Minh Hoàng nhìn thấy nhạc mẫu dìu vợ hứa hôn của anh mà hoang mang. Bà Ngọc Lan và cô con gái đang đứng xã giao với anh cũng ngạc nhiên. Còn chưa kịp chào người đẹp thì người ta đã ôm ngực khó thở. Lời đồn quả không sai, cô con gái cưng của nhà này quanh năm gắn liền với thuốc thang. Thật tội cho cô gái!
“Con bé chưa bao giờ thấy đông người nên hơi ngộp. Xin lỗi các vị, tôi đưa con gái lên nghỉ. Ông nhà tôi sẽ tiếp các vị. Một lúc nữa tôi sẽ xuống.”
Bà Hưng xin lỗi quan khách, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng cho cô con gái đang yếu đuối tựa vào lòng bà.
Ông nội và ông Hưng cũng vội đến. Ông Hưng đã quen với tình huống đau yếu bất thình lình của con gái, nên nhanh chóng bồng cô lên.
“Để ba đưa con lên lầu.”
“Không được, anh cứ tiếp khách, để em dìu con bé lên phòng.” Bà Hưng ngại với quan khách.
“Để bác thay tụi con tiếp khách. Cháu Hưng bồng con bé lên lầu rồi xuống cũng được.” Ông nội lên tiếng.
Những vị khách lớn tuổi và các đối thủ lâu năm trên thương trường có thể nhìn ra ông nội đã xem gia đình bên này là xui gia, còn giúp ông bà Hưng tiếp khách. Điều này cho thấy mối liên hôn của hai nhà chắc chắn sẽ diễn ra một ngày không xa.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến một người quen xử lý tình huống như Minh Hoàng cũng rơi vào bị động. Thật sự anh không ngờ cô gái này vừa mới nói cười phút trước, phút sau đã khó thở, khiến anh không kịp trở tay. Lấy vợ kiểu này về anh còn mần ăn gì được nữa. Rõ ràng ông nội đang chơi anh chứ hứa hôn cái quỷ quái gì.
Anh thầm mong hai ông bà trên kia bận chăm sóc cô con gái bệnh tật không thể xuống, và chẳng thể nào tuyên bố cuộc liên hôn của hai nhà trong buổi tối đêm nay. Trong một phút tâm địa của anh bỗng chốc trở nên hung ác. Anh ước phải chi vợ tương lai trở nặng luôn.
Bực bội trong lòng nên bất chấp ánh mắt ra hiệu của ông nội, bảo hợp tác cùng ông phụ gia chủ tiếp khách, anh vẫn tìm cách thoát ra ngoài, hít thở không khí trong lành cho tâm trạng bình ổn lại.
Chẳng biết ông trời có nghe lời nguyện cầu ác độc của anh không nhưng đúng là Trúc Khanh thật sự mệt tim. Bà Hưng không thể đi xuống cùng chồng tiếp đãi khách khứa. Hai vợ chồng đều lo con gái cưng có chuyện, rất muốn tiễn khách ngay.
Tiếc rằng mấy vị dưới kia đều là chỗ làm ăn lớn, hơn nữa tối nay ông bà còn có mục đích khác, phải tuyên bố cuộc liên hôn cho bên ngoài biết mối quan hệ bền chặt của hai nhà, nhằm tạo thuận lợi cho việc kinh doanh.
Giới này ai cũng biết tập đoàn Kiến Tường to lớn hùng hậu thế nào. Một tập đoàn đa lĩnh vực. Cuộc hôn nhân này sẽ mang đến nhiều lợi ích cho hai gia đình. Cho nên bà Hưng ở lại chăm sóc con gái, ông Hưng sẽ xuống tiếp đãi quan khách.
Trong lúc này, Minh Hoàng giả vờ ra hành lang hút thuốc, bước chân không tự chủ đưa anh ra khu vườn đầy hoa cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Trúc bạch, hồng trà, thủy tiên, dưới chân còn một thảm cỏ hoa nhỏ li ti.
Nếu anh nhớ không lầm người đời gọi đây là hoa mắc cỡ. Loại này còn có một cái tên kiêu sa nữa là hoa trinh nữ. Nhưng hoa này thường mọc dại, ngôi vườn xinh như vậy, anh những tưởng chỉ trồng mấy loài kiêu sa, ai lại mang nó vào đây. Không nhìn ra nhà này cũng có sở thích lạ đời.
Vì ngạc nhiên, anh đi loanh quanh mấy cụm hoa mắc cỡ dưới chân. Anh chắc chắn có bàn tay ai đó trồng theo từng khóm và có chút ý tứ, như là một bản phối màu cho hoa lá, cỏ cây. Hoa mắc cỡ màu tim tím, sẽ đi theo những bông hoa có sắc trắng hoặc vàng. Tương tự hoa cúc vàng lại xen kẻ với vài đóa hồng nhung, được điểm tô thêm vài cụm mười giờ trắng.
Người làm vườn này thật sự yêu thích hoa, nhưng mà cũng quá lãng mạn, làm anh cứ tưởng đang lạc vào vườn cấm địa của một nàng thơ nào đó. Cạnh bên bụi cỏ xanh mượt như nhung là một khoảng sân lát gạch hồng, bên trên có chiếc xích đu màu trắng nhỏ. Trên mấy xà ngang xích đu được thả giàn hoa tigôn rũ bóng, nhìn như xích đu của một nàng công chúa nào đó.
Minh Hoàng nhìn một lúc trong đầu anh liên tưởng đến hình ảnh nàng công chúa mặc chiếc đầm màu trắng, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc, thả đôi chân ngọc ngà đong đưa xích đu. Anh tự nghĩ rồi tự cười mình cũng quá đa tình.
Rồi thật tự nhiên anh đến bên xích đu, thả mình ngồi xuống, dùng đôi chân như.. voi của mình đong đưa xích đu. Đúng lúc này anh bắt gặp một hình ảnh hài hước. Từ ngoài cổng có một chiếc xe đạp Trung Quốc chạy vào, rồi một cô gái bước xuống, len lén dẫn xe nép vào một gốc cây trong sân nhà. Người và xe chẳng phù hợp với khung cảnh sang trọng nơi này. Đây là một kẻ trộm giả danh sao? Minh Hoàng nghĩ thầm, anh có nên làm ra một hành động nào đó không?
Còn chưa suy nghĩ xong, anh đã thấy cô gái đi về hướng xích đu, dáng đi rón rén như phường trộm vặt. Nhìn tổng thể cách ăn mặc, anh không nghĩ đây là một tên trộm hay thành phần bất hảo. Chẳng hiểu sao anh có cảm giác như vậy dù chưa nhìn thấy rõ mặt người ta.
Cô gái trong chiếc quần jean xanh rêu không còn mới, áo trắng kiểu ren tinh khôi phía trên, tay ôm cặp táp trước ngực như một học sinh trung học, nên anh thôi phòng bị. Có lẽ đây là cô bé mới đi học về, nhưng sao lại xuất hiện trong ngôi nhà này? Chắc là bà con với nhạc phụ, nhạc mẫu anh cũng nên. Ngó thấy cô nàng sắp bước đến chỗ xích đu, bây giờ anh đứng lên cũng không kịp, chỉ đành bị động đợi cô nàng tới gần.
Ở đằng kia, Thụy Khanh còn chưa hay biết có người đang ngó trộm mình. Cô rón rén nhẹ nhàng đi về hướng vườn địa đàng. Trong lòng thầm tính cách nào chuồn về phòng không bị ai bắt gặp. Cô đã cố tình đi lang thang nguyên buổi tối để né buổi tiệc. Vậy mà giờ trễ rồi, tiệc vẫn chưa tàn.
Ba mẹ và Trúc Khanh không cần cô có mặt trong buổi tối đêm nay. Mọi người muốn Trúc Khanh xuất hiện lộng lẫy nhất, không có bản sao nào bên cạnh. Bữa tiệc tối nay để tuyên bố việc liên hôn với nhà bên kia. Nghe nói người kia rất tài giỏi, nên ba mẹ muốn dành con rể quý này cho Trúc Khanh.
Từ nhỏ em ấy đã yếu đuối, ít kết giao, nên cuộc hôn nhân tốt đẹp này đương nhiên phải dành cho em ấy. Cô đã quen nhường nhịn, là cô nợ em nên mọi điều tốt đẹp phải dành cho em. Tối nay để em gái nổi bật, ba mẹ muốn cô ở trên phòng hoặc đi đâu đó, không được lảng vảng ở vườn địa đàng.
Cô sợ mình sẽ điên nếu trốn trên lầu mấy tiếng, thế nên cô đến nhà bạn học ngồi ám từ chiều đến giờ, vậy mà tiệc vẫn chưa kết thúc, thật thảm cho cô. Cô cũng không biết phải đi chỗ nào nữa, thôi thì đành băng qua vườn địa đàng này, rồi vòng ra sau nhà bếp để chui lên phòng.
Vì nghĩ không ai ở ngoài vườn giờ này nên Thụy Khanh vô cùng thả lỏng. Sau khi lọt qua khỏi cổng nhà, cô âm thầm thở nhẹ, chuẩn bị tung chân sáo về phòng. Thế nhưng còn chưa đến khu vườn địa đàng của riêng cô, đã thấy một đống đen thù lù ngồi ngay xích đu mộng mơ của cô.
Ai dám xâm phạm địa bàn bất hợp pháp? Cô không nghĩ là phường lưu manh nào đó, vì chẳng có phường lưu manh nào giờ này không lo đi trộm, lại ngồi xích đu ngắm hoa. Nhưng kỳ lạ thay, nếu là khách lẽ ra phải ở trong sảnh tiệc, sao lại ra đây ngồi? Hay là cô nên quay ra đường, giờ này gặp ai cũng phiền phức. Lòng nghĩ thế nhưng chân đã chạm đến khu vườn, đâu còn lùi được nữa.
“Cô là ai?”
“Anh là ai?”
Cả hai lên tiếng cùng một lúc.
“Sao anh ở đây?”
“Sao cô vào nhà này?”
Vẫn ăn ý hỏi cùng một lúc.
“Tôi hỏi anh trước. Anh là khách bên trong tiệc kia phải không?”
“Còn cô là cô chị song sinh đây phải không?”
Cái kiểu người gì lạ lùng, cô hỏi không trả lời, cứ thích hỏi ngược lại là sao? Thụy Khanh bực bội nghĩ thầm trong lòng.
Cô nói người ta nhưng không nhìn lại, rõ ràng cô cũng đang trả lời bằng cách hỏi ngược lại người ta.
“Vậy ra anh đã gặp em gái song sinh của tôi rồi phải không?”
“Trông quá khác biệt. Một người thì xinh đẹp, yêu kiều..”
“Một kẻ như phường lam lũ.” Không đợi anh nói hết, Thụy Khanh đã tiếp lời.
“Tôi không có ý đó.” Minh Hoàng đính chính.
“Tôi cũng không quản ý của anh.” Giọng Thụy Khanh bất cần “Mà sao anh không vào trong kia?”
“Này, cô không quan tâm tôi là ai sao?”
Minh Hoàng ngạc nhiên cô nàng này, trông chẳng thùy mị nết na như cô em quý phái trong kia. Cô nàng có vẻ tùy tiện, thái độ thật tự nhiên. Bộ cánh trên người tuy tầm thường, nhưng không ngăn được đường nét thanh tú trên khuôn mặt căng tràn sức sống. Ở cô không tính là xinh đẹp lộng lẫy, nhưng nét dễ thương ngầm mà không phải cô gái nào cũng có được.
Thụy Khanh không biết Minh Hoàng đang ngầm quan sát mình, cô nghe anh hỏi rồi ngó anh lạ lùng: “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?”
Câu nói của cô khiến anh muốn nghẹn. Chồng tương lai, chẳng nhẽ không ám ảnh sao? Như anh đây đã canh cánh trong lòng, ủy khuất mười mấy năm nay rồi đấy. Ông nội cứ nhai điệp khúc hứa hôn, khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô gái nào đã cảm thấy dị ứng vì nhớ đến người vợ hứa hôn từ đời cố hỉ cố lai nào.
Mà phải nói ông nội rất biết cách tra tấn tinh thần anh. Kể từ lúc ba tuổi đã bắt đầu tiêm nhiễm vào lòng anh rằng con đã có vợ hứa hôn, mai mốt vợ sẽ chơi với con. Báo hại anh ngày ngày đều hỏi ông khi nào vợ hứa hôn sẽ đến chơi với con. Cái điệp khúc này cứ lặp lại như vậy cho đến lúc anh vào lớp một.
Thời điểm đó, ý thức của anh chưa định hình, vẫn lao theo hỏi ông nội khi nào vợ hứa hôn sẽ tới. Trong suy nghĩ non nớt của anh lúc ấy, vợ hứa hôn là cái gì đó chơi rất vui. Vậy mà anh đợi đã bảy năm sao vẫn chưa chịu đến chơi với anh?
