Vẫn như mọi khi, Châu Nhã Lâm vẫn đến phòng chăm sóc cho Tiêu Sĩ Trung bởi lẽ cô vốn dĩ là người chăm sóc đặc biệt cho anh cho nên cô vẫn cố gắng hoàn thành trách nhiệm vốn có của mình.
Vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy bóng lưng Tiêu Sĩ Trung đang ngồi trầm tư trên chiếc xe lăn mà hướng ánh mắt vô định nhìn ra khung cửa sổ. Mặc dù không quay lại nhưng đôi tai anh khá nhạy bén khi nghe tiếng người bên ngoài chậm rãi từ ngoài bước vào bên trong. Một lúc sau, anh trầm giọng nói:
– “Nhã Lâm, sau này không có chuyện gì quá cần thiết thì cô không cần đến giúp. Tự tôi vẫn có thể đi đứng trong phòng được.”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Châu Nhã Lâm hoàn toàn khó hiểu bởi lẽ mọi khi cô vẫn ở cạnh giúp đỡ anh di chuyển lên xuống cho nên lập tức lên tiếng trả lời:
– “Sĩ Trung, thời gian này tôi thấy anh cư xử với tôi có chút gì lạ so với trước. Hơn nữa, anh dường như che giấu cảm xúc gì đó mà không chịu chia sẻ cùng tôi?”
Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung hai tay điều khiển chiếc xe mà quay ngược lại, đối diện nhìn cô đáp:
– “Bởi vì tôi sợ bản thân sau này sẽ phụ thuộc vào cô và không thể nào rời xa cô được.”
Anh không nhịn được nữa mà bộc bạch toàn bộ cảm xúc lên trên gương mặt khiến người đối diện đứng lặng người ngơ ngác nhìn anh. Không để cô tiếp, Tiêu Sĩ Trung đã lập tức lên tiếng nói:
– “Tôi không tiếp tục che giấu cảm xúc trong lòng nữa. Hôm nay, tôi nhất định phải nói ra hết những lời cất giấu ở trong lòng. Châu Nhã Lâm, tôi thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi biết bản thân không nên có tình cảm với bất cứ ai, nhưng tôi không thể tiếp tục che giấu cảm xúc bên trong lòng mình mãi được.”
– “Tôi chỉ muốn nói hết những lời này với cô thôi. Mong rằng sau khi nói xong bản thân tôi cũng thấy nhẹ nhõm hẳn.”
Nghe những lời này khiến Châu Nhã Lâm trong lòng có chút khó tả mà chậm rãi tiến về phía Tiêu Sĩ Trung, hạ giọng nói:
– “Sĩ Trung, cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi nhưng chuyện tình cảm tôi không thể nào…”
Cô chưa dứt câu thì người trước mặt lập tức kéo cô về phía mình liền sau đó ôm chầm lấy, trầm giọng nói:
– “Tôi biết rõ người em thích là ai và chuyện đó không thể nào thay đổi được. Tôi chỉ muốn chúng ta vẫn là bạn tốt, và tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ những khi em gặp khó khăn, chỉ thế mà thôi.”
Dứt lời, hai tay Tiêu Sĩ Trung buông lỏng người trước mặt liền sau đó lạnh giọng nói:
– “Em cũng đừng vì những lời này mà cảm thấy khó xử. Tôi biết giới hạn của mình ở đâu mà.”
Anh khẽ nở một nụ cười thật tươi liền sau đó đưa tay ra hiệu bảo cô rời khỏi phòng. Ngay sau khi Châu Nhã Lâm rời khỏi thì sắc mặt vốn dĩ vui cười ấy phút chốc chùng xuống một cách nhanh chóng mà tiếp tục nhìn ra khung cửa sổ.
Quay trở về toàn bộ biệt phủ, lúc này trời đã về khuya. Phía bên phòng của A Phương lúc này nghe âm thanh kì lạ không ngừng vang lên ở phía ngoài. Vì bản tính vốn tò mò cho nên bà quyết định đi ra ngoài khuôn viên, tuy nhiên nơi này khá u tối và vắng lặng. Âm thanh của tiếng búa đang đóng vào thứ gì đó liên tục càng khiến bà không khỏi tò mò. Dù sao hiện cũng đã khuya, tất cả gia nhân trong nhà đều đi ngủ cả rồi. Sao lại phát ra âm thanh kì lạ đó chứ?
Cạch…Cạch…Cạch…
A Phương chậm rãi tiến về phía phát ra âm thanh. Đôi tay lúc này cầm chắc chiếc đèn pin đã bắt đầu run sợ, vô tình bà rọi trúng vào ánh mắt của ai đó trong bộ trang phục đen trùm kín người trợn trừng mắt nhìn về phía bà. Ngay lập tức, A Phương hoảng hốt mà lập tức xoay người bỏ chạy vào trong, vừa chạy vừa hét lớn:
– “Có ma…có ma, đại phu nhân, cứu tôi với.”
Bị tiếng ồn từ phía A Phương khiến ai nấy trong Tiêu gia lập tức giật mình tỉnh giấc. Là người tạm thời nắm giữ quyền lực, Tiêu Sĩ Quân nhíu mày hỏi người trước mặt:
– “A Phương, đã tối thế này sao lại làm náo loạn cả lên chứ?”
Vẻ mặt A Phương vì sợ mà tái xanh, bà ta thở hồng hộc, cả người nhiễu nhại mồ hôi mà gấp gáp nói:
– “Nhị thiếu gia, tôi…khi nãy tôi nghe thấy tiếng đóng đinh của ai đó mà tò mò đi ra ngoài xem sao thì vô tình nhìn thấy bóng đen trừng trừng mắt nhìn về phía tôi.”