Gia Luật Hoàn Cai ở nhà mấy ngày nay, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
Mỗi ngày đến ngồi với Tần quốc phi một lát, sau đó ở trong viện cả ngày. Phụ thân vương gia kia của mình vẫn chưa từng lộ diện, nghe nói còn dính vào con hát kia không chịu trở về.
“Công chúa, Khổng thị sinh nữ nhi.” Hôm nay bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, Gia Luật Hoàn Cai tựa vào giường nghỉ ngơi, Mãn Ca vội vàng chạy tới nói.
“Bà ta sinh con là chuyện của bà ta, đâu liên quan đến ta.” Gia Luật Hoàn Cai ung dung tỉnh lại, có chút buồn cười, Mãn Ca nói lời này, giống như mình là tiểu thiếp của Gia Luật Long Khánh vậy, rất để ý chuyện này.
Mãn Ca biết mình nói bậy bèn sửa lại, “Đại vương cũng trở về rồi ạ.”
Đây mới là chuyện lớn, Gia Luật Hoàn Cai bỗng nhiên nhảy xuống giường nói, “Mau thay y phục.”
Sau khi Gia Luật Hoàn Cai ăn mặc chỉnh tề, đến gặp Gia Luật Long Khánh thì đã là chuyện sau một nén nhang.
Khác với trong tưởng tượng của nàng, Gia Luật Long Khánh không hề tỏ ra phù phiếm và buông thả quá mức mà ngược lại, ông cao lớn và hoạt bát rất nhiều.
“Phụ thân.” Gia Luật Hoàn Cai kính cẩn cười, hành lễ.
“Con ta sao lại quy củ thế.” Gia Luật Long Khánh cười to một phen rồi nâng nàng dậy, “Nghe nô tỳ nói hôm bữa con rơi xuống nước, nên không thể nhớ bất cứ điều gì, ta thấy thật khó để nói con có nhớ được hay không, nhưng lại khiến con thay đổi tính tình.”
Gia Luật Hoàn Cai nghe vậy, mồ hôi ròng ròng chảy xuống lưng, nàng nhanh chóng suy đoán tính cách lúc trước của nguyên chủ, rồi đột nhiên nhướng mày, rúc vào người Gia Luật Long Khánh, “Nữ nhi đã lớn rồi, còn không bướng bỉnh giống khi còn bé nữa, phụ thân không thích nữ nhi bây giờ sao?”
“Sao lại không thích chứ” Gia Luật Long Khánh lại cười vỗ vỗ đầu Gia Luật Hoàn Cai, “Con ta tính tình như thế nào, cha đều thích.”
Tần quốc phi ở một bên chẳng nói gì, chỉ cười nhìn hai cha con nói cười, một lát sau mới mở miệng “Đại vương cũng biết, Khổng thị sinh nữ nhi…”
Gia Luật Long Khánh khoát tay áo, không quan tâm đến chuyện đó, “Đưa chút vải vóc đồ ngọc vào trong phòng nàng ta là được, ngày khác bổn vương sẽ đi thăm nàng ta.”
“Vâng.” Tần quốc phi gật gật đầu, đang định phân phó thì thấy một nô tỳ bối rối chạy tới, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, “Chủ tử nàng bị rong huyết, cầu xin đại vương mau đi qua xem một chút.”
Suy cho cùng cũng là nữ nhân của mình, Gia Luật Long Khánh lúc này cũng trở nên nghiêm túc, ra lệnh cho nô tỳ dẫn đường.
Vào viện khổng thị, Gia Luật Hoàn Cai mới nhìn thấy một cảnh tượng khác —— một đám nô tỳ bưng chậu nước và khăn mặt ra ra vào vào, trong phòng còn có tiếng khóc, khiến nó rất ồn ào trong một lúc.
Nàng đánh giá cuộc sống của Khổng thị ở mức trung bình, xung quanh bà ta không có nha đầu đắc lực, nên bà ta đã mất chủ cốt trong chuyện này.
Tần quốc phi thân là đương gia chủ mẫu, đương nhiên phải nắm giữ mọi sự tình, vì thế phân phó vài câu với Quang Nô bên cạnh, chỉ thấy Quang Nô gật gật đầu, bình tĩnh truyền đạt cùng an bài các loại sự tình.
Chỉ chốc lát sau, các nô tỳ trong viện dứt khoát đi xuống, mỗi người một chức vụ, có trật tự.
Nhìn đến đây, Gia Luật Long Khánh không còn giữ vẻ mặt nghiêm túc nữa, cùng Tần quốc phi ngồi lên giường ở thiên sảnh, chờ đợi tin tức trong phòng.
“Bồ Đề Nô, nơi này không thích hợp cho con ở lại lâu, về viện của con trước đi.” Tần quốc phi uống một ngụm nước, thấy Gia Luật Hoàn Cai vẫn đứng ở một bên, vì thế lên tiếng dặn dò.
Gia Luật Hoàn Cai gật gật đầu, hôm nay chính thức gặp mặt vị phụ thân của mình, cũng hiểu được bản tính của ông, xem như thu hoạch khá phong phú, không uổng công chạy.
Đến lúc này, nàng đã gặp mấy vị lớn nhất trong vương phủ rồi, tình hình cũng tốt hơn ngoài dự tính của nàng, nên những lo lắng trong lòng Gia Luật Hoàn Cai mấy ngày nay đã tan biến đi không ít.
Nàng hành lễ, rồi đến cửa viện, đang muốn rẽ ra ngoài thì bất ngờ bị một người chạy về phía nàng tông phải.
“Ai làm càn ở đây vậy, đụng trúng công chúa rồi.” Mãn Ca nhíu mày quát lớn.
Người nọ vội vàng quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu, nhưng lại không nói gì, nhìn trang phục thì giống nô tỳ có địa vị thấp kém trong vương phủ.
Gia Luật Hoàn Cai thở dài, đưa tay đỡ nàng ta dậy, “Ngươi có việc bẩm báo sao?”
Chỉ thấy nô tỳ kia chần chờ, thân thể run rẩy như cầy sấy, sau đó mới run rẩy mở miệng, “Khổng chủ tử lần này bị rong huyết, nhưng cũng không phải là bất ngờ gì…Thật ra là bị người ta hại.”
“Cái gì!” Mãn Ca kinh hãi kêu lên, đồng thời trong lòng âm thầm tức giận, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mà vẫn vạch trần chuyện này trước mặt công chúa, thật sự đáng chết.