Đừng trách anh không am hiểu sự đời, một mình sống với ông nội, ông vừa nuôi anh, vừa bận rộn chuyện kinh doanh, có ai dạy anh chuyện thế thái nhân tình đâu. Chung quanh có người giúp việc, có bảo mẫu nhưng đó là người ngoài, cũng không thật tình yêu thương anh, họ chỉ làm việc vì trách nhiệm. Cho nên không ai giảng giải cho anh về cuộc sống.
Anh cũng không có anh chị em họ để trao đổi học khôn với người ta. Chung quanh anh chỉ có một đoàn người giúp việc, một dạ hay thưa. Ông cụ lại cố tình lừa anh, nên làm sao anh biết thời điểm đó vợ tương lai của anh còn chưa ra đời.
Anh dám cá trong bụng ông nội lúc đó cũng run, vì chẳng biết nhà bên đấy sẽ sinh thằng đực rựa giống anh, hay là một con vịt đẹt. Ước gì lúc đó anh khôn ranh như mấy đứa trẻ cùng trang lứa khác, có lẽ anh đã cầu nguyện nhà đấy sanh một đứa con trai giống anh, vậy là cuộc hôn nhân bất thành. Truyện Lịch Sử
Nếu may mắn nhà bên đấy sanh lần hai là cô con gái đi nữa thì chuyện hôn nhân cũng rơi vào bế tắc. Chẳng lẽ bắt anh phải thành hôn với con nhóc kém mình mười mấy tuổi? Cái này là tảo hôn, vi phạm luật hôn nhân gia đình, ông nội sẽ không mạo hiểm. Mà chưa kể cho dù nhà anh không phá vỡ hôn ước, thì chắc gì con nhóc đó muốn lấy ông chú như anh.
Nhưng nói gì thì nói, hối tiếc cũng đã muộn màng. Người ta không những sinh được mà còn sinh tận hai con vịt đẹt. Lúc nãy anh đã gặp một con, giờ con vịt chị đang đứng trước mặt anh. Nó có vẻ giống anh, chẳng mặn mà gì với cuộc hôn nhân ngang hông này.
“Tôi là người đã hứa hôn với chị em cô đó.” Giọng anh têu tếu.
“Ra vậy!”
Ra vậy là thế nào? Sao biểu tình bình tĩnh hơn cả anh thế hả? Cô có phải là con gái không vậy?
Minh Hoàng làm sao hiểu được hà cớ gì Thụy Khanh lại hờ hững khi nghe anh nói. Chẳng qua từ nhỏ đến lớn ba mẹ đã mặc định người chồng gia cảnh giàu sang, đạo đức kia phải là của Trúc Khanh, nên trong lòng Thụy Khanh không hề có khái niệm về cuộc hứa hôn.
Ba mẹ yêu chiều, nâng niu Trúc Khanh, gần như đã quên họ còn có một cô con gái nữa. Những gì của Trúc Khanh phải là tốt nhất, Thụy Khanh sẽ sử dụng đồ thừa của em gái. Chẳng phải ba mẹ keo kiệt không mua nổi cho cô, nhưng vì tâm tư của họ đặt trên người em gái nên đã hờ hững với cô.
Thụy Khanh lại mang mặc cảm tội lỗi, vì mình mà em gái vừa sinh ra đã bệnh tật cho nên phải nhường em, không được ganh tị với em là điều đương nhiên. Sau này lớn hơn một chút, có suy nghĩ rồi biết buồn khổ, cô chợt nhận ra sự bất công của ba mẹ. Nhưng lúc này nếp nhà đã hình thành, có muốn thay đổi cũng không được nữa.
Từ đó cô chấp nhận chuyện đặt để này. Lúc nào cần phải cáng đáng giúp em gái, cô sẽ làm tròn trách nhiệm, ngược lại không có quyền yêu cầu sự quan tâm của ba mẹ. Đôi lúc ba mẹ vô tình đến mức chẳng quan tâm đến suy nghĩ của cô. Muốn xin sinh hoạt phí gì, cô cứ có cảm tưởng mình lại gây rắc rối cho ba mẹ.
Mấy năm sau này, ba mẹ luôn khiến cô có cảm giác rằng mình là một đứa phá phách, tiêu xài hoang phí. Từ tiểu học đến trung học, cô kè kè bên cạnh em, nên sinh hoạt phí dễ chịu hơn một chút. Khi lên đại học, cô chống đối ba mẹ, không theo em gái vào nhạc viện. Vậy là sinh hoạt phí bị cắt bất thình lình.
Nói không ai tin nhưng đường đường một cô gái bối cảnh không tầm thường lại đi học bằng xe đạp, giờ nào rảnh phải làm việc bán thời gian kiếm sinh hoạt phí. Lúc đầu cô còn buồn khổ, sau này đã quen, sự buồn khổ dần dần biến thành chai sạn cảm xúc.
