Cô và Lục Tử Châu nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Đã giờ này rồi, sao tòa soạn lại ra báo mới chứ?
“Đặc san! Đặc san! Tin tức mới nhất! Thiếu soái đã trở về!” Đứa bé bán báo vẫn đang rao lớn, “Thiếu soái trở lại Dĩnh quân!”
Tinh Ý cảm thấy nụ cười bên khóe môi mình bị gió lạnh cuốn đi, nháy mắt biến mất không còn tăm tích. Cô gọi đứa bé bán báo kia đến, bàn tay lạnh đến đông cứng, muốn móc tiền đồng mua một tờ báo, sờ hồi lâu, mới nhớ ra vốn dĩ không mang tiền.
Bên cạnh có người đưa tiền tới, mua một tờ báo, nhét vào tay Tinh Ý: “Quan tâm thời sự đến thế sao?”
Tinh Ý mượn ánh sáng yếu ớt, lướt sang tiêu đề, gượng cười nói: “Tôi chỉ quan tâm sẽ có chiến trận ở nơi này hay không.”
Lục Tử Châu nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, giọng nói dịu dàng ấm áp, an ủi cô: “Yên tâm đi, không thể đánh ở đây.” Sườn mặt anh trong ánh sáng bóng tối đan xen, hình như đang khẽ mỉm cười, “Nếu Diệp Giai Chính đã trở lại, vậy thì càng không thể đánh.”
Tinh Ý về đến nhà, đọc báo thật kỹ.
Đầu tiêu đề quả nhiên là về Đốc quân Diệp Giai Chính của Dĩnh quân, trong tin tức nhắc tới sơ lược, khoảng thời gian trước Diệp Giai Chính không giao tiếp với bên ngoài là do đã đến Bắc Bình, bàn bạc quyết sách quan trọng của Lưỡng Giang và Dĩnh quân với Chính phủ trung ương. Lần này quan chức quan trọng Chính phủ đi xe riêng cùng Diệp Giai Chính trở về từ Bắc Bình là Đại soái Hoàng Bình.
Tinh Ý nhớ rất rõ, mấy ngày trước trên báo vẫn viết Diệp Giai Chính đang dưỡng bệnh, nhưng qua hai ngày, tin tức chính thức lại hoàn toàn bất đồng, có thể thấy bên trong Dĩnh quân nhất định có biến động rất nhanh.
“Tiểu thư, đêm nay vẫn phải ôn bài sao?” Hoàng mụ giục cô về phòng nghỉ ngơi, “Mụ đóng cửa nhé.”
Tinh Ý nhảy lên tranh việc: “Mỗ mụ nghỉ ngơi đi. Để con!”
Cô cầm đèn dầu đi tới cửa, lấy thanh chốt gỗ đang dựa bên tường, chuẩn bị cài vào cửa. Trên đường không một bóng người, chỉ có một chiếc xe hơi đang đỗ lẻ loi.
Tinh Ý nhìn thêm một chút, đèn trước xe vẫn sáng rực, hai luồng sáng soi đến muôn vàn hạt bụi bay trong đêm lạnh. Trong xe thấp thoáng có người đabg ngồi, hẳn là đang đợi người, Tinh Ý thu ánh mắt lại và đóng cửa.
Trên ghế lái, Tiêu Thành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấp giọng nói: “Sắp đóng cửa rồi —— cần gọi Liêu tiểu thư không?”
Diệp Giai Chính nâng tay lên, tư thế thẳng tắp hơi dựa về sau, tức khắc hoàn toàn chìm vào bóng đêm, bên khóe môi lạnh lẽo lại mang một ý cười vô thức.
Xe hơi chậm rãi khởi động, chạy vào con đường vắng vẻ phía trước.
Hôm sau lúc rời giường, đôi mắt Tinh Ý sưng cả lên.
Hoàng mụ bưng bữa sáng tới cho cô, xót xa nhìn hai mắt: “Tối hôm qua lại thức đêm sao?”
Tinh Ý còn hơi mơ màng, nên chưa tiếp lời.
“Con không thể tiếp tục thế này.” Hoàng mụ tức giận nói, “Mụ phải nói với lão gia, ngày nào cũng đọc sách như vậy, mắt sắp mù luôn rồi.”
“Tối qua con không đọc sách.” Tinh Ý hồi thần lại, mới trả lời, “Mỗ mụ, con ngủ không ngon.”
“Ôi trời, vậy cũng là do đọc sách.” Hoàng mụ càng xót xa, “Cả ngày nhìn mấy hộp sọ, sẽ dọa chết tiểu cô nương đấy.”
Tinh Ý rầu rĩ cầm muỗng canh múc chút cháo, tối qua cứ mơ thấy ác mộng. Từ khi biết Diệp Giai Chính bình an trở về và giành lại quyền kiểm soát, cô không khỏi nhớ tới Triệu Thanh Vũ. Diệp Giai Chính đến Bắc Bình, anh ấy cũng đến Bắc Bình, có phải lúc đó anh ấy đã biết ám sát bất thành nên chuẩn bị cho lần thứ hai hay không? Mà hiện tại, Diệp Giai Chính bình an vô sự, có phải nghĩa là… kế hoạch của anh đã thất bại hay không?
Anh đã bị bắt, hay là… đã chết?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhớ tới những ác mộng tối hôm qua kia, cuối cùng không dám nghĩ tiếp nữa, ăn qua loa hai miếng rồi đứng lên nói: “Mỗ mụ, con đi học đây.”
Tới trường học, quả nhiên các bạn học đều đang nghị luận chuyện thiếu soái bỗng nhiên trở lại Dĩnh quân.
Cô yên lặng nghe, không hề nói chuyện.
Lớp không còn Vương Niệm, lập tức không còn tin đồn từ các nguồn khác nhau nữa, mọi người cũng chỉ suy đoán lung tung thôi. Nhưng có một việc mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra —— khoảng thời gian trước kết quả tranh đấu giữa các phe phái trong Dĩnh quân đã dần rõ ràng, không ai thắng mà còn bị trúng chiêu ngư ông đắc lợi.
“Đọc báo chưa? Bắc Bình cử Hoàng Bình hộ tống thiếu soái trở về. Thái độ này đã rất rõ ràng rồi.”
“Chẳng lẽ Dĩnh quân sắp bị chiêu hàng à?”
Tiếng thảo luận nhỏ cuối cùng bị chặn bởi giọng nói Trịnh tiên sinh đang vào cửa.
Tiên sinh là chủ giảng của lớp dược lý, ôm một chồng bài thi trong tay tiến vào, sắc mặt vô cùng khó coi: “Còn có tâm tư nói chuyện phiếm sao?”
Trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Trịnh tiên sinh ném bài thi lên bàn giáo viên, dùng phương ngữ dày đặc mà nói: “Đề thi hôm trước đơn giản như vậy, chỉ có 33 người đạt được điểm B. Các trò còn muốn thi vào Bác Hòa sao?”
37 thanh niên đều cúi đầu, có chút lo lắng.
“Tôi tuyên bố thành tích.” Trịnh tiên sinh thấy răn đe được đám sinh viên này, hài lòng đẩy gọng kính, “18 bạn học xếp cuối cùng là…”
Chỗ ngồi của Tinh Ý ở giữa phòng học, do danh sách mà tiên sinh đọc trước hơi dài, cô có chút ngẩn ngơ, đến khi ánh mắt bốn phương tám hướng đều nhắm tới đây, cô mới hồi thần lại muộn màng, ngẩng đầu nhìn tiên sinh ngơ ngác.
“Này, gọi em đấy, Liêu Tinh Ý!”
Tinh Ý vội vàng đứng lên đến nhận bài thi. Xung quanh còn có tiếng thì thầm khe khẽ.
“Cố tình đấy… Đứng đầu mới muốn để tiên sinh đọc tên thêm mấy lần.”
Cô cúi đầu nhìn bài thi của mình, thật ra vẫn sai mấy câu, vừa đủ điểm A. Cũng khó trách tiên sinh không hài lòng, thành tích như vậy mà đứng nhất, có thể thấy cả lớp thi không được tốt. Lơ đãng nghe giáo viên phân tích xong, các bạn học nhao nhao thu dọn cặp sách, chuẩn bị đến bệnh viện dự thính tiết giải phẫu.
Tinh Ý đến cổng trường, bởi vì đi phía sau các bạn học, bước chân hơi vội, khi tầm mắt bất chợt lướt qua bên đường, cô giật mình đi thêm mấy bước mới nhận ra, dừng bước quay đầu nhìn về phía bên kia đường một lần nữa.
Chàng mặc trường sam màu xanh đen quen thuộc, mấy tháng không gặp, hình như đã gầy hơn một chút, ngũ quan càng sắc nét hơn, giữa mày mang theo khí chất sắc sảo nhàn nhạt, ánh mắt lại vô cùng ôn hòa.
Anh đã trở về rồi!
Dây đàn trong đầu nháy mắt căng lên, Tinh Ý không màng đến chuyện khác, nhanh chóng chạy qua đường, nhưng anh chưa kịp lên tiếng chào hỏi, đã bị cô kéo chạy vào một ngõ nhỏ ven đường.
