Ở Tiêu gia vài ngày, đã đến lúc Gia Luật Hoàn Cai khởi hành quay lại Hạ Châu.
Đầu hạ quân Châu xem như là đất phong của vương công đại thần và hoàng tộc Khiết Đan, người được phong nắm trong tay quân chính tài ba phương quyền lực, có thể nói, có được đầu Hạ Châu của mình, cũng có nghĩa là có được sự bảo vệ cực lớn.
Gia Luật Hoàn Cai nhận thấy rằng sau khi rời khỏi Tiêu gia, Tiêu Thiệu Củ rõ ràng thả lỏng rất nhiều, nàng mím môi, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trán Tiêu Thiệu Củ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy dạ dày quặn lên và suýt nôn mửa.
“Làm sao vậy?” Tiêu Thiệu Củ nghe được động tĩnh vội vàng mở mắt ra, thấy Gia Luật Hoàn Cai lúc này sững sờ tại chỗ.
Tay chàng nắm chặt mép xe, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Xin lỗi…” Tâm tình Tiêu Thiệu Củ lúc này tâm tình rất phức tạp, rõ ràng chàng có biện pháp làm tốt. Bồ Đề Nô không muốn có con, nếu là ngoài ý muốn có thai…
Tiêu Thiệu Củ bắt đầu hồi tưởng lại, từ □□ đến bây giờ, Đại Khiết Đan có công chúa nào hòa ly thành công hay không.
“Làm sao vậy?” Gia Luật Hoàn Cai tò mò nhìn Tiêu Thiệu Củ, trông chàng còn khó chịu hơn cả mình vậy?
Tiêu Thiệu Củ nhìn vào đôi mắt trong sáng và không biết gì của Gia Luật Hoàn Cai, trong lòng lại càng tự trách, chàng đang chuẩn bị từ ngữ, nhưng lại nghe thấy Gia Luật Hoàn Cai ở một bên thở dài một hơi, “Trên thảo nguyên sao lại có con đường đất gập ghềnh như vậy, dọc đường đi không biết ngất mấy lần, ai…”
“Say xe?” Tiêu Thiệu Củ nhíu mày.
“Đúng vậy.” Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, bỗng nhiên ý thức được cái gì.
“Siêu Na sẽ không nghĩ là ta có thai chứ?”
Tiểu cô nương đột nhiên tiến lên, mang theo một làn hương thơm ngào ngạt.
Nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của Tiêu Thiệu Củ, Gia Luật Hoàn Cai cười khúc khích, “Bây giờ mới có mấy ngày, cho dù mang thai cũng sẽ không có phản ứng nhanh như vậy.”
Cũng may lúc trước Tần quốc phi lôi kéo nàng họ bổ sung một đêm, nếu không một ngày nào đó nói không chừng mình cũng sẽ làm ra chuyện cười.
“Nhưng lúc trước nàng đã nói không muốn sinh con…” Tiêu Thiệu Củ hiếm khi không tiếp tục nói giỡn với nàng, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Gia Luật Hoàn Cai hơi há miệng, nhưng chẳng nói nên lời.
“Cám ơn chàng…” Một lát sau, nàng mới ngập ngừng nói.
Tiêu Thiệu Củ đưa tay vòng qua nàng, “Nàng không cần phải nói những lời như vậy.”
Nàng nói, chàng vui vẻ làm, chuyện này cũng có khả năng.
Tiêu Thiệu Củ vốn định chờ cưỡi ngựa, thấy Gia Luật Hoàn Cai say xe có chút nghiêm trọng, dứt khoát cùng nàng ngồi xe ngựa suốt dọc đường.
Phủ đệ Linh An châu đã được tu sửa xong, diện mạo đẹp đẽ, cơ sở vật chất đầy đủ, quan trọng nhất là mảng xanh rộng lớn, rất hiếm thấy ở khu vực cao nguyên, Gia Luật Hoàn Cai nhìn toàn bộ, trong lòng rất hài lòng.
Mặt khác, Man Ca đã dành cả buổi chiều để hỏi thăm tất cả các địa điểm ăn chơi trong thành, sau đó quay lại nói với Gia Luật Hoàn Cai, hiện tại nàng có thể tự xưng là nửa người địa phương.
Trong thời đại khoa học kỹ thuật kém phát triển này, hoạt động giải trí trên cơ bản chỉ có ăn uống, Gia Luật Hoàn Cai nhận ra điểm này, cũng an tâm chấp nhận sự thật mình càng ngày càng phế.
Nàng âm thầm nhớ tới chuyện Mãn Ca hỏi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nên hỏi Tiêu Thiệu Củ bên cạnh, “Chàng còn đi Trường Xuân sao?”
“Hẳn là không đi, nhưng đợi thêm nửa tháng nữa ta cũng phải đi.” Tiêu Thiệu Củ nói, “Đi Hắc Sơn.”
Năm nay khí hậu sông Áp Tử Hà Lạc rất thích hợp, vì vậy hoàng đế đã hoãn thời gian xuất hành, không thực hiện nghi thức nại bát mùa thu đúng giờ như những năm trước.
“Cha mẹ ta cũng sẽ đi sao?”
Tiêu Thiệu Củ suy nghĩ một chút, trả lời, “Vương gia hẳn là đã trở về Nam Kinh rồi.”
Gia Luật Long Khánh và Tần quốc phi sống ở Nam Kinh nhiều năm, một số thói quen sinh hoạt của họ từ lâu đã giống với người Hán, việc định cư lâu dài khiến họ không thể thích nghi với truyền thống nại bát bốn mùa, bởi vậy nhiều nhất là mỗi năm dành mấy tháng đi về phương bắc ở một chỗ, coi như tránh nóng.
Gia Luật Hoàn Cai bĩu môi, trong lòng có chút đau khổ, “Cha ta và những người khác đã về nhà, tháng sau chàng cũng sẽ đi, rồi để ta ở lại nơi không quen biết ai này.”
Tiêu Thiệu Củ biết Gia Luật Hoàn Cai không thích ngồi xe ngựa, đi tới đi lui trên đường cũng rất đau khổ, vì vậy chàng không muốn nàng đi cùng, nhưng chàng không đành lòng để Gia Luật Hoàn Cai ở nhà một mình, liền an ủi nói, “Thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi, ta cùng nàng đi dạo một vòng trong thành.”
Tình yêu của người Khiết Đan đối với Phật giáo là vô cùng rõ ràng ở Linh An.
Trong một tòa thành nhỏ, có mấy chục ngôi chùa lớn nhỏ, đi trên đường cũng có thể ngửi thấy mùi hương từ các nhà hai bên tỏa ra, khiến người ta cảm thấy thanh thản khó hiểu.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Gia Luật Hoàn Cai nhìn cảnh sắc xung quanh dần dần hoang vu, tò mò hỏi Tiêu Thiệu Củ.
Tiêu Thiệu Củ híp mắt phượng, “Phía tây có chùa Quan Sơn, nghe nói rất linh nghiệm.”
Những ngôi chùa rất linh bình thường có quy mô không nhỏ, chùa Quan Sơn được xây dựa vào núi, chiếm một diện tích lớn trên núi.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn những bậc thang ngoằn ngoèo, chân đã có chút nhũn ra, lúc này Tiêu Thiệu Củ ở một bên thập phần ăn ý vươn tới giúp đỡ.
“Nào, ta cõng nàng.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy thì hơi xấu hổ, thanh thiên bạch nhật, chưa kể có rất nhiều người tới lui, ở hiện đại nàng cũng không dám để cho người ta cõng nàng leo núi, Tiêu Thiệu Củ không biết xấu hổ nhưng nàng biết!
Huống chi, nàng còn có lý do khác.
Gia Luật Hoàn Cai lắc đầu, “Ta cảm thấy chỉ có từng bước leo lên đỉnh núi mới có thể chứng minh được lòng thành của mình.”
Nàng vốn là không tin thần quỷ, nhưng từ sau khi xuyên không, suy nghĩ trong lòng liền có chút dao động.
Lỡ như Bồ Tát âm thầm che chở cho mình một chút thì sao?
Nàng có thêm một cuộc sống, ở thời đại sống rất khó khăn này, nàng có địa vị cao quý, cơm ăn áo mặc không lo, có gia đình chăm sóc, chồng yêu thương…
Có đôi khi, nàng cũng sẽ cảm thấy có lỗi với công chúa, dù sao nàng cũng là người chiếm tổ chim ác là, cướp đi tất cả những gì đáng lẽ thuộc về thiếu nữ này.
Nhưng nàng cũng sẽ suy nghĩ lại, ít nhất là về tình cảm, mình đã cố gắng để không thẹn với lương tâm, nàng tin điều Tiêu Thiệu Củ thích chính là tính cách của nữ nhân tên Lưu Sở này, nàng càng tin, ông trời sở dĩ để nàng tới nơi này, nhất định có lý do riêng của mình.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiêu Thiệu Củ rơi ở phía sau, nàng mỉm cười, “Tiếp tục đi thôi.”
Đi tới phía sau, Gia Luật Hoàn Cai chân có chút đau nhức, Tiêu Thiệu Củ không thoải mái nên liên tục đỡ nàng trong nửa quãng đường còn lại, hai bên đường là ánh mắt vừa hâm mộ vừa tò mò của các đại cô nương và tiểu tức phụ.
Dân phong Đại Khiết Đan tương đối cởi mở, điều các nàng tức giận chính là vị nhà mình lại giống như một khúc gỗ du mộc, một tảng băng không thể tan chảy, nhìn thấy mình đi không nổi mà không muốn kéo.
Thậm chí là đi nhanh hơn!
Phong cảnh trên đỉnh núi hoàn toàn khác với bên dưới, Gia Luật Hoàn Cai nhìn hồ nước trong như ngọc cách đó không xa lung linh dưới ánh mặt trời, nhất thời quên đi cơn đau ở chân.
Qua hồi lâu, nàng mới định thần lại thì đã thấy Tiêu Thiệu Củ vẫn đang chờ nàng tại chỗ, chỉ chắp tay lẳng lặng nhìn mình, không có bất kỳ biểu hiện sốt ruột nào.
Gia Luật Hoàn Cai đỏ mặt, cúi đầu đi đến bên chàng, nhỏ giọng nói, “Khiến chàng chờ lâu rồi.”
“Không sao.” Tiêu Thiệu Củ nhìn tiểu cô nương trước mặt, trong mắt tràn ra ý cười không thể cưỡng lại, “Rất đẹp.”
“A?” Gia Luật Hoàn Cai ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng đến mang tai. Tiêu Thiệu Củ vừa nói cái gì? Cảnh đẹp hay là…
Nàng xấu hổ không dám hỏi Tiêu Thiệu Củ, chỉ đành yên lặng suy đoán trong lòng.
Cứ cho là chàng đang nói về phong cảnh ở đây đi, Gia Luật Hoàn Cai siết chặt lấy Tiêu Thiệu, một lát sau lại không kiềm chế được mà lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Ừm, phong cảnh ở đây rất đẹp.