở, “Ngựa của công chúa mất kiểm soát rồi!”
Bên này, Gia Luật Hoàn Cai bị đầu váng mắt hoa vì ngựa điên, sức của nàng yếu, cơ thể đã nghiêng nghiêng sang một bên. Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa, hai tay buông lỏng, rồi lập tức bị quăng thẳng xuống.
Giây phút khi ngã xuống, hai tay và lưng của Gia Luật Hoàn Cai đau đớn, mặc dù nàng vô thức bảo vệ đầu nhưng vẫn bị va đập mạnh, cảm giác chóng mặt ập đến, nàng cảm thấy hơi khó thở, cảnh tượng trước mắt cũng ngày càng trở nên mơ hồ, cuối cùng biến thành một mảnh đen kịt.
Gia Luật Hoàn Cai loáng thoáng nghe thấy có âm thanh vang lên, còn ngửi thấy mùi nước khử trùng của bệnh viện.
“Mẹ…” Nàng theo bản năng hét lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.
Bốn phía là đồ trang trí quen thuộc, còn mình đang nằm trên giường trong lều, bên cạnh là Mãn Ca và Tần quốc phi, còn có mấy tỳ nữ đang đứng.
Ánh mắt nàng có chút chua xót, lẩm bẩm nói, “Thì ra là mơ.”
Giọng của Gia Luật Hoàn Cai không lớn, Mãn Ca đang chợp mắt liền mở mắt, thấy nàng đã tỉnh, sắc mặt nàng ấy mừng rỡ, “Công chúa cuối cùng cũng tỉnh!”
Nàng ấy vừa kêu lên thì đã kinh động đến Tần quốc phi, chỉ thấy bà tiến lên cẩn thận quan sát, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Gia Luật Hoàn Cai khóc lên.
“Không sao mà.” Gia Luật Hoàn Cai cười cười, giơ tay lau nước mắt trên mặt Tần quốc phi.
Nàng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cơn đau ngăn cản, không thể không tiếp tục nằm trở về, rồi nàng lại nhìn về phía Mãn Ca, “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày.” Mãn Ca nghẹn ngào nói, “Bọn họ nói nếu công chúa không tỉnh lại được, thì sau này sẽ không đi lại được…”
Mãn Ca nói xong, đột nhiên quỳ xuống, “Là do nô tỳ sơ sẩy, khiến công chúa bị thương, xin công chúa trách phạt nô tỳ.”
“Lần này do ta không nghe lời, làm sao có thể trách ngươi được.” Gia Luật Hoàn Cai để cho nàng ấy đứng lên, “Lúc trước Tiêu Thiệu Củ đã dặn dò ta, mà ta lại không quan tâm, nên mới khiến các ngươi giờ lo lắng cho ta như vậy.”
Tần quốc phi vuốt ve mặt nàng, dịu dàng nói, “Bệ hạ nghe nói con bị thương, lập tức phái y quan tới đây, lúc con hôn mê cũng đến thăm con, hiện giờ con không có gì đáng ngại thì tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt vào, đừng lo lắng nhiều.”
Gia Luật Hoàn Cai nhìn đôi mắt xanh đen của Tần quốc phi, trong lòng biết mấy ngày nay bà nhất định không nghỉ ngơi được tốt, trong lòng nàng có chút áy náy, vì thế nghe lời đáp một tiếng.
Vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hẳn, vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh lực, nên bây giờ cảm thấy hơi mệt mỏi, Gia Luật Hoàn Cai vốn định nói cho Mãn Ca thay nàng đi tặng chút lễ tạ ơn cho Tiêu Thiệu Củ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền ngủ say.
Mấy ngày kế tiếp, Gia Luật Hoàn Cai vẫn nằm mơ mơ màng màng, mãi cho đến khi mình có thể đi xuống đất, mới nhớ tới muốn đi gặp Tiêu Thiệu Củ một lần.
Nàng đang muốn phân phó Mãn Ca thay nàng tìm một bộ xiêm y, lại nghe thấy bên ngoài truyền “Công chúa, Tiêu đại nhân tới.”
Gia Luật Hoàn Cai còn chưa nói “mời vào”, liền thấy Tiêu Thiệu Củ vén rèm sải bước tiến vào, trên người chàng mặc một bộ kỵ trang, nói vậy chắc vừa mới đi săn về.
Tiêu Thiệu Củ thấy Gia Luật Hoàn Cai ngơ ngác ngồi trên giường, sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao, chàng dừng một chút, chỉ nghẹn ra hai chữ “Gầy rồi.”
Không biết vì sao, Gia Luật Hoàn Cai bây giờ vừa nhìn thấy Tiêu Thiệu Củ liền có chút muốn khóc, nàng dụi dụi mắt, nhỏ giọng xin lỗi, “Là do ta không nghe lời chàng, ta sai rồi…”
Sắc mặt Tiêu Thiệu Củ dịu lại, chàng đến bên giường, nửa ngồi xổm xuống, vừa với tầm mắt của Gia Luật Hoàn Cai, “Nàng không cần xin lỗi, là do ta không dạy nàng thật tốt, sau khi nàng bị thương ta đã đi kiểm tra ngựa, yên ngựa của nó bị siết chặt hơn so với bình thường, chạy vài bước sẽ siết da thịt lại, bởi vậy nó mới vì bị đau mà bị chọc giận.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe chàng nói vậy, sau đó nhận ra rằng có thể mình đã không học được những điều cơ bản khi lén theo dõi người khác ở trường đua ngựa nên đã điều chỉnh sai yên xe.
“Chàng đừng phạt A Hoa có được không…” Nàng cầm tay Tiêu Thiệu Củ vội vàng thỉnh cầu nói, con ngựa vốn không sai, nhưng chỉ sợ nó vì chuyện này mà liên lụy.
“Nghe lời nàng.” Tiêu Thiệu Củ đáp một tiếng.
Gia Luật Hoàn Cai tựa đầu vào vai Tiêu Thiệu Củ, tóc cọ cọ vào hai má chàng, “Lúc ngã xuống ngựa, ta sợ không gặp được chàng.”
Khi đó nàng đã suy nghĩ rất nhiều, mình có thể vì chuyện đó mà trở lại hiện đại không, hoặc là vất vả lắm mới có được một cái mạng thì lại ném vào thế giới hơn một ngàn năm trước, chỉ là bất luận như thế nào, nàng cũng sẽ mất đi cuộc tình mới chớm này, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu Thiệu Củ.
Tiêu Thiệu Củ nghe vậy, tim đập nhanh hơn một chút, chàng không biết nên đáp lại lời thề nào tình cảm hơn, chỉ có thể vòng tay ôm chặt lấy tiểu cô nương, giọng nói hơi khàn khàn “Bồ Đề Nô, ta muốn cưới nàng.”
“Không ngờ đã nóng lòng đến mức này rồi.” Tần quốc phi cười to đi vào, bà không biết Tiêu Thiệu Củ cũng ở trong lều, vừa mới đi tới cửa, bà liền nghe thấy Tiêu Thiệu Củ thật lòng thật dạ ở đây nói với nữ nhi.