Cho nên cuộc hôn nhân cổ xưa và người chồng tương lai của em gái chẳng mắc mớ gì tới cô. Vậy người em rể từ trên trời rơi xuống này muốn cô quan tâm gì?
“Này, biểu cảm của cô sao khác người vậy? Ít ra cũng phải cho tôi thấy một chút cảm nghĩ của cô chứ.”
“Anh muốn biết cảm nghĩ gì của tôi?”
Thụy Khanh mở đôi mắt to long lanh, mang chút nghịch ngợm nhìn anh: “Hay là.. em rể trách chị đây không chào đón em?”
Con nhóc này ghê gớm thật! Còn biết mang chuyện này ra đùa cợt anh, cũng thú vị chứ hả. Ra là cô nàng cũng không mặn mà gì với cuộc hôn nhân, trong khi nhạc phụ nhạc mẫu và cô em gái có vẻ xem trọng chuyện này.
Họ tự chọn và tự quyết định cô em cho anh. Đây là coi thường cảm nhận của anh. Họ có hai cô con gái, nếu muốn duy trì hôn ước thì ít ra cũng phải để anh quyết định chọn cô em hay cô chị. Không có cửa đẩy đại một cô đến bên anh đâu.
Dù sao anh cũng không ưa cuộc hôn nhân này, vậy thì quậy cho nó bất thành luôn. Vừa hay trời giúp anh, khi khổng khi không lại đi ra vườn, để rồi gặp được cô chị quới nhân này giúp anh gỡ rối.
Anh không thể đơn phương phá vỡ lời hứa, nhưng quậy đục nước để trì hoãn, sau đó tình cảm chị em người ta xích mích và nhạc phụ nhạc mẫu giận quá hủy hôn. Vậy ông nội sẽ không lấy sức khỏe ra uy hiếp anh nữa. Đây là nhà họ chủ động hủy hôn, đâu phải lỗi của anh.
Nghĩ xong phương án, trên mặt anh ẩn chứa nụ cười nhẹ nhõm, bất giác anh nhìn.. chị vợ trước mặt thuận mắt hơn nhiều. Ít ra cô bé này có thể giúp anh khuấy động phong ba. Thật là hợp ý anh quá.
Biết cô nàng không ưa anh, anh sẽ bảo ông nội không phải cô thì anh không kết hôn. Sau đó là? Không có sau đó. Chắc chắn ba mẹ cô sẽ nổi giận và cấm cửa anh vì làm tổn thương con gái nhỏ bảo bối của họ. Tối nay chỉ mới nhìn sơ qua, anh có thể thấy cô gái nhỏ quan trọng với ông bà ấy ra sao.
Dù anh không quá tự tin vào bản thân nhưng có thể nhìn ra cô gái ấy thích anh và ưng thuận cuộc hôn nhân này. Tiếc là từ đầu đến cuối anh vô cảm với nó, cho nên phải khiến nó hỏng bét.
Trong đầu anh lập tức hình thành phương án đối phó với ông nội. Người như ông nội đã kinh qua bao nhiêu đối thủ, người lừa ta lọc, nếu anh không bày ra thế trận cẩn thận, sẽ bị ông nội nhìn thấu. Anh dự tính thức trắng đêm tối nay, phải viết xuống chiến lược hẳn hoi. Đâu có đùa với ông nội được, bỏ mạng chứ chẳng chơi.
“Này em rể! Anh không vào đó sao?” Thụy Khanh nhìn anh cất giọng lưu manh.
“Chị vợ!” Minh Hoàng nhìn con nhóc láu cá trước mặt, trong bụng cũng buồn cười “Hay là chị vợ vào cùng em. Ông nội lúc nãy có hỏi thăm chị vợ đó.”
“Thật ngại quá, tối nay chị không có hứng. Chị lên phòng đây. Chúc em rể dự tiệc vui vẻ. Chào em rể!”
Thụy Khanh nói hùng hồn, nhưng khi quay lưng lại rón rén thả nhẹ bước chân, cứ như con mèo đang chuẩn bị ăn vụn. Nhưng con mèo có đầy nanh vuốt, Minh Hoàng biết chị vợ này không dễ chọc. Anh nhìn tướng tá dè dặt cẩn trọng như phường trộm vặt của cô, bất giác cong khóe miệng.
(Còn tiếp)