“Cái gì chứ? Không thể nào, người con gái tối hôm qua là Nhã Lâm chứ không phải là em.”Dương Tấn Sinh không tin vào sự thật mà lật đật mặc quần áo vào liền sau đó mở cửa xông ra ngoài trước sự ngơ ngác của Thục Uyên. Một lúc lâu sau, từ bên trong phòng Thanh Thanh chậm rãi bước ra. Ngay khi nhìn thấy ánh mắt người trước mặt, cô ta khẽ nhếch môi cười mà giơ tay ra dấu như thể muốn nói kế hoạch đã thành công. Hiểu ngay ngụ ý, khóe môi Thục Uyên cong nhẹ mà mĩm cười hài lòng liền sau đó bước về phía Thanh Thanh vỗ nhẹ lên vai cô nói:
– “Con yên tâm, với một người trách nhiệm như Tấn Sinh nhất định sẽ sớm chấp nhận kết hôn cùng con mà thôi.”
Chẳng hiểu tại sao Dương Tấn Sinh lại một mạch lái xe đến bệnh viện thăm cha của Châu Nhã Lâm. Trùng hợp thay ngày hôm nay cô cũng đến thăm ông, bên cạnh còn có cả Tiêu Sĩ Trung đi theo cùng. Vừa mới xảy ra chuyện không vui khiến tâm trạng Dương Tấn Sinh ngay khi nhìn người đàn ông với gương mặt điềm đạm ngồi trên xe lăn mà lập tức đi đến, cao giọng hỏi:
– “Hóa ra anh dùng tiền để bắt buộc Nhã Lâm đến chăm sóc mình sao? Một cậu ấm như anh chẳng thiếu gì người chăm sóc? Tại sao lại phải là em ấy chứ?”
Hàng lông mày Tiêu Sĩ Trung khẽ nhíu lại ngay khi nghe những lời nói không tốt từ phía người đàn ông lạ mặt. Anh chậm rãi di chuyển chiếc xe lăn về phía người đang đứng, toang cất lời thì dáng người mảnh mai đã kịp thời bước lên, đứng chắn trước mặt anh. Châu Nhã Lâm không nhịn được trước những câu nói thốt ra từ phía Dương Tấn Sinh mà lên tiếng bảo vệ:
– “Anh không có quyền mắng anh Sĩ Trung. Bệnh tình cha em dạo gần đây tốt lên hẳn đều là nhờ anh ấy cho các bác sĩ giỏi đến chăm sóc.”
Từ phía đằng sau, Tiêu Sĩ Trung với vẻ mặt vô cùng trầm lặng, chậm rãi di chuyển lên nhìn người đang đứng đối diện mình, lạnh giọng nói:
– “Tôi không dùng tiền để ép buộc cô ấy. Cả hai chúng tôi chẳng qua là giúp đỡ qua lại mà thôi.”
– “Giúp đỡ sao? Đám người giàu các người vốn xem đồng tiền chẳng đáng là bao cho nên mới nói ra những lời này. Trong khi những người nghèo như chúng tôi, nó lại là nguyên nhân dẫn đến sự chia cắt.”
Dương Tấn Sinh hai mắt đã đỏ bừng mà uất nghẹn nói. Cũng tại vì sức mạnh đồng tiền đã cướp cô rời xa cuộc sống của anh. Và điều tồi tệ hơn nữa chính là anh vừa gây ra một sai lầm tai hại không thể nào cứu chữa.
Trước tình cảnh này khiến Châu Nhã Lâm cảm thấy vô cùng khó xử. Dù sao hai người đều là những người luôn giúp đỡ cô mỗi khi khó khăn, cho nên khi nhìn thấy hai người họ đối đầu, cô chẳng biết nên đứng về phía ai. Trong lúc Châu Nhã Lâm vẫn còn đang phân vân nên nói ra những gì tiếp theo thì từ đằng xa, một dáng người trong bộ áo vest đen dõng dạc bước đến trước mặt của cả ba, cao giọng nói:
– “Tại sao anh không trách bản thân mình mà lại đổ lỗi lên đồng tiền. Nếu nói như vậy chẳng khác nào anh đang hạ thấp danh dự của Nhã Lâm, bảo rằng cô ấy là người ham tiền bạc?”
– “Tôi không có ý đó.”
Dương Tấn Sinh lập tức lên tiếng phủ nhận. Lúc này, Tiêu Sĩ Quân tiến về đứng cạnh anh trai, ánh mắt thì hướng về phía người con gái đang đứng gần đó mà nhàn nhạt nói tiếp:
– “Hơn nữa, tôi không cho phép anh nghĩ xấu về anh trai tôi và cả một người…”
Bỗng nhiên, giọng anh trở nên lắp bắp ngay khi định thốt ra những lời sau thì đúng lúc ánh mắt Châu Nhã Lâm đang nhìn chằm chằm về phía mình mà khẽ ho nhẹ nói:
– “À…ý tôi là anh đừng bao giờ nghĩ những người giàu có như chúng tôi lúc nào cũng sung sướng hạnh phúc. Đôi khi một khúc gỗ đẹp ở bên ngoài nhưng sâu bên trong ruột nó đã sớm bị lũ mối làm cho mục nát.”
Những con mối mà anh nói ở đây chính là người mẹ cả mưu mô Chương Khã. Bà ta nhiều lần tìm cách hãm hại anh suýt chút nữa mất mạng ở nơi rừng sâu nước độc.