Hai bóng người nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ sâu của Dĩnh Thành, con đường vốn bình lặng lại chợt hiện lên chút khác thường, phụ tá mặc thường phục trong vô thức cảm thấy không đúng, ánh mắt nhìn tới người đàn ông trẻ tuổi bên đường, bị chiếc mũ phớt đen che khuất nửa khuôn mặt. Người nọ tháo mũ xuống, chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu không sao, tạm thời đừng hành động hấp tấp.
Diệp Giai Chính có chút mờ mịt trước vẻ mặt khẩn trương của Tinh Ý, nhưng cũng không ngăn lại, thuận theo chạy cùng cô một đoạn.
Tinh Ý nhìn trái nhìn phải không có người, mới dừng bước: “Anh… Đã trở về?”
Anh hơi cong khóe môi: “Đã trở về.” Có lẽ là ảo giác, tại sao… anh lại cảm thấy ánh mắt của cô gái nhỏ phức tạp như vậy?
Lấy tác phong cứng rắn lạnh lùng của quân nhân bình thường, anh không đoán được lúc này Tinh Ý đang nghĩ điều gì, cũng vì giờ phút này có thể gặp lại, cả hai đều bình an vô sự, đáy lòng lại gợn lên một niềm vui nhàn nhạt.
“Anh vẫn muốn tiếp tục sao?” Liêu Tinh Ý hơi chau màu, nghĩ đến tính khả thi, cô không khỏi cảm thấy trái tim rét lạnh. Người sống sờ sờ trước mắt này, vì sao… nhất định phải đi vào một con đường gian nan như vậy?
Diệp Giai Chính hơi ngẩn người, hàng mày đen rậm cau lại: “Hả?”
“Anh nhất định phải giết anh ta đúng chứ?” Tinh Ý lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra một tia sợ hãi, “Anh không có cơ hội động thủ ở Bắc Bình, cho nên hiện tại anh ta đã trở về, nên anh cũng theo về đúng không?”
Biểu cảm của Diệp Giai Chính không đổi, khóe miệng hơi giật giật, rồi lộ ra nét mặt dở khóc dở cười, chỉ hỏi lại một câu: “Cô nói… Diệp Giai Chính sao?”
Tinh Ý nghe thấy cái tên này, lại nhìn khắp nơi, cẩn thận hạ giọng nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài. Nhưng thật sự quá nguy hiểm, anh ta… là Đốc quân của Lưỡng Giang, không phải lần nào anh cũng may mắn có thể toàn thân mà lui như lần trước.”
“Thật ra… Tôi…” Vẻ mặt chàng trai lộ ra một tia ngượng ngùng, “Tinh Ý, thật ra tôi…”
Cô hơi ngẩng đầu, mái tóc dài tết thành hai bím tùy ý rũ trên vai, ánh mắt trong trẻo.
Diệp Giai Chính đột nhiên cảm thấy mình không biết nên trả lời thế nào mới có thể báo đáp sự tin tưởng bấy lâu nay của cô. Thật ra nói một lèo thân phận thật của mình không hề khó, nhưng một đôi mắt đẹp như vậy, anh không hy vọng sẽ nhìn thấy sự cảnh giác, thất vọng, cũng như… xa cách.
May mà vấn đề khó khăn này bị sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Thành giải quyết.
Từ nơi xa có một tiếng huýt sáo ngắn.
Là ám hiệu đã ước định, nhắc nhở anh thời gian còn không nhiều, cần rời đi ngay. Diệp Giai Chính bỗng nhiên chợt thấy nhẹ nhõm, lấy đồng hồ bỏ túi ra xem: “Hiện tại tôi có việc phải làm.” Anh dừng một chút, cảm thấy có lỗi nói, “Vội vàng tới gặp cô là muốn nói tôi vẫn không sao. Còn có chút chuyện, về sau này nói với cô nhé.”
“Vậy… làm sao mới có thể liên lạc được với anh? Đến trường Đại học tìm anh sao?”
Nghĩ kỹ lại, kỳ thật cô cũng không có chuyện gì cần tìm anh. Nhưng lúc Tinh Ý buột miệng thốt ra, chỉ là vô cớ cảm thấy, lần nào anh cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, mình đều lo lắng đề phòng. Có lẽ chỉ có để lại cách thức liên lạc, mình mới có thể an tâm.
Diệp Giai Chính nghĩ một chút: “Cô đến số 01 ngõ Ngô Đồng tìm lão Vương, để lại một lời nhắn, tôi tự nhiên sẽ đến tìm cô.”
Tinh Ý ghi nhớ mấy lần trong lòng, gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi. Anh Triệu, hết thảy đều phải cẩn thận.”
Lúc Diệp Giai Chính xoay người định đi, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại hỏi: “Chuẩn bị cho kỳ thi thế nào rồi?”
Tinh Ý “Ối” một tiếng, cô gần như quên mất mình còn có lớp, trì hoãn ở chỗ này lâu như vậy, nhất định sẽ đến muộn. Cô hoang mang nắm chặt dây đeo cặp sách, vẫy tay nói: “Ta đi học đây.” Quay người lại, chạy nhanh về phía bệnh viện.
Diệp Giai Chính nhìn bóng lưng dần dần thu nhỏ của cô, lông mày khẽ giãn ra từng chút một.
Tiêu Thành âm thầm lách người xuất hiện: “Quân tọa, người đã tới rồi.”
“Đến lúc rồi.” Diệp Giai Chính chậm rãi thu hồi tầm mắt, “Đi thôi.”
Hai người trẻ tuổi đi về phía đầu ngõ, Tiêu Thành đi sau hai bước, ngọn gió lúc vào đông lạnh thật, lúc hít vào xoang mũi mang chút sắc bén như lưỡi dao, cuối cùng anh vẫn đuổi theo một bước, nhẹ giọng hỏi: “Đốc quân, ngài đã nói với Liêu tiểu thư rồi sao?”
Bước chân Diệp Giai Chính hơi sững lại: “Vẫn chưa.” Khóe mắt thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiêu Thành, anh lại nói, “Sao thế, rất không ổn sao?”
Tiêu Thành và Diệp Giai Chính tuổi xấp xỉ nhau, cũng rèn luyện mà lớn lên trong quân, tất nhiên không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ, suy nghĩ nửa ngày mới do dự nói: “Tôi chỉ cảm thấy, ngài không thể cứ gạt cô ấy mãi được. Đến lúc Liêu tiểu thư biết, chỉ sợ sẽ không vui.”
Sắc mặt Diệp Giai Chính trầm xuống, lãnh đạm nói: “Hiện tại thế cục vẫn chưa ổn định, tôi không muốn liên lụy cô ấy.”
Tiêu Thành im lặng, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút không hiểu Đốc quân —— nói là không muốn liên lụy Liêu tiểu thư, nhưng trong khốn cảnh nguy cấp như vậy tại Hạ Kiều, anh lại ở cùng cô ấy. Chưa kể đến việc tối hôm qua vừa mới trở về Dĩnh Thành, Hoàng đại soái còn chờ ăn cơm, anh nhất quyết cho xe chạy một vòng đến Liêu gia, lúc này chướng khí.
Anh chạy lên mấy bước kéo cửa xe, có cảnh vệ chạy tới, thấp giọng nói bên tai anh một câu. Vẻ mặt Tiêu Thành nghiêm lại, sau khi lên xe quay đầu nói: “Tất cả mọi người nghe tin rồi, hiện tại đều đã chạy tới dinh thự.”
Ngón tay Diệp Giai Chính nhẹ nhàng chạm lên môi, khẽ mỉm cười: “Vậy đừng trì hoãn nữa, cùng nhau qua thôi.”
Dĩnh Thành, dinh thự Pháp Vân.
Đây vốn là nơi Diệp đại soái thích nhất dùng để uống trà xem hí, dần trở thành nơi tụ hội của quyền quý Dĩnh quân ở Lưỡng Giang. Sau khi Diệp đại soái qua đời, Dĩnh Thành rối loạn một trận, nơi này cũng dần thanh tĩnh. Mà hôm nay, thiếu soái Diệp Giai Chính mở cửa dinh thự lần nữa, thết tiệc chiêu đãi đại soái Hoàng Bình thống lĩnh bộ binh của chính phủ Bắc Bình, trong nháy mắt sau khi các tướng lãnh Dĩnh quân nghe tin đã lập tức hành động, ngoài đường lớn của dinh thự gần như chen đầy xe hơi.
Trong sảnh Thuỷ Tạ dinh thự Pháp Vân, các quý ông mặc quân trang có đứng có ngồi, lại không hẹn mà cùng nhau trầm mặc.
Trước cửa vang lên tiếng bước chân, phụ tá đẩy cánh cửa gỗ đàn được điêu khắc tinh xảo, người đàn ông tiến vào vô cùng cao lớn, chiếc bụng tròn vo với nước da ngăm đen, khóe môi có vài cọng râu. Người còn chưa tiến vào, tiếng cười đã truyền tới: “Đã tới hết rồi sao?”