Về phía Tiêu Sĩ Trung, sau những lần thất bại chờ đợi Châu Nhã Lâm trên khu phố đi bộ thì hôm nay cuối cùng anh cũng gặp lại cô.
Từ đằng xa đi tới đã thấy cánh tay của người phía trước vui mừng vẫy gọi mình, Châu Nhã Lâm lập tức tiến lại gần thì phát hiện người trước mặt vô cùng quen thuộc, cô ngạc nhiên đáp:
– “Là anh? Chúng ta lại gặp nhau rồi. Ngày nào anh cũng đến đây dạo phố sao?”
Tiêu Sĩ Trung không dám nói thật ra ngày nào anh cũng bảo người lái xe đưa mình đến đây chỉ vì mong gặp lại cô. Giọng điệu anh có chút ngập ngừng, một lúc sau lên tiếng đáp:
– “Thật ra tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện?”
– “Là chuyện gì?”
– “Tôi muốn cô làm người chăm sóc đặc biệt. Thật ra dạo gần đây tôi không tìm được ai có thể hiểu được suy nghĩ của mình cũng như giúp đỡ tôi trong việc sinh hoạt thường ngày, cho nên cô có thể…”
Tiêu Sĩ Trung chưa kịp dứt câu thì người trước mặt đã vội lên tiếng:
– “Xin lỗi anh nhưng hiện tại cha của tôi đang phải nằm viện điều trị, tôi buộc phải thường xuyên đến chăm sóc cho ông ấy.”
Vẻ mặt Châu Nhã Lâm hiện rõ nỗi lo lắng. Thật ra khi trước, cha của cô đã cảm thấy sức khỏe của bản thân có vấn đề. Ông sợ một ngày nào đó mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào cho nên quyết định dọn đến nhà của người em kết nghĩa để sinh sống, tiện thể có người trông coi con gái những khi ông không có ở nhà. Thời gian cứ thế trôi qua, bệnh tình của ông ngày một nặng đến mức không thể bước xuống giường mà chỉ có thể nằm mãi trong bệnh viện để theo dõi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tôi Lại Say Đắm Cô Giáo Cấp 2 Của Tôi Rồi
2. Hôn Nhân Gượng Ép
3. Trùng Sinh Để Gặp Người
4. Vị Hôn Phu Đến Đây Nào
=====================================
– “Cô có thể đến chăm sóc ông ấy bất cứ lúc nào. Tôi không ràng buộc thời gian riêng tư, chỉ cần cô đồng ý làm người chăm sóc riêng và hơn hết, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho bác trai.”
Nhìn thấy sự chân thành của Tiêu Sĩ Trung khiến cô có chút động lòng nhưng không thể đồng ý ngay tức khắc mà cất giọng:
– “Anh cho tôi thời gian để suy nghĩ có được không? Ba ngày sau, tôi sẽ trả lời anh.”
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Trung trong lòng mừng thầm. Chí ích, anh cũng có thêm hi vọng rằng cô đang suy xét lời đề nghị của mình liền sau đó xin thông tin để liên lạc với cô.
– “Được, tôi đợi câu trả lời từ cô.”
Biệt phủ Tiêu gia…
– “Cái gì? Anh…anh muốn cô gái ấy làm người chăm sóc riêng sao?”
Nghe được tin anh trai tìm người bên ngoài, sắc mặt Tiêu Sĩ Quân lập tức sa sầm xuống. Mặc dù đã nhìn sơ người ấy thông qua bức tranh nhưng anh cũng không thể nào dễ dàng tin tưởng được, đặc biệt là sau khi nghe anh trai kể về tình cảnh hiện tại của cô mà lạnh giọng ngăn cản:
– “Anh Sĩ Trung, anh không thể dễ dàng tin tưởng mà đưa cô gái ấy vào đây. Mấy ai biết được cô ta sớm đã biết anh là đại thiếu gia của Tiêu gia mà đóng giả vai người tốt để có được lòng tin của anh.”
Vốn từ nhỏ đã phải đối đầu với những người đầy thủ đoạn như Chương Khã khiến bản năng phòng vệ của anh vô cùng cao. Dẫu sao cũng không thể nào đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài đơn thuần của họ được. Đặc biệt là Tiêu Sĩ Trung, bản thân anh vốn đã tự ti về mình cho nên rất dễ mềm lòng trước những ai tỏ ra quan tâm và thấu hiểu. Nhìn vẻ mặt tràn ngập lo lắng của người bên cạnh, Tiêu Sĩ Trung trầm giọng nói:
– “Nếu như cô ấy đồng ý đến đây làm việc, anh sẽ bảo cô ấy đến gặp riêng em. Đến lúc đó, em sẽ nhận ra khả năng nhìn người của anh tốt đến mức nào.”
Dứt lời, anh điều khiển chiếc xe lăn đi ra ngoài. Hiện tại chỉ còn lại Tiêu Sĩ Quân với vẻ mặt tràn ngập lo lắng. Thật ra trong khoảng thời gian này, có biết bao nhiêu chuyện cần phải giải quyết, khi không lại có thêm người đến Tiêu gia tất nhiên anh phải để tâm thêm nữa. Hơn thế nữa, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài mà quan trọng chính là cách đối xử của họ với những người xung quanh. Huống hồ một cô gái xinh đẹp như thế lại dễ dàng làm bạn với một người khiếm khuyết như anh trai mình ít nhiều cô ấy hẳn có một mục đích nào đó.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN