Suốt khoảng thời gian ở lại nhà Châu Nhã Lâm khiến Tiêu Sĩ Quân cảm thấy nơi này khá thích hợp với mình. Một cuộc sống bình dị là điều cậu luôn hằng ao ước. Chẳng giống như mỗi ngày sống ở Tiêu gia, tựa như một chốn hậu cung tàn khốc. Suốt ngày chỉ biết tranh đấu lẫn nhau, hết mưu kế rồi lại lớn giọng mỗi khi đối đầu với Chương Khã khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mỗi lần cha của Châu Nhã Lâm đi làm thì cậu chính là người ở bên cạnh chơi đùa với cô bé. Bản thân Tiêu Sĩ Quân là người vô cùng khéo tay. Cậu đã làm một con bướm bằng giấy tặng cho cô bạn đáng yêu này. Nhận được món quà, Châu Nhã Lâm cười típ cả mắt, cô vui mừng mà ôm chầm lấy cậu bạn, hạnh phúc nói:
– “Sĩ Quân, cậu khéo tay thật đấy. Mình sẽ giữ nó thật kĩ.”
Gương mặt cậu sau cái ôm bất ngờ có chút đỏ bừng liền ngại ngùng lùi người về sau, trầm giọng nói:
– “Vậy cậu không có món quà gì để tặng mình sao?”
Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm vội tháo chiếc kẹp nhỏ trên đầu cô xuống mà đặt vào lòng bàn tay của người trước mặt, chu môi đáp:
– “Tặng cậu cái kẹp mà tớ yêu thích nhất đấy. Nếu như sau này cậu có rời khỏi đây để trở về nhà thì mỗi lần nhìn thấy nó xem như cậu nhớ lại người bạn này vậy.”
Nói đến đây, khóe mắt Châu Nhã Lâm có chút rưng rưng. Cô biết sớm muộn gì Tiêu Sĩ Quân cũng sẽ trở về nhà, nơi vốn dĩ thuộc về cậu. Cha cô suốt mấy ngày này cũng cố gắng nghe ngóng tin tức liên quan đến việc tìm người, giúp cậu mau chóng quay trở về đoàn tụ với gia đình.
Biệt phủ Tiêu gia…
Sau cái chết của Tiểu Mai, mặc dù mọi chuyện đã kết thúc. Thế nhưng thâm tâm Tiểu Lạc có chút gì đó không chấp nhận sự thật. Cô cảm thấy có nhiều điểm kì lạ về cái chết của người bạn này của mình. Đặc biệt là lá thư mà Tiểu Mai để lại. Ngay lập tức, cô lấy nó ra mà tập trung quan sát thật kĩ từng nét chữ được ghi trên đó. Càng nhìn lâu nét chữ này không phải của Tiểu Mai bởi lẽ khi trước cô đã có lần nhìn thấy nét chữ của cô bạn mình.
Xoẹt…
Bất ngờ, từ phía sau, A Phương đưa tay giật lấy lá thư trên tay của Tiểu Lạc, sau đó mạnh tay xé nát thành nhiều mảnh, giọng nói hiện rõ sự răn đe:
– “Cô có lẽ là người bạn tốt nhỉ?”
Nghe những lời này, vẻ mặt Tiểu Lạc lập tức sa sầm xuống liền sau đó tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, gương mặt lập tức trở nên điềm nhiên, nhìn người trước mặt đáp:
– “Cảm ơn dì A Phương đã xé nó. Nếu không, có lẽ tôi vẫn không có tâm trạng tiếp tục làm việc mà nhớ đến Tiểu Mai rồi.”
Dứt lời, Tiểu Lạc dõng dạc bước từng bước đi ra ngoài, hàm răng cô nghiến chặt nhưng không để cho người ở phía sau lưng nhìn thấy. Lúc quan sát biểu hiện của A Phương và đại phu nhân sau khi nghe tin Tiểu Mai tự tử cũng khiến cô phần nào đoán được nguyên nhân thực sự sau cái chết đó là gì. Bởi lẽ, thời gian trước cô đã từng nghe Tiểu Mai tâm sự về chuyện A Phương lén bỏ thuốc vào phần ăn của nhị thiếu gia. Cách tốt nhất mà cô làm bây giờ chính là tỏ ra vô tâm trước những gì mình nhìn thấy mới có thể sống sót và tồn tại ở cái biệt phủ rộng lớn này.
A Phương đem chuyện của Tiểu Lạc kể lại cho Chương Khã. Sau khi nghe xong, cô ta nhếch môi cười đáp:
– “Đừng lo. Con nhỏ đó không thể làm gì được ngay cả khi nó biết người giết hại Tiểu Mai là chúng ta. Nó cũng ngầm hiểu rằng để tồn tại ở Tiêu gia, thì bản thân nên kín miệng ra sao.”
Nghe đến đây, nỗi bất an trong A Phương mới được xóa bỏ hoàn toàn, bà ta thở phào nhẹ nhõm.
Rầm…
Cả hai đang trò chuyện thì bất ngờ nghe tiếng động gần đó. Ngay lập tức, Chương Khã vội vàng chạy sang phòng con trai mình kiểm tra thì phát hiện cậu té ngã từ trên giường xuống đất. Hai chân như thể bị tê cứng lại, nhíu mày nhăn nhó khóc nức nở.
– “Sĩ Trung, sao…sao có thể bất cẩn đến thế hả?”
Sau khoảng thời gian dùng thuốc của A Phương điều chế, tình trạng của Tiêu Sĩ Trung chẳng mấy khả quan, cộng với việc kể từ sau khi em trai mất tích, cậu suốt ngày ngồi thui thủi ở trên giường mà ít khi vận động đôi chân của mình. Vì quá lo lắng cho con trai, Chương Khã quyết định sai người đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra:
– “Tiêu phu nhân, tình trạng của đại thiếu gia thực sự không thể hồi phục được rồi. Đặc biệt là sau cơn sốt bại liệt khiến đôi chân cậu ấy dường như không thể đi đứng trở lại bình thường được nữa.”
– “Cái…cái gì? Có nghĩa là, phần đời còn lại của Sĩ Trung phải ngồi trên xe lăn sao?”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN