Bên kia, vẫn chưa truyền đến tin tức của Khổng thị.
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Trần thị vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu, vài giọt mồ hôi chảy xuống chiếc cổ mảnh khảnh của bà.
Thì ra bà ta cũng sợ, Gia Luật Hoàn Cai thầm nghĩ.
“Bẩm đại vương, Khổng chủ tử hiện tại đã không còn quan ngại nữa, nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng.” Một nô tỳ bước nhanh tới, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong phòng.
“Thưởng.” Gia Luật Long Khánh trông rất vui, mọi người cũng nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.
“Về phần ngươi…” Gia Luật Long Khánh nhìn về phía Trần thị, niệm tình Tông Hối, bổn vương không cho ngươi đến biệt uyển, sau này chỉ ở trong phòng của ngươi, không có việc thì không được đi ra.”
Gia Luật Long Khánh xem như đã ra lệnh cấm túc lâu dài cho bà ta,nhưng ông nghĩ như vậy là chưa đủ, còn nói thêm: “Tông Hối lớn rồi, cả ngày bận rộn đọc sách, không cần phải thường xuyên đi gặp ngươi.”
Đây thực sự là nhát dao đâm vào tim Trần thị, không cho bà gặp nhi tử, gần như tước đi ý nghĩ duy nhất của bà.
Thân thể bà mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất, nhỏ giọng khóc lên.
Gia Luật Hoàn Cai xem xong toàn bộ vở tuồng, phần lớn là bất đắc dĩ.
Tần quốc phi nhìn nữ nhi trầm mặc không nói gì, cho rằng nàng sợ hãi, an ủi nói, “Bồ Đề Nô đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.”
Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp lại, “Mẫu thân, nữ nhi không sao, chỉ là có hơi mệt mỏi.”
Tần quốc phi gật gật đầu, chuyển đề tài, “Lần này con ở thảo nguyên lâu như vậy, hai ngày nữa phụ thân con muốn tổ chức yến hội, sau đó tỷ tỷ huynh đệ con sẽ về, cả nhà sẽ tụ tập lại.”
Tỷ tỷ ruột của Gia Luật Hoàn Cai là Ngô quốc công chúa đã xuất giá, hiếm khi trở về, mấy đứa bé nam còn lại đều đi ra ngoài học tập và rèn luyện, cũng cả ngày không có nhà.
Gia Luật Hoàn Cai coi như đã biết tính tình của vị công chúa này, cơ bản không cần lo lắng sẽ bị lộ ra.
Nàng có chút mong đợi.
Hôm nay tuyết rơi, trên mặt đường mỏng một tầng màu trắng, mấy cành khô rơi ở trên đó, một phái tiêu sái lại không chống đỡ nổi hòa nhạc trong và ngoài vương phủ.
Gia Luật Hoàn Cai cũng gặp được tỷ tỷ của mình – Ngô quốc công chúa Gia Luật Tiên Âm.
“Đã lâu không gặp Bồ Đề Nô, dạo này đẹp ra nhỉ.” Gia Luật Tiên Âm đánh giá Gia Luật Hoàn Cai, cao giọng cười nói.
“Tỷ tỷ…” Gia Luật Hoàn Cai có chút ngượng ngùng, trả lời hỏi: “Phò mã không tới ạ?”
Ngoại hình của Gia Luật Tiên Âm giống Gia Luật Long Khánh, tính tình cũng giống ông, nàng ta khoát tay áo, tùy tiện ngồi xuống trên giường, “Dạo này, chàng hay bận rộn, huống chi tỷ đến thăm cha mẹ tỷ, chàng ấy tới làm gì.”
Hai người đang nói cười thì cách đó không xa, Tề Quốc Phi dẫn ba thiếu niên thân hình cao gầy đi tới.
“Ầy, thời gian mới trôi qua được bao lâu, mà Tông Duẫn đã cao như vậy rồi.” Gia Luật Tiên Âm kinh ngạc đứng lên, kéo ống tay áo của hắn nhìn trái nhìn phải không chịu buông tay.
“Tông Duẫn đã gặp qua tỷ tỷ.” Gia Luật Tông Duẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi, mà cách xử sự lại rất chín chắn, hắn hành lễ với Gia Luật Tiên Âm, rồi im lặng tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Gia Luật Hoàn Cai gặp ba đứa con trai của Tề quốc phi, trưởng tử Gia Luật Tông Chính, thứ tử Gia Luật Tông Đức, còn có Gia Luật Tông Duẫn trước mặt này, tuy còn nhỏ, nhưng không có ai là không phải tuấn tú lịch sự, ổn trọng lễ nghĩa cả.
Tề quốc phi có may mắn tốt, nàng âm thầm cảm thán.
Gia Luật Tông Hối là người đến cuối cùng.
Thiếu niên choai choai, ngoại hình khác thường, nhưng trên khuôn mặt lại có nét buồn.
Hắn đi học về mới biết mẫu thân bị cấm túc, bản thân mình cũng không được gặp mẫu thân một lần nào nữa. Phụ thân thì mỗi ngày trông vui vẻ cười ha hả, nhưng thực ra là vô tình bạc nghĩa, vì vậy tất nhiên bản thân mình cầu không được tình rồi.
“Tông Hối đã gặp qua hai vị vương phi.” Hắn kiềm nén nội tâm cay đắng, khom lưng hành lễ.
Nói thật, cả gian phòng này ngoại trừ hắn ra không phải tất cả đều cùng một nhóm sao? Hai vương phi cùng xuất hiện với Tiêu thị, ba đứa con trai của Ngô quốc công chúa, Thái Bình công chúa, Tề quốc phi…
Cuối cùng, Gia Luật Tông Dụ vẫn chưa hoàn toàn che dấu được cảm xúc của mình bởi vì hắn còn trẻ, nên lộ ra hơi rõ ràng.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn về phía Tần quốc phi, lại thấy bà vẫn tươi cười, thần thái tự nhiên, nói một tiếng miễn lễ.
“Tô Tát, lại đây.” Ngược lại Gia Luật Tiên Âm bên này ngồi không yên, chủ động mở miệng.
Nàng ta cũng nghe nói chuyện của Trần thị, chỉ là Trần thị hồ đồ, nhưng không thể liên lụy đến nhi tử của bà, hơn nữa Gia Luật Tông Hối bản chất là một cậu bé ngoan, chơi với họ từ nhỏ, nàng ta không hy vọng đệ đệ mình vì chuyện này mà bị bọn họ xa lánh.
Không biết Gia Luật Tiên Âm và Gia Luật Tông Hối nói cái gì mà sau đó hai người cùng nhau ra khỏi phòng, sau khi Gia Luật Tông Hối lại tiến vào, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.
Kỳ quái, Gia Luật Hoàn Cai hơi kinh ngạc nhìn Gia Luật Tiên Âm một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nàng ta, Gia Luật Tiên Âm lại trả lời nàng bằng một ánh mắt trấn an.
“Tông Hối biết mẫu thân làm sai, trong lòng cũng hổ thẹn, muốn bà có thể suy nghĩ lại, không làm ra chuyện như vậy nữa…” Gia Luật Tông Hối quỳ trên mặt đất, giọng nói khàn khàn.
Bản thân hắn đã đọc sách trong vài năm, coi như là người tri thu đạt lễ, lần này chuyện mẫu thân làm quả thật quá phận, lúc trước hắn thật sự không nên có thái độ cầu tình.
Tần quốc phi thở dài, đi xuống chỗ ngồi đích thân đỡ Gia Luật Tông Hối dậy. Bà biết Gia Luật Tông Hối là một đứa trẻ ngoan, hắn không nên nhúng tay vào chuyện của những chuyện nữ nhân ở hậu viện.
“Mẫu thân ngươi đã biết sai rồi, qua một thời gian ta sẽ đích thân đi tìm vương gia nói vài câu, để cho hai mẹ con các ngươi gặp mặt thường xuyên hơn.” Tần quốc phi dịu dàng nói. Bà không có nhi tử nên coi những đứa trẻ nam trong phủ như nhi tử ruột của mình, huống hồ hôm nay mọi người sum họp là một chuyện vui, bà không muốn để chuyện cũ làm tổn thương tâm trí mọi người.
Gia Luật Tông Hối nghe vậy, cảm thấy hơi vui trong lòng, vui vẻ cảm ơn Tần quốc phi, nét u sầu trên mày biến mất, cùng mọi người đi vào yến tiệc.