Tiêu Sĩ Quân vẻ mặt hiện rõ sự hạnh phúc mà bất giác cười liền sau đó mở cửa bước trở ra. Ngay khi cánh cửa hé mở hiện ra một thân ảnh của người đang ngồi trên xe lăn. Tiêu Sĩ Trung nhíu mày, nghiêm giọng hỏi người trước mặt:
– “Sĩ Quân, mới sáng sớm em đến tìm Nhã Lâm có chuyện gì sao?”
Trước ánh mắt tràn ngập sự ngờ vực của anh trai, Tiêu Sĩ Quân lập tức thu lại nụ cười trên khóe môi mà trầm giọng đáp:
– “Không có gì. Em có vài chuyện cần dặn dò cô ấy trước khi đến công ty xử lí một số chuyện.”
Lúc này, Tiêu Sĩ Trung mới thở phào nhẹ nhõm liền di chuyển xe vào bên trong tìm gặp Châu Nhã Lâm. Vừa nhìn thấy anh, cô liền đi đến, vui vẻ cười nói khiến người còn lại cảm thấy có chút khó chịu.1
– “Lần sau anh không cần đến phòng tìm tôi mà hãy để tôi qua phòng tìm anh để phụ giúp. Dù sao tôi đến đây với vai trò là người chăm sóc cho anh mà.”
Cách nói chuyện của cô đối với Tiêu Sĩ Trung vô cùng dịu dàng, chẳng giống như mỗi khi nói chuyện với anh. Ngay lập tức, anh khẽ ho một tiếng liền sau đó cất giọng:
– “Cô nên nhớ bản thân hiện tại đóng vai trò gì. Cho dù là người chăm sóc cũng nên giữ khoảng cách với anh trai tôi.”
Châu Nhã Lâm bĩu môi mà phớt lời liền sau đó từ tốn đưa Tiêu Sĩ Trung ra ngoài vườn dạo mát. Nhìn theo bóng lưng khuất dần, Tiêu Sĩ Quân nghiến răng, bàn tay siết chặt khó chịu nói:
– “Hình như cô ấy đang rất có thiện cảm với anh hai. Phải làm sao đây? Mình không thể để mối quan hệ giữa hai người quá đỗi thân mật.”
Ở một góc tường, toàn bộ biểu hiện có chút ghen tuông của Tiêu Sĩ Quân đều đã bị Chương Khã chứng kiến. Bà ta khẽ nhếch môi cười liền sau đó xoay lưng rời đi.
– “Thằng nhãi ranh đó dường như đã rung động với con bé này rồi. Nếu như vậy thì mình sẽ tìm cách đẩy con nhóc đó lại gần Sĩ Trung hơn nữa. Như vậy tình thế chắc chắn sẽ đảo ngược hoàn toàn.”
Hay tin Châu Nhã Lâm đến Tiêu gia làm việc khiến Dương Tấn Sinh không thể nào chấp nhận được mà lớn tiếng trách móc mẹ của mình.
– “Mẹ à, tại sao mẹ lại đồng ý để Nhã Lâm đến đó làm việc chứ?”
Thục Uyên đang bận bịu công việc nhà ngay khi nghe những lời này không kiềm chế được mà dừng lại mọi thứ, tức giận đáp:
– “Con bé bây giờ cũng đã lớn. Nó biết chuyện gì nên hay không nên để kiếm tiền chữa trị cho cha của nó.”
Cha anh ở gần đó cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của vợ, ông lên tiếng bênh vực:
– “Đúng vậy. Nhà mình cũng chẳng khá giả mấy cho nên để Nhã Lâm ra ngoài làm việc chẳng phải là chuyện tốt hay sao. Hơn thế nữa, nghe bảo mức lương ở đấy cũng cao gấp mấy lần so với khi làm việc bên ngoài.”
Nghe đến đây, Dương Tấn Sinh tỏ vẻ khó chịu, không vui đáp:
– “Nhưng để em ấy chăm sóc một người đàn ông chẳng phải có vấn đề sao?”
Nghe những lời này, hai người trước mặt lập tức bật cười nói:
– “Cậu ta vốn chẳng đi lại được cho nên con bé sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Dương Tấn Sinh vẫn không thể chấp nhận được sự thật mà cắt ngang:
– “Bản thân con có thể đi làm mang tiền về cho em ấy chữa trị cho bác trai.”
Vẻ mặt Thục Uyên lập tức giận dữ. Bà đi về phía con trai mà gõ nhẹ lên trán anh, không vui nói:
– “Con tưởng mình là chồng của con bé à. Dương Tấn Sinh mẹ nhắc nhở con, người con gái mà con cưới chỉ có thể là Thanh Thanh mà thôi.”
– “Nhưng con không yêu cô ấy.”
Trước sự ngang bướng của con trai, Thục Uyên tức giận lên tiếng nào ngờ nói trúng tim đen của anh:
– “Vậy người con yêu là Nhã Lâm sao? Mặc dù hai đứa không có mối quan hệ máu mủ nhưng mẹ sẽ không bao giờ đồng ý việc này.”1
Không tiếp tục đôi co nữa, ngay lập tức, Dương Tấn Sinh quay trở vào bên trong phòng mà đóng sầm cửa lại. Anh quả thực không thể chấp nhận chuyện tình cảm của mình bị người lớn sắp đặt được.
– “Nhã Lâm, anh sẽ tìm cách đưa em quay trở về. Chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn. Anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền lo cho cả em và bác trai.”1