Louis ngồi ngay ngắn trên vương tọa, nhìn các người chơi đăng nhập vào game. Trước bảo thạch địa ngục trống trải, một người nối tiếp một người xuất hiện ở đó.
Đầu tiên bọn họ mê mang đứng một lúc lâu, sau đó bắt đầu hoạt động tay chân. Sau khi phát hiện độ chân thật cao đến kinh người, một người chơi rống lớn một tiếng, đánh về phía một người khác.
Hai người đánh thành một đoàn, tên Goblin rống to kia gầy một chút, người bị đẩy béo hơn một chút. Kết quả người béo đứng im một chỗ không nhúc nhích, mà người gầy lại lui về phía sau ba bước. Hai con Goblin cùng che lại cái mũi.
“Trời má. Đau quá.”
“Cái mũi của tôi.”
Bên cạnh có một con Slime kéo thân thể trong suốt vặn tới vặn lui. Bên cạnh Slime có một con Goblin khác ngơ ngác nói: “Đây là nguyên lý gì vậy, cũng quá chân thật đi.”
Server kích động nhìn những người chơi, cành lá của bảo thạch địa ngục điên cuồng run rẩy.
Rốt cuộc có người chơi chú ý đến nó.
“Oa, trên cây này có đá quý. Có thể hái xuống hay không?”
“Đá quý gì? Ta thử xem, ta thử xem.”
Server trơ mắt mà nhìn các người chơi bắt đầu leo cây, đầy đầu là dấu chấm hỏi.
??????
“Đừng có mà spam dấu chấm hỏi trong đầu ta.” Louis cảnh cáo nói.
Server ủy khuất vô cùng. Cho dù gã có thích ba ba kim chủ thì cũng không thể tiếp thu được sự thật mình sắp bị sờ trọc a.
“Không được, tôi không thể trọc. Tôi là cây cát tường tượng trưng cho thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, thành phố ngầm của cậu không thể có một cây bảo thạch địa ngục trọc.” Server lại một lần nữa phát một loạt gói biểu tình công kích Louis.
Louis nhíu mày, cánh ác ma nhẹ nhàng phất một cái, người chơi trên cây bảo thạch địa ngục toàn bộ lăn xuống dưới, ngã trên mặt đất rên rỉ: “Đau đau đau, nút tắt cảm giác đau ở nơi nào a?”
Louis chậm rãi đi ra đại sảnh thành chủ, đứng trước bậc thang, nhìn đám người chơi ngã thành một mảnh nói: “Các con dân của ta, hoan nghênh các người đi vào thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm.”
Ác ma tuấn mỹ nhìn xuống Goblin cùng Slime trước mặt, toàn thân tỏa ra hơi thở duy ngã độc tôn, trong giọng nói mang theo vài tia ngạo mạn, giống như nói chuyện với bọn họ là đã hu tôn hàng quý (hạ mình làm gì đó).
Một Slime mềm mại ngã xuống rồi lại bò lên, ngã lên ngã xuống mấy lần.
Nếu không phải Louis biết chắc chắn là hắn đang đổi giữa log in và log out thì nhất định hắn sẽ không cho phép một con Slime thần kinh không bình thường như vậy dọn gạch ở trong thành phố của hắn.
***
[ Chào buổi tối các bạn của tôi, tôi là Tiểu Phong. Hôm nay tôi sẽ mang mọi người quan sát gần gũi đồ họa hoàn mỹ của Louis.
Thực sự là soái bạo.
Thế nhưng hắn thoạt nhìn rất trung nhị (cách nói một chứng bệnh ảo tưởng tuổi dậy thì) ]
Lầu 2: A a a, trung nhị thì làm sao chứ? Tôi thích.
Lầu 3: Tại sao tôi lại cảm thấy như NPC này đang khinh bỉ chúng ta? Khinh thường Goblin cùng Slime? Có bản lĩnh ông mở ra chủng tộc ác ma khác a.
Lầu 4: Tôi thích cái giọng này, thành chủ lợi hại!
Lầu 111: Tại sao các ông bình luận nhanh như vậy, tôi chỉ đi liếm mặt ông xã vài giây mà bình luận đã lên vài trang.
Lầu 112: Nhanh như vậy lão Lou đã có fan vợ? Ô ô ô, tôi cũng muốn chơi ác ma.
***
Thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm, Louis nói xong lời dạo đầu với các người chơi liền trở về đại sảnh thành chủ. Khi các người chơi ngo ngoe rục rịch muốn theo vào thì cánh cửa lớn dày nặng của đại sảnh “phanh” một tiếng đóng lại.
Louis tùy tay nặn một NPC địa tinh ném tới bên ngoài đại sảnh thành chủ.
Các người chơi nhìn một NPC địa tinh màu xanh lục đột nhiên xuất hiện trước mặt cũng không có bất ngờ quá lớn.
Còn không phải là đột nhiên đổi mới sao? Ai mà chưa từng thấy qua chứ.
NPC địa tinh trên đầu mang mũ đỏ, trên cổ đeo một cái kính lúp, mặc quần yếm cùng màu mũ. Gã đẩy ra người chơi chặn đường, nói: “Nhường một chút, đều nhường một chút.”
Các người chơi đi theo địa tinh NPC ra ngoài, thường thường có người chơi đi túm quần yếm của NPC, hoặc là sờ cánh tay của gã, NPC địa tinh đột nhiên quay đầu lại.
“Đám Goblin các người đùa giỡn lưu manh cái gì vậy?”
“Oa trời ạ, NPC còn sẽ tức giận!” Tiểu Phong hoạt động hai chân giống như bùn thủy tinh của Slime, tìm góc độ khác nhau điên cuồng chụp hình.
“Tại sao chỉ nói Goblin? Người chơi Goblin cảm thấy bị xúc phạm.”
Sau khi đi qua cây bảo thạch địa ngục, NPC địa tinh nói: “Hiện giờ, các cậu đều đi đào quặng. Hôm nay cần phải xây xong nền của tòa nhà chức nghiệp, bằng không các cậu đều bị đuổi việc!”
“Oa oa, mịa nó chưa gì đã có nhiệm vụ?”
“Không phải, lời này có nghĩa là gì? Không hoàn thành nhiệm vụ còn có trừng phạt sao?”
“Quặng? Quặng ở đâu? Chỉ dẫn nhiệm vụ đâu? Bản đồ mở như thế nào?”
“Mịa nó, trò chơi này thực khó.”
“Hế lô NPC tiên sinh, có thể chỉ cho tôi biết nên đi đào quặng ở chỗ nào không?”
NPC địa tinh nhìn Tiểu Phong một cái: “Tên Slime này không có kiến thức sao? Đống chất đầy bên ngoài là cái gì đấy?”
“Thì ra ở ngoài kia. Vậy, nên đào như thế nào a?”
“Cậu ngốc à, đương nhiên là ấn nút F rồi.”
“Ông ấn nút F cho tôi một cái thử xem?”
“A, tên Goblin kia, sao ông lại chạy nhanh như vậy? Xẻng trên tay lấy từ chỗ nào đấy?”
“Emmmm, tôi vẫn còn muốn đi lên cây hái một chút đá quý, các cậu có muốn tổ đội không?”
“Mang theo tôi với.”
Càng ngày càng có nhiều người chơi đăng nhập, ngoại trừ một số ít người thích gây chuyện ra thì đa số người chơi đều ngoan ngoãn đi dọn gạch. Mà một bộ phận kia, gây chuyện không ngừng……
Server: “Ha, các người tới a, tới a, có thể động được vào tôi thì coi như các người giỏi!”
Hừ, Louis đã dựng lồng năng lượng cho gã, bao phủ toàn bộ. Server bắt đầu kiêu ngạo mà run rẩy lá cây.
Tiểu Phong: “Tại sao tôi lại cảm thấy cái cây này đang trào phúng chúng ta chứ?”
——————————–
Bùi Y được ác ma đỉnh cấp đưa về thành phố ngầm của mình, hắn thật ôn nhu, hơn nữa còn là một ác ma tốt. Không chỉ có chia sẻ cho y phòng ngủ của mình mà còn mời y ngủ trên một chiếc giường duy nhất.
Thế nhưng cứ cảm thấy mình đã quên cái gì, là gì mới được chứ?
Bùi Y suy nghĩ nửa ngày, sau khi nhìn thấy cảnh tượng làm việc đâu vào đấy của đội thi công mới rốt cuộc nhớ ra.
Y vốn không phải muốn đi ở nhờ và xin ác ma phái một ít nô lệ qua đây làm máy đào đất cho y sao? Tại sao bây giờ ngay cả một mục tiêu cũng không hoàn thành?
Hơn nữa thậm chí y còn không biết đại nhân ác ma kia tên là gì.
Ác ma đỉnh cấp đúng là đáng sợ, thủ đoạn đùa giỡn các sinh vật khác quả thực xuất thần nhập hóa.
Bùi Y căn giận nghĩ, y lập tức kéo rương, thay đổi phương hướng, xuất phát về phía thành phố ngầm của ác ma đỉnh cấp.
Lần này cho dù lừa dối như thế nào thì y cũng nhất định phải hoàn thành hai thỉnh cầu trên, không xong tuyệt đối không trở lại.
Mị ma quen cửa quen nẻo xé mở kết giới, sau khi đi vào mới phát hiện khác thường. Thành phố ngầm buổi sáng còn trống trải giờ lại tràn ngập tiếng xẻng “keng keng keng” cùng tiếng đập vào nhau của khoáng thạch.
Âm thanh này y rất quen tai, là âm thanh đào quặng!
Tòa thành phố ngầm này, thế mà cũng bắt đầu làm xây dựng?! Hơn nữa mời chính là…..
Từ từ, Goblin cùng…… Slime?
Goblin còn có thể hiểu, Slime đào quặng? Lầm ngành nghề sao?
Bùi Y nhìn đám người chơi đang nghịch đến hăng say một chốc lát. Nhìn nhìn, y bắt đầu hâm mộ.
Bọn họ thực sự rất nỗ lực a. Nhìn tên Slime kia, thế mà lại lấy thân thể của mình coi là vật chứa để khuân vác khoáng thạch, hắn không chê cục đá chọc vào người sao?
Bùi Y đến đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của người chơi.
Tiểu Phong phản ứng nhanh nhất, hắn là người đầu tiên ném xẻng trong tay xuống, hoạt động Slime bước đi, vọt tới trước mặt Bùi Y, bắt đầu điên cuồng chụp hình.
Bùi Y nghiêng đầu, nhìn tên Slime có hành vi kỳ quái này. Y nhíu mày nói: “Cậu lười biếng trong thời gian làm việc không sợ chủ thuê trừng phạt sao?”
Tiểu Phong: “Trừng phạt? Tôi không sợ a, còn không phải là đào thêm mấy tấn quặng sao, tôi có thể, hoàn toàn không thành vấn đề.”
Louis ngồi trong đại sảnh thành chủ phát hiện Bùi Y lại tới nữa, còn đang nói chuyện với người chơi, lập tức thuấn di đến bên người Bùi Y.
Các người chơi biểu hiện vô cùng nhiệt tình với sự xuất hiện đột ngột của Louis. Louis vô cùng có dự kiến trước mà cho toàn bộ một cái phép định thân.
“Trời má, tại sao lại không thể động. Tình huống gì a?”
“Này, này chẳng lẽ là vào cốt truyện?”
“Cốt truyện! Tôi đã bảo cái trò chơi nát này tại sao vừa vào đã không rời khỏi gạch sàn. Thì ra cốt truyện ở chỗ này.”
“NPC thần bí này là ai? Tôi rất thích mặt của hắn nha. Chờ cốt truyện xong tôi muốn đi chụp ảnh chung.”
Bùi Y thấy Louis, đáy lòng trở nên đề phòng, y chuẩn bị đối phó với hoa ngôn xảo ngữ của ác ma.
Louis nói: “Tới chỗ ta.” Nói xong, hắn liền vươn tay với Bùi Y.
Áo gió thẳng thớm, ngón tay thon dài, ác ma đỉnh cấp thậm chí còn đè thấp tiếng nói một chút, nghe như tiếng nỉ non ban đêm của tình nhân.
Bùi Y đáng xấu hổ mà khuất phục.
Y vươn tay, đặt lên lòng bàn tay của ác ma đỉnh cấp, hai ma trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của các người chơi. Thuật định thân ngay sau đó mất đi hiệu lực.
“Ai nói đây là cốt truyện? Cốt truyện ba chữ?”
“Lão Lou chó má, tôi còn chưa thấy rõ mặt của mỹ nam này đã mang đi.”
“Trời má, làm sao vậy? Tôi không muốn đào quặng, tôi muốn nhìn cốt truyện a.”
“Cô nam quả nam, ở chung một phòng?”
“Suỵt, đại huynh đệ, ông đang nói lời lang sói gì vậy.”
“Mấy tên kia làm cái gì đấy? Lười biếng? Lại thêm một tấn quặng.” Mũ đỏ —— cũng chính là NPC địa tinh, các người chơi vừa mới đặt biệt danh cho gã —— cầm roi da nhỏ đi tới, “Đều thành thật một chút cho ta, không đào xong quặng thì lăn ra khỏi thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm. Chỗ này của chúng ta không nhận phế vật.”
“Trò chơi chó má, áp bức sức lao động của ta.”
“Kiến tạo thành phố ngầm đúng là dọn gạch, quá mức a.”
“Nếu không muốn dọn thì tại sao các ông còn không đăng xuất?”
“Có phải ông đang muốn trở thành người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên? Tôi sẽ không để mấy người thực hiện được.”
“Nhỡ đâu có khen thưởng thành tựu thì sao?”
“Các ông sao lại khôn khéo như vậy?”
Louis sau khi lấy lại Bùi Y từ trong tay của đám người chơi, cả người nhẹ nhàng thở ra.
Bùi Y nói: “Bọn họ là đội thi công ngài mới tìm đến sao? Tha thứ em nói thẳng, thoạt nhìn chúng chẳng ra cái gì.” Y tính, nếu ác ma đỉnh cấp đáp ứng một trong hai điều kiện của y thì y sẽ giới thiệu ông chủ địa tinh cho hắn.
Louis phủ nhận: “Không, bọn họ về sau sẽ là lĩnh dân định cư ở thành phố ngầm Ám Dạ Chi Tâm.”
Bùi Y kinh hãi: “Lĩnh dân? Ngài thế mà đã chiêu mộ được lĩnh dân nguyện ý định cư? Dưới tình huống hai bàn tay trắng?” Khiếp sợ xong, Bùi Y duỗi tay kéo ống tay áo của Louis, đuôi tai hơi nhọn nhiễm một mảnh ửng đỏ: “Đại nhân, em muốn học.”
Hết chương 8.