Tối đến, Châu Nhã Lâm lặng lẽ đi dạo khuôn viên của Tiêu gia, trong lòng không khỏi lo lắng về tình trạng sức khỏe của cha mình. Đi khoảng chừng vài bước, trước mặt cô là thân ảnh cao lớn đang ở ngay phía trước. Cảm nhận người phía sau đang chậm rãi đến gần, ngay lập tức, Tiêu Sĩ Quân xoay người lại, nhíu mày nhìn cô, lạnh giọng tra hỏi:
– “Nói thật cho tôi biết, cô là người mà Chương Khã cài vào đây để lấy lòng tất cả mọi người có phải không?”
Anh nhanh chóng tóm lấy cánh tay bé nhỏ của cô mà siết chặt khiến cô đau nhói, cố vùng tay ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông, khó hiểu đáp:
– “Anh nói gì tôi không hiểu.”
Trước vẻ mặt đang tỏ ra vô tội càng khiến anh thêm khinh thường mà nhếch môi cười nhạt đáp:
– “Cô diễn hay thật đấy. Chắc có lẽ Chương Khã đã biết được chuyện gì liên quan đến Châu Nhã Lâm cho nên cố tình cử cô vào đây làm người chăm sóc, thậm chí còn lấy cái tên này nữa.”
Anh càng nói khiến cô cảm thấy tâm lí người đàn ông này trở nên bất ổn. Hơn thế nữa, cô giả dạng cái tên ấy thì có ích gì chứ. Ngay lập tức, cô trầm giọng, nghiêm túc đáp:
– “Tôi cũng thành thật nói với nhị thiếu đây rằng Châu Nhã Lâm chính là tên khai sinh của tôi ghi trên giấy tờ một cách rõ ràng. Hơn nữa tôi cũng thắc mắc, tại sao khi nghe cái tên này, sắc mặt anh lại trở nên kì quái đến vậy? Phải chăng cô gái tên Châu Nhã Lâm khiến anh chịu tổn thương dằn vặt hay sao?”
Cô vừa dứt câu thì người đối diện đã không nhịn được nữa, bàn tay càng siết chặt tay cô hơn đến mức khiến nó đỏ bừng, anh nghiến răng đáp:
– “Tôi cấm cô xúc phạm đến cô ấy. Nhã Lâm chưa từng làm tôi tổn thương cả, hạng người thấp kém như cô không có tư cách đánh giá nhân phẩm của cô ấy, nghe rõ chưa?”
Dứt lời, anh buông mạnh cánh tay cô ra mà đi trở vào bên trong nhà. Cánh tay cô bị anh siết chặt lúc này cảm thấy vô cùng đau nhức. Cô không ngờ ngay tại nơi này lại có một tên ác ma, xấu tính đến vậy.
– “Đúng là không có nơi nào chỉ toàn người tốt. Tên ác ma như anh sao có thể là người nắm toàn bộ quyền hành ở nơi này được chứ.”
Vừa trở vào phòng, Tiêu Sĩ Quân đóng sầm cửa lại. Nhớ lại điệu bộ đầy thách thức của cô khi nãy khiến anh như muốn phát điên lên, nhất là khi cô nhắc đến người con gái mà mình thích. Ngay lập tức, anh vội lấy ra chiếc kẹp tóc mà đưa mắt ngắm nhìn, lạnh giọng tâm sự:
– “Nhã Lâm, cậu có biết không, hôm nay có người giả danh tên của cậu mà chống đối lại với mình. Hơn nữa cô ta còn nói những lời không hay về cậu. Đợi mình nắm được cáng, mình nhất định sẽ tống khứ cô ta ra khỏi nơi này. Những ai dám gây tổn hại đến cậu, mình nhất định sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.”
Một lúc sau, Châu Nhã Lâm cũng quay trở về phòng thì đã thấy người ở trước cửa phòng đợi. Hóa ra là Tiêu Sĩ Trung. Đến giờ này anh vẫn không tài nào ngủ được cho nên định sang tìm cô nói chuyện.
– “Cũng tối rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?”
– “Tôi đến tìm cô nói chuyện nhưng mà…”
Chưa nói dứt câu, ánh mắt anh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy cánh tay cô đỏ ửng mà quan tâm hỏi:
– “Tay cô bị làm sao thế?”
Ngay lập tức, cô giữ chặt tay mà cố tình che đậy chỗ bị bầm mà trầm giọng đáp:
– “À, khi nãy tôi đi dạo vô tình va phải khung cửa lối đi cho nên tay mới ửng đỏ thế thôi.”
Dù sao cô cũng không thể nói chuyện này là do Tiêu Sĩ Quân làm bởi lẽ đây là ngày đầu tiên cô đặt chân đến đây, nếu như để Tiêu Sĩ Trung biết chuyện cả hai người bằng mặt không bằng lòng chắc hẳn anh sẽ rất khó xử. Dù sao chuyện cô và Tiêu Sĩ Quân không ưa gì nhau cũng nên để bản thân cô tự giải quyết thì hơn, tránh phụ lòng tốt mà anh mời cô đến đây làm việc.
– “Để tôi bảo người mang dầu đến cho cô.”
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung trầm giọng bảo người mang dầu đến liền sau đó cẩn thận giúp cô xoa nhẹ lên vết thương. Trước thái độ ân cần này của anh khiến cô có chút khó xử mà lên tiếng đáp:
– “Tôi có thể tự làm.”
Tuy nhiên, người bên cạnh vô cùng cố chấp, anh nhíu mày nói:
– “Không được. Mặc dù cô đến đây chăm sóc cho tôi nhưng cũng không vì thế mà tôi trơ mắt nhìn cô bị thương không làm gì. Chẳng phải khi trước cô nói rằng tôi nên làm mình trở nên có giá trị hay sao?”
Nghe những lời này, Châu Nhã Lâm không nhịn được mà bật cười. Quả thật cô cười lên rất đẹp khiến trái tim người bên cạnh có chút dao động mà lẻn ngắm nhìn mãi không thôi.
– “Vậy là anh còn nhớ những gì mà tôi đã nói trước đây à?”
– “Đúng vậy. Từng câu nói của cô và mọi thứ liên quan đến cô tôi đều nhớ.”
Tiêu Sĩ Trung nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt của một kẻ si tình, ngọt ngào đến mức khiến trái tim thiếu nữ phút chốc dao động.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN