Gia Luật Hoàn Cai mấy ngày nay trong lòng luôn giả vờ làm việc, sắc mặt tệ hơn lúc trước rất nhiều.
Nàng cùng Tiêu Thiệu Củ tản bộ trong sân, hỏi: “Lát nữa chàng không ra ngoài sao?”
“Không được,” Tiêu Thiệu Củ nói, “Bệ hạ muốn đi Hoài Châu, sau đó trực tiếp trở về Thượng Kinh, cũng không phải quanh năm bốn mùa đều ở bên ngoài.”
Hiện tại triều đình lại cho chàng thêm một chức vụ phò mã Đô Úy, mình có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, không phải thường xuyên rời khỏi Linh An.
“Ngược lại nàng, sao mấy ngày nay sắc mặt vẫn không tốt vậy.” Tiêu Thiệu Củ sờ sờ cái cằm nhọn của Gia Luật Hoàn Cai, “Gầy đi nhiều như vậy.”
Gia Luật Hoàn Cai không thể tự mình nói ra, có vẻ như mọi chuyện bắt đầu sau khi biết Gia Luật Long Khánh lại nạp thiếp.
Nàng thở dài, “Có lẽ ta quá nhạy cảm.”
Tiêu Thiệu Củ không rõ nàng đang nói cái gì, chỉ có thể lén lút phân phó phòng bếp nấu thêm chút đồ ăn thanh mát đầy dinh dưỡng, cố gắng bù đắp phần thịt trên mặt Gia Luật Hoàn Cai.
Có lẽ sau khi vào mùa hè, Gia Luật Hoàn Cai bị nhiệt độc trong cơ thể, sau khi Tiêu Thiệu Củ thay đổi thức ăn vừa ngon vừa mát, quả thật làm cho tâm trạng của nàng tĩnh tâm không ít, nhưng có một tác dụng ngược chính là nàng quá tham ăn, dẫn đến mấy ngày nay luôn bị đau bụng.
Nàng từ nhà tranh đi ra, vẻ mặt tiều tụy kéo tay Mãn Ca, “Ta cảm thấy mình cần uống thuốc.”
“Uống thuốc gì,” Mãn Ca nhíu nhíu mày, có chút không đồng ý, “Uống nhiều thuốc cũng không tốt, công chúa nghe lời Mãn Ca, ăn ít đồ ăn giải nhiệt kia lại, buổi tối đừng có đá chăn, khẳng định sẽ không khó chịu như vậy.”
Sao Mãn Ca lại càng ngày càng giống mẹ vậy… Gia Luật Hoàn Cai nhìn Mãn Ca đang tự mình lải nhải, mở miệng phát hiện không nói được nên đành phải bỏ cuộc.
“Đã muộn như vậy, phò mã còn chưa ngủ sao?” Mãn Ca thấy ánh đèn chiếu sáng trong phòng xa xa, nghi hoặc hỏi.
“Hai ngày nay chàng muốn đọc một quyển sách gì đó, ngủ liên tục hai ba ngày ở thư phòng”, Gia Luật Hoàn Cai lẩm bẩm, “Nhưng mà ta cũng mới biết thì ra hắn ngủ trễ như vậy.”
Mãn Ca nghe vậy, cảnh giác nhìn Gia Luật Hoàn Cai một cái, hai vợ chồng buổi tối không ngủ cùng nhau làm sao được?
Gia Luật Hoàn Cai cũng không băn khoăn về phương diện này, đàn ông mà, luôn có lúc bị thứ gì đó hấp dẫn, có người là trò chơi, có người là mạt chược tú lơ khơ, còn Tiêu Thiệu Củ chính là sách.
Mãn Ca thấy thế, cảm giác mình cũng cần ăn chút hạ chân hỏa[1], nàng ấy nhỏ giọng nhắc nhở Gia Luật Hoàn Cai một câu, rồi lại đổi lại một câu như vậy ——
[1] Hạ chân hỏa: Đông y chỉ hạ sốt, giải độc
“Mãn Ca, sau này ngươi nhất định là ma ma tốt, là cái người phi thường có năng lực!”
Thôi, Mãn Ca lắc đầu, trước kia không phải nhúng tay quá nhiều sao? Phò mã và công chúa chưa từng nghe theo nàng ấy, hiện tại ngược lại rất ân ái.
Hai người đi tới cửa phòng Tiêu Thiệu Củ, Gia Luật Hoàn Cai muốn đến nhắc nhở chàng nghỉ ngơi sớm một chút.
Nàng đi lên bậc thang đang định gõ cửa, đột nhiên cửa lớn vừa mở ra, một món đồ từ bên trong lăn ra, dọa nàng và Mãn Ca giật mình.
Ngay sau đó là Tiêu Thiệu Củ mặc một chiếc áo đơn, vạt áo chàng hơi mở, lộ ra bộ ngực cường tráng, nhưng vẻ mặt lại rất u ám, cho tới bây giờ Gia Luật Hoàn Cai chưa từng thấy dáng vẻ hiện tại của chàng, giống như là một giây sau sẽ ăn người ta.
Tiêu Thiệu Củ không ngờ Gia Luật Hoàn Cai có thể xuất hiện ở cửa phòng mình, cũng không đi ra, mà là ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Sao nàng… Ở đây?”
Gia Luật Hoàn Cai muốn mở miệng, Mãn Ca đã sải bước đến bên món đồ kia, hấc tấm vải che nó lên.
Một nữ tử khỏa thân xuất hiện trước mặt họ.
“Nàng nghe ta nói, Bồ Đề Nô…” Tiêu Thiệu Củ vội vàng giải thích, nhưng tâm trí của Gia Luật Hoàn Cai vẫn còn đang rối bời.
Nửa đêm, nữ tử, thư phòng… Gia Luật Hoàn Cai phải mất nửa ngày để ghép một vài từ lại với nhau và dệt chúng thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Bình thường thì nói tùy tiện ngoài miệng, nhưng Gia Luật Hoàn Cai chưa bao giờ biết mình rất luống cuống khi đối mặt với một điều như vậy.
Mãn Ca nhận ra nữ tử này, là người tới cùng công chúa.
Bàn tay đang giơ cao của nàng đột nhiên yếu ớt hạ xuống, sau đó bất an nhìn Gia Luật Hoàn Cai một cái.
Người đưa dâu, là của hồi môn của Gia Luật Hoàn Cai, tuy rằng ngày thường thường hoàn thành nhiệm vụ của tỳ nữ, nhưng cũng có nghĩa là, chỉ cần Tiêu Thiệu Củ bằng lòng là có thể tiến vào hậu viện của chàng.
“Là ta, ta quấy rầy các ngươi…” Gia Luật Hoàn Cai lui về phía sau một bước, kéo một nụ cười miễn cưỡng, còn khó coi hơn cả khóc.
Sau đó, nàng dùng hết tốc độ nhanh nhất trong đời, không quay đầu lại chạy về phía phòng mình.
“Bồ Đề Nô! Gia Luật Hoàn Cai!” Trái tim Tiêu Thiệu Củ chợt rụt lại một chút, đang tính chạy theo thì lại bị Mãn Ca ngăn lại.
“Tiêu đại nhân,” Nàng nắm chặt nắm tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ cương nghị và bình tĩnh không phù hợp với thân phận của mình.
“Xin Tiêu đại nhân, trước tiên xử lý tốt nữ nhân này, sau đó đi cho công chúa nhà ta một lời giải thích.”
Đêm khuya trong phủ công chúa, vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Thiệu Củ trở lại thư phòng, không ngừng xoa huyệt thái dương, nhưng vẫn không giảm bớt được cơn đau đầu của mình.
Không biết qua bao lâu, chàng mới buông tay xuống, thở ra một hơi thật sâu, hoàn toàn đổ gục xuống ghế.
Đây là một sự hiểu lầm lớn.
Tối nay đọc sách, chàng đang muốn tắt đèn ngủ như lúc trước, nhưng vừa mới nằm lên giường lại cảm giác có gì đó không đúng, sau khi chàng thắp nến lên lần nữa, liền nhìn thấy trong chăn mình có nhiều nữ nhân.
Chàng cau mày đẩy nữ nhân kia xuống giường, đang tính đạp nàng ra ngoài thì đã bị Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy một cảnh này.
Nếu là như vậy thì không sao, nhưng mấy ngày nay mình cứ ở trong thư phòng, hiện tại hoàn toàn bị hiểu lầm, còn tưởng rằng chàng hàng đêm sênh ca ở trong này.
“Người kia đâu?” Tiêu Thiệu Củ cúi đầu, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng đã lâu không gặp.
“Hồi đại nhân, người nọ đã bị nhốt ở phòng củi ở hậu viện, có thị vệ nhìn nàng ta.” Thị vệ ở cửa nghe thấy hỏi thăm, vội vàng cung kính đáp.
Tiêu đại nhân trong trí nhớ của hắn dường như đã trở lại.
Tiêu Thiệu Củ nghe vậy thì chậm rãi đứng dậy, giày dài đạp lên tấm chăn thật dày, không có một chút âm thanh nào.
“Đi thôi, đi thăm ả.” Trong ánh mắt Tiêu Thiệu Củ bình tĩnh không sóng, lúc này, sự kiêu ngạo cùng uy nghiêm trên người chàng quý tộc đời đời, toàn bộ bộc lộ ra.
“Người tham dự chuyện này, một người cũng không được bỏ qua.”