Anh biết ông cháu hai người ba năm không gặp, lúc này hẳn là có vài chuyện nghiêm túc muốn nói, lập tức đứng lên nói: “Tòa soạn còn có chút chuyện, tôi ăn xong bữa này liền đi. Lão gia tử, ngài tự nhiên nói chuyện với cháu trai đi.”
Tinh Ý cũng đứng lên: “Anh Lục, em đi cùng với. Đúng lúc em cũng có hẹn với bạn học nữ.”
Xe hơi là của tòa soạn Lục Tử Châu, anh thuận đường đưa Tinh Ý đến tiệm cà phê Moulin Rouge trên đường Vinh Đạt ở Dĩnh Thành. Tinh Ý cảnh sắc nhìn ngoài cửa sổ, câu được câu không mà tán gẫu với Lục Tử Châu, vừa khéo lại nói tới chuyện ngày mai Vương Niệm sẽ về tòa soạn, Tinh Ý hơi ngập ngừng: “Anh Lục, anh cảm thấy Diệp Giai Chính là người tốt sao?”
Có lẽ những lời này có chút ngây thơ, Lục Tử Châu chợt cười: “Nếu anh ta là người tốt, sẽ không ngồi vững ở vị trí hiện nay.”
“Tinh Ý, sau này em sẽ hiểu, người đứng càng cao, em không thể dùng bản lĩnh để đánh giá anh ta là người tốt hay kẻ xấu.”
Đôi mắt Tinh Ý lấp lánh ánh sáng, nghe cực kỳ nghiêm túc.
“Giống như lúc này đây, hai tháng nay chẳng phải Diệp Giai Chính bị mọi người mắng đến mức máu chó đầy đầu, ai mà ngờ anh ta còn trẻ, lòng dạ đã sâu như vậy, bày ra được một nước cờ này.”
“Mỗi người chúng ta… đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Tinh Ý thì thầm. Trong giây lát này, cô đột nhiên hơi buồn, lại cảm thấy có chút nhẹ lòng, nói đến cùng thì sau khi mình đối xử như vậy với Diệp Giai Chính lần trước, có lẽ anh sẽ không tìm mình nữa. Như vậy, xem như… đã nợ anh một lời xin lỗi.
Lúc Tinh Ý đến Moulin Rouge, Văn Hinh đang đợi rồi. Cô đã gọi cà phê và bánh kem việt quất, vừa thấy Tinh Ý, vội vàng đứng lên chào: “Chị Liêu, ở đây!”
Nói ra thì việc quen biết cô gái nhỏ lớp dưới này cũng rất tình cờ, trong nhà ăn có rất nhiều bàn, cô gái này cố tình chen vào ngồi cùng cô. Cô gái này xuất thân giàu có, ngây thơ hoạt bát, lại vừa mới nhập học, quấn lấy Tinh Ý hỏi không ít vấn đề, thường xuyên qua lại mà thân quen luôn. Cô mới chuyển trường, có nhiều bài học theo rất vất vả, gần đây Tinh Ý đã dành chút thời gian rảnh rỗi để chỉ dạy cho cô.
“Chị Liêu, không phải nói bánh kem nơi này ngon nhất Dĩnh Thành? Nhưng anh Hai của em vừa mời một đầu bếp về, em cảm thấy cái mà ông ấy làm ăn ngon hơn nhiều.” Văn Hinh nói một cách thần bí, “Đúng rồi, nhà em ở Tây Sơn, gần đây hoa mai đang nở rộ, rất đẹp đó. Chị đi ngắm mai với em được không?”
Tinh Ý nhìn sắc trời, khó xử nói: “Nếu lúc này lên núi, thì xuống núi trời đã tối rồi. Sao em không tìm anh Hai đi ngắm mai cùng?”
“Anh Hai bận lắm.” Văn Hinh cười hì hì, “Cuối năm bận rộn làm ăn, sao mà có thời gian dành cho em chứ?”
“Vậy chị dâu của em đâu?”
“Anh Hai của em vẫn chưa có chị dâu.” Văn Hinh cầm nĩa bạc chọc bánh kem, chống cằm nói, “Nhưng hình như anh ấy đã có người mình thích.”
Tinh Ý biết cha mẹ của cô đều không còn, cũng thương cô một mình cô đơn buồn chán, liền gật đầu nói: “Vậy chị sẽ đi chơi với em, nhưng chị phải về nhà sớm. Hôm nay anh trai của chị về nước.”
“Tốt quá!” Khuôn mặt Văn Hinh lập tức rạng rỡ, “Chị yên tâm đi, em sẽ nói tài xế đưa chị xuống núi sớm.”
Xe dọc theo đường đi lên Tây Sơn, đường núi hơi quanh co nhưng được xây dựng khá bằng phẳng. Phần lớn quyền quý ở Dĩnh Thành đều có biệt thự trên núi, Tinh Ý biết nhà Văn Hinh có tiền, nhưng không biết bên trong căn biệt thự hơn hai mươi phòng, bảy tám người giúp việc này, thế mà lại chỉ có một mình Đại tiểu thư đây. Tầm nhìn của biệt thự rất tốt, vừa xuống xe đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa mai, mấy ngày trước có tuyết rơi, đứng trên sân thượng nhìn xuống, từng nụ hoa giống như mực đỏ lan ra từ đầu bút lông, nổi bật giữa cánh đồng tuyết thưa thớt.
“Chị Liêu, hôm trước em còn mấy đề toán không hiểu, chị giảng cho em được không?” Văn Hinh ngoan ngoãn mở sách giáo khoa trên bàn phòng khách.
Tinh Ý đi qua từ cửa sổ sát đất, thành thật khen một câu: “Văn Hinh, một mình em ở nơi này cũng quá xa xỉ rồi.”
“Thỉnh thoảng anh Hai sẽ mở tiệc ở đây.” Văn Hinh hiển nhiên không muốn nói thêm về điều này, đẩy sách giáo khoa về phía Tinh Ý, ánh mắt trông mong nhìn cô.
Tinh Ý nhìn câu hỏi, kiên nhẫn giảng giải cho cô. Kết quả chưa nói xong được một đề, ngoài cửa vang lên tiếng động, cách thật xa Tinh Ý cũng có thể nghe được tiếng mở cửa sắt, theo đó là tiếng đoàn xe chạy vào.
Hai cô gái nhìn nhau, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Triệu mụ vội vàng bước ra từ phòng bếp: “Tứ tiểu thư, anh Hai của cô đã trở lại.”
“Ôi trời, không phải anh Tiêu nói anh ấy đang họp sao?” Văn Hinh dậm chân, quay sang xin lỗi Tinh Ý, “Chị Liêu, thật xin lỗi. Anh Hai của em đến rồi, chúng ta không thể ở đây.”
“Không sao.” Tinh Ý hơi hiếu kỳ, nghiêng người nhìn xuyên qua cửa kính ra ngoài một cái. Trước cửa tiền sảnh vắng vẻ vừa rồi đã có hai binh lính đang đứng, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại. Cô giúp Văn Hinh dọn sách vở, lại hỏi, “Anh Hai của em tiếp đãi vị khách quan trọng nào đó sao?”
Văn Hinh hiếm khi lộ nụ cười ngượng ngùng, trả lời không liên quan: “Lát nữa gặp anh Hai của em, chị sẽ biết mà, anh ấy rất ôn hòa.”
Có người đẩy cửa, có lẽ người tới mang giày da, tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng. Cách mấy cột ở hành lang, Tinh Ý nhìn thấy vài bóng người mặc quân phục màu xám lướt qua tầm mắt. Cô trong lòng hơi có chút khác thường, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Văn Hinh.
Văn Hinh đứng cười tủm tỉm, lanh lảnh gọi một tiếng “Anh Hai”, chỉ vào Tinh Ý: “Anh Hai, đây là chị Liêu mà em nhắc đến.” Những quân nhân đứng ngược sáng dáng người cao lớn thẳng tắp, người ở giữa khoác áo choàng quân đội trên vai đúng lúc nhìn sang, tầm mắt vừa chạm nhau, cả hai lại sừng sờ.
Đôi má Tinh Ý nóng rực, cô vốn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, không ngờ chỉ mới hai ngày ngắn ngủn đã gặp lại, còn trong tình cảnh xấu hổ như vậy. Bên tai còn truyền đến tiếng xin lỗi khe khẽ của Văn Hinh: “Chị Liêu, thật sự xin lỗi, không phải em cố ý giấu thân phận của anh Hai.”
Hình ảnh dường như đóng băng, ngay cả Văn Hinh không biết điều gì cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. May mà Diệp Giai Chính phản ứng lại, chỉ hơi gật đầu với Tinh Ý xem như chào hỏi, đưa đám người lên lầu hai phía trước.
Văn Hinh thấy vẻ mặt Tinh Ý vẫn cứng đờ, cho rằng cô nhất thời gặp Diệp Giai Chính vẫn chưa hồi thần, thấp thỏm nói: “Chị Liêu, chị sẽ không bởi vì chuyện này mà không để ý tới em nữa chứ? Thật ra em bất đắc dĩ mới che giấu thân phận…”
Tinh Ý miễn cưỡng mỉm cười: “Không ngờ em thế mà lại là em gái của Diệp đốc quân. Chị chỉ hơi ngạc nhiên thôi, sẽ không trách em.”
“Anh Hai cũng thật là, muốn đến đây cũng không gọi một tiếng.” Văn Hinh lẩm bẩm nói, “Bây giờ em chỉ đành cho người đưa chị về. Đúng rồi, cái bánh kem kia, em bảo Triệu mụ gói một phần cho chị mang về nếm thử.” Cô kéo cánh tay Tinh Ý, tận sức lấy lòng nói, “Chị Liêu sẽ không bởi vì điều này mà về sau sẽ không chơi với em nữa chứ?”
“Sao lại thế?” Tinh Ý nhanh chóng dọn giấy bút của mình, dừng một chút mới nói, “Nhưng chị sắp thi rồi, có thể thời gian sắp tới sẽ không được ra ngoài.”
Văn Hinh an tâm: “Không sao, em cũng sắp về quê ăn Tết. Năm sau chị thi xong rồi, em sẽ đến tìm chị.”
Xe đã chờ ở cửa, Tinh Ý choàng khăn vào cổ rồi khom lưng bước vào, vẫy tay với Văn Hinh: “Chị đi trước nhé.” Văn Hinh không biết đang nhìn cái gì, thất thần trong phút chốc, hồi lâu mới nói: “Tạm biệt.”
Đường xuống núi vẫn như cũ, Tinh Ý có chút mơ hồ, không chú ý tới xe đã dừng lại ở một giao lộ. Tài xế ngồi trước quay đầu lại, lộ ra một sườn mặt đẹp trai mạnh mẽ, mỉm cười hỏi: “Liêu tiểu thư, hoa mai Tây Sơn đang nở rộ. Có muốn đến xem một chút không?”
Tinh Ý giật mình, nắm chặt túi vải trong tay, lắp bắp nói: “Sao lại là… anh?”
“Là tôi.” Diệp Giai Chính xuống xe, vòng sang một bên xe giúp cô mở cửa, “Tôi cũng không nghĩ tới Tiểu Tứ sẽ đưa cô tới nơi này.”
Kinh ngạc trước đó đã qua đi, trước sau Tinh Ý vẫn có lỗi với anh, không ngượng ngùng nữa, lập tức xuống xe. Tính cách cô vốn thẳng thắn, quyết định mượn cơ hội này xin lỗi người thanh niên trước mắt.
Hai người sóng vai, yên lặng đi trên đường núi, khắp hai bên sườn trồng cây mai, đang lúc nở rộ, dải đá xanh dưới chân tưởng chừng như không có điểm cuối.
“Người bạn kia của cô, hôm qua đã được thả ra.” Diệp Giai Chính mở miệng trước, “Tôi vốn định tìm người nói với cô một tiếng. Nhưng cảm thấy giữa bạn học đều có đường liên lạc với nhau, không cần làm điều thừa.”
“Ừm, tôi đã biết rồi.” Tinh Ý cúi thấp đầu nói, “Cảm ơn anh.” Cô dừng một chút, lấy hết can đảm nói, “Lúc trước tôi đã hiểu lầm anh, rất xin lỗi.”
Diệp Giai Chính hơi nâng tay, ngăn lời tiếp theo, có lẽ bởi vì gió bắc thổi mạnh, đôi má gầy gò của người thanh niên này lại có chút ửng hồng: “Tôi nói với cô những điều này, không phải vì muốn cô xin lỗi tôi.”
Anh dừng bước, xoay người, ánh mắt sáng rực: “Nếu muốn nói xin lỗi, tôi cũng có sai. Ngay từ đầu tôi đã che giấu thân phận với cô, sau đó mặc dù có dự tính, chỉ là không thể nói với cô, đã khiến cô lo lắng rồi.”
Giọng nói của anh cực kỳ khẩn thiết, Tinh Ý chợt nhớ đến, thực ra cho tới nay, anh đều dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình. Chỉ là khi đó không tin anh, nên bất giác cảm thấy buồn nôn, xem ra là hiểu lầm cực kỳ sâu sắc. Cô càng thấy áy náy, hơi xoắn ngón tay, không nói nên lời. Bởi vì cô cúi đầu, Diệp Giai Chính chỉ thấy được đường chân tóc mềm mại của cô, cùng với hàng mi rung rinh, cũng đoán được giờ phút này cô đang bối rối. Anh không khỏi bật cười, muốn vỗ vai lại vô tình chạm đến tay cô, lạnh đến thấu xương.
Anh có chút đau lòng, nhưng cũng chỉ cười nói: “Tay lạnh thế?” Anh có ý muốn chọc cô cười, liền nói, “Đáng tiếc lúc này tôi không có găng tay cho cô mượn. Đôi kia còn chưa giặt sạch.”
Cuối cùng Tinh Ý phì cười một tiếng, nhưng đến cùng vẫn còn áy náy, đành lại nói một câu “Xin lỗi”.
Anh bao dung vỗ lên vai cô: “Không sao, cô đã cứu mạng tôi mà. Tính đi tính lại, không thể so sánh được.”
“Nhưng vào lúc mọi người đều hiểu lầm anh, mắng chửi anh, ngay cả bạn bè cũng không tin anh. Nhất định anh rất buồn đúng không?”
Diệp Giai Chính hơi mím môi, sườn mặt cứng cỏi, lại lộ ra chút mềm mại. Anh không nói với cô, vào lúc ngàn người chỉ trích, anh không hề có cảm giác gì, nhưng duy chỉ có lời cô chính miệng nói ra, với anh mà nói tựa như buộc tội.
“Nếu cô nhất định muốn xin lỗi, vậy chi bằng đồng ý giúp tôi một chuyện.” Anh suy ngẫm một lát, chậm rãi nói.
Tinh Ý vội vàng nói: “Anh nói đi.”
“Việc học của Tiểu Tứ không tốt lắm, đầu xuân năm sau cô thi xong, không biết có thể tới làm gia sư cho nó được hay không.” Anh mỉm cười nói, “Diệp gia tôi đều là người ít học, chưa từng có người đọc sách, không phải chỉ nó.”
Tinh Ý vốn rất thích Văn Hinh, lập tức thẳng thắn vui vẻ đồng ý: “Được. Nếu tôi thi đậu, sẽ có một khoảng thời gian rảnh.”
Ý cười chợt lóe rồi biến mất, anh hơi rũ mắt, ánh mắt dịu dàng lại nghiêm túc: “Cô thông minh như vậy, nhất định có thể thi đậu.”
Thấy sắc trời không còn sớm, Diệp Giai Chính lái xe đưa Tinh Ý trở về. Cách nhà khoảng hai ba con phố, cô khăng khăng muốn xuống xe, anh cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò: “Trên đường cẩn thận.” Tinh Ý hơi cúi người, chào tạm biệt với anh. Anh nhìn bóng lưng của cô, bỗng có chút không nỡ, mỉm cười nói, “Mấy ngày nữa tôi sẽ đến chào hỏi ông nội và anh trai của cô, khi đó gặp lại.” Tinh Ý liền dừng bước, chợt nhận ra: “Anh cũng muốn chiêu mộ anh trai của tôi, đúng không?”
Diệp Giai Chính chỉ khẽ mỉm cười, không đáp mà hỏi lại: “Ý của anh trai cô thì sao?”
“Anh trai tôi đã nói anh ấy là người thực tế.” Tinh Ý trịnh trọng nói, “Diệp đốc quân, hy vọng anh có thể thuyết phục được anh ấy.”
Diệp Giai Chính cũng nghiêm túc đáp: “Tôi ắt sẽ cố gắng vì Lưỡng Giang Đại học.” Anh nhìn bóng lưng của cô biến mất trong màn đêm, rồi mới khởi động xe, quay về biệt thự Tây Sơn.
Văn Hinh đã ăn tối, vừa thấy Diệp Giai Chính trở về, liền đứng lên nghênh đón, nháy mắt hỏi: “Anh Hai đi đâu thế?”
Diệp Giai Chính tiện tay đưa áo khoác cho người giúp việc, lấy khăn lông ấm lau tay rồi nói: “Đi đến soái phủ một chuyến.”
Văn Hinh vỗ lên mặt mình, quay đầu nhìn Tiêu Thành: “Anh Tiêu, đã bao giờ anh thấy anh Hai mặt không đổi sắc gạt người như vậy thế chưa?”