Trịnh Tích Vân nhìn Trịnh Thanh, “Còn có việc gì sao?”
“Tôi thấy trên người cậu chỉ có cây đàn guitar đáng tiền, hay là cậu đặt cọc nó ở chỗ tôi, tôi đưa cho cậu một tháng lương trước?”
Trịnh Tích Vân nắm chặt cây đàn guitar sau lưng, “Không được, tôi ở đâu thì đàn ở đó.”
Trịnh Thanh nhún vai, “Vậy phải làm thế nào…Tối nay cậu định ngủ ngoài đường?…”
“Tôi tự nghĩ cách sau.”
“Thời đại này không có tiền ai giữ cậu, hay là…cậu tạm thời đến ở nhà tôi đi…”
Trịnh Tích Vân trợn tròn mắt, “Hả?”
Trịnh Thanh mở cửa, quay người chỉ vào trong, “Đến rồi, cậu vào đi.”
Trịnh Tích Vân đi vào phòng khách, ngay đầu tiên đã bị thu hút bởi những tấm ảnh chụp chung của Trịnh Thanh và Tống Thi Kiều, “Đây là con gái chị đúng không, cô ấy đã lớn như vậy rồi?”
“Nếu như vẫn còn sống thì kém cậu 3 tuổi.’
Trịnh Tích Vân nghe nửa câu trước của Trịnh Thanh rất kinh ngạc, “Ý của chị là cô ấy…”
“Mắc bệnh qua đời rồi.” Trịnh Thanh vừa nói vừa đi về phòng ngủ giành cho khách, bật đèn trong phòng, “Phòng này vẫn luôn không có người ở, tôi dọn dẹp qua trước.”
Trịnh Tích Vân cũng đi đến cửa phòng, “Chỉ có một mình chị sống ở đây sao?”
“Đúng vậy.” Trịnh Thanh lấy ga giường và chăn trải đã được giặt sạch sẽ trải lên giường, “Phạm vi sử dụng của cậu chỉ có thể là phòng này và phòng khách, đặc biệt là phòng của con gái tôi ở đối diện, cậu tuyệt đối không được vào.”
“Tôi biết rồi, nói như vậy chồng chị thật sự không ở đây? Người mà chị nhớ tới trong lúc hát bài “Scarborough fair” ở quán café chính là anh ấy đúng không?” Trịnh Tích Vân như tìm chỗ chết tiếp tục hỏi theo.
Sau khi Trịnh Thanh trải xong ga giường, đi đến trước Trịnh Tích Vân, gương mặt nghiêm túc nhìn cậu, “Nhân lúc tôi chưa đuổi cậu ra khỏi đây, tối nhất cậu nên im mồm lại.”
Trước khi quay lại phòng ngủ, Trịnh Thanh lại chỉ một phòng khác, “Đấy là nhà tắm, lúc dùng thì nhớ đóng cửa lại.”
Ngồi bên giường, Trịnh Thanh lấy điện thoại trong túi ra, màn hình hiển thị không có bất cứ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, cô chẹp miệng, lấy dây sạc pin điện thoại, đặt lên tủ đầu giường.
Giấc ngủ của Trịnh Thanh vốn dĩ không được sâu, vừa mới chợp mắt đã bị tiếng đàn guitar đứt đoạn đánh thức, cô xuống giường, mặc áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ, đi qua phòng khách, đến cửa phòng ngủ giành cho khách, gõ hai tiếng.
Trịnh Tích Vân mở cửa, Trịnh Thanh chỉ vào thời gian trên đồng hồ, “Cậu nhìn xem mấy giờ rồi, 2 giờ sáng, cậu còn nghịch đàn?”
Trịnh Tích Vân sững người một lát, “Thật xin lỗi… Trước đây tôi một mình sống ở Tây An, ngày đầu tiên đến Cổ Lãng Tự có chút cảm xúc, muốn ghi lại…”
“Cậu còn tự sáng tác?”
“Tôi chỉ mân mê đại mà thôi.”
“Vậy thì ngày mai ban ngày cậu mân mê sau, hàng xóm cũng sẽ có ý kiến.”
Trịnh Tích Vân gật đầu, “Được, tôi biết rồi.”
10 giờ sáng, tiếng chuông báo thức chuẩn giờ reo lên, sau khi Trịnh Thanh dậy vệ sinh cá nhân, mở tủ lạnh, lấy bánh mì và sữa ra làm bữa sáng. Đồng hồ sinh học của Trịnh Tích Vân từ trước tới nay là không đến trưa thì không dậy, phòng giành cho khách giáp với nhà bếp, tiếng động đã đánh thức cậu, cậu đeo tai nghe lên, chùm kín chăn ngủ tiếp.
Vừa bắt đầu ngủ lại, bên ngoài lại vọng lên tiếng gõ cửa, “Haiz, dậy ăn sáng.”
Trịnh Tích Vân cố tình ngủ tiếp thất bại, bất lực xuống giường mở cửa, “Dì, mới có mấy giờ, trước giờ tôi không ăn sáng.”
“Vậy sao được, bữa sáng nhất định phải ăn, cậu nhanh chóng vệ sinh chút đi.” Trịnh Thanh nói rồi đi vào phòng giành cho khách, kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào phòng, lưu lại những vầng sáng nhiều màu.
“Tại sao tôi phải sống chung với bà dì này cùng một mái nhà chứ…” Trịnh Tích Vân thầm oán trong lòng, dùng sức vò đầu bứt tai, rồi đi vào nhà tắm.
Trịnh Thanh đặt sandwich đã làm xong và sữa trên bàn, vừa ngồi xuống đặt xong bát đũa, điện thoại rung lên, nhìn màn hình hiển thị là Vu Bân, hai người đã mấy ngày không liên lạc rồi.
Cô nhanh chóng nhấn nút nghe, “Alo…”
“Em đang làm gì vậy, ăn sáng sao?”
“Vâng, em đang chuẩn bị ăn, anh thì sao?”
“Anh vừa mới họp sáng xong quay về phòng làm việc, mấy ngày nay không có tin tức gì từ em, em đang rất bận sao?”
Trịnh Thanh lấy đũa gắp miếng sandwich trong đĩa, “Em vẫn ổn, hai ngày trước là cuối tuần nên khá bận, em muốn liên hệ với anh, chẳng phải sợ anh không tiện sao.”
Nghe thấy sự bất lực bộc lộ trong ngữ khí của Trịnh Thanh, Vu Bân đề nghị cô lần nữa, “Việc đến Thượng Hải, em thật sự không suy nghĩ lại sao, ở đây em vẫn có thể tiếp tục mở quán café.”
“Em xin lỗi, em thật sự…không muốn rời khỏi Cổ Lãng Tự, đến Thượng Hải cũng sợ em không quen. Em đã quen với những ngày tháng ở đây đợi anh rồi, anh có thời gian thì tới, không có thời gian chúng ta gọi điện cho nhau như này cũng được.”
“Trịnh Thanh…hoặc là anh nên suy nghĩ về việc ly hôn…”
Trịnh Thanh thấy bên kia im lặng không tiếng, cô không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, Trịnh Tích Vân đi từ nhà tắm ra, đến trước bàn ăn, thấy Trịnh Thanh cúi đầu, còn tưởng cô đang ăn, “Ngày mai đừng gọi tôi nữa…”
Trịnh Thanh vội vàng che điện thoại lại, chỉ về phía cậu ra hiệu cô đang gọi điện thoại.
Bởi vì hai người đều không nói, Vu Bân tự nhiên nghe thấy giọng của Trịnh Tích Vân, “Chẳng phải em đang ở nhà sao, sao có tiếng của người khác vậy?”
“Em đang ăn sáng ở tiệm dưới nhà, hôm nay em không nấu.” Trịnh Thanh nói rồi ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện, việc li hôn cô không muốn can dự vào, anh có ly hôn hay không là do quyết định của anh, từ khi bắt đầu ở cùng anh, cô chưa từng nghĩ hai người có kết quả gì, có một vài thứ giống như cát chảy ở sa mạc vậy, nắm càng chặt, thì sẽ càng nhanh bị trôi đi. Giống như cô của 20 năm trước đây, tất cả đều rất viên mãn, người chồng thanh mai trúc mã, con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, đến hiện tại cũng chỉ là một màn hư không, “Anh làm việc trước đi, rảnh thì liên hệ sau.”
Trịnh Thanh vội vàng ngắt điện thoại.
Vu Bân đặt điện thoại xuống, sự trầm mặc dài đằng đẵng vừa rồi đã nói rõ vấn đề, Trịnh Thanh càng dịu dàng quan tâm, thấu tình đạt lý, anh lại càng áy náy, suy nghĩ ly hôn đã nằm trong đầu anh một khoảng thời gian, nhưng Vu Bân có nỗi khổ của riêng mình. Anh không phải là người gốc Thượng Hải, có thể gọi trời đạp đất trong giới bất động sản ở Thượng Hải như ngày hôm nay phải dựa toàn bộ vào sự giúp đỡ của bố vợ, cho dù tình cảm vợ chồng hiện tại cũng chỉ hữu danh vô thực, bố vợ cũng đã lui khỏi, nhưng việc qua cầu rút ván này anh thật sự không hạ quyết tâm được, một vài việc trong nhà anh cũng không nhắc tới trước mặt Trịnh Thanh.
“Bạn trai của chị?” Trịnh Tích Vân hiếu kỳ hỏi.
“Ăn cũng không lấp được cái miệng của cậu sao?” Trịnh Thanh không vui nói.
“Tôi nói rồi trước giờ tôi không ăn sáng, chị không trừ tiền cơm vào tiền lương của tôi chứ?”
“Cậu thấy tôi bủn xỉn vậy sao?”
Trịnh Tích Vân cười cười, “Cũng đúng, nói như vậy là chị sẽ không trừ tiền, vậy tôi ăn đây.”
“Bạn trai chị không ở Hạ Môn à, chị đưa tôi về nhà ở, bạn trai chị biết được phải làm thế nào?” Trịnh Tích Vân ăn được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Trịnh Thanh.
Thật là một thanh niên nhiều câu hỏi, hỏi tới mức Trịnh Thanh đau đầu, “Anh ấy làm việc ở nơi khác, tạm thời chưa quay về.”