Tối hôm đó, Tiêu Sĩ Trung ngồi lặng lẽ trên giường. Hiện tại, cậu cảm thấy bản thân vô cùng cô độc liền chậm rãi đặt chân bước xuống giường:
– “Tại sao vậy chứ? Sao đôi chân mình dường như sắp tê cứng, không thể bước đi linh hoạt như mọi khi vậy.”
Vừa nói, cậu cố lê chân tiến về phía cửa sổ, bàn tay cố bám lấy thành giường để làm điểm tựa. Ánh mắt cậu nhìn về phía ngôi nhà nhỏ đối diện, nơi mẹ con của Tiêu Sĩ Quân ở đấy. Sau khi biết được âm mưu hãm hại con trai mình của Chương Khã cho nên Lý Lệ Xuân một mực đòi đưa con trai sang ở ngôi nhà nhỏ, cũng nằm trong khuôn viên của Tiêu gia, phần nào cũng hạn chế đụng mặt với người không muốn gặp.
Bỗng nhiên, có ai đó ở phía khung cửa sổ bên kia ném thẳng thứ gì đó sang bên phòng của Tiêu Sĩ Trung. Ngay khi cậu cúi đầu nhìn xuống, khóe môi bỗng nở nụ cười. Hóa ra là “điện thoại ống bơ” được Tiêu Sĩ Quân chế tạo. Cậu đã dùng hai chiếc lon sữa rỗng và một sợi dây thừng dài kết nối chúng với nhau mà ném một đầu hướng thẳng vào phòng của anh trai để tiện bề liên lạc. Cậu biết tâm trạng của Sĩ Trung cả ngày nằm mãi trong phòng chắc hẳn vô cùng khó chịu. Hơn thế nữa, Chương Khã ngăn cấm cậu vào phòng thăm anh trai cho nên mới nghĩ ra cách này.
Tiêu Sĩ Trung vội áp tai vào chiếc lon liền lập tức nghe đến giọng nói văng vẳng của người ở phía căn nhà nhỏ.
– “Anh hai, mẹ cả ngăn cấm em vào chơi với anh cho nên em mới nghĩ ra cách này. Kể từ bây giờ, vào mỗi buổi tối, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.”
Tiêu Sĩ Trung nhìn xuống đôi chân ngày một yếu dần của mình mà trầm giọng nói:
– “Có phải sau này anh phải ngồi trên xe lăn cả đời không? Sĩ Quân, anh thực sự rất sợ, anh rất muốn được đi du lịch khắp nơi mà mình thích.”
Nói đến đây, tiếng cậu nức nở mà bật khóc với người ở phía kia. Nghe những lời này, hai tay Tiêu Sĩ Quân siết chặt lại. Cậu rất muốn bản thân mau chóng lớn thật nhanh để có thể đứng ra bảo vệ cho người anh này. Tiêu Sĩ Trung quả thực rất đáng thương. Kể từ khi sinh ra, sức khỏe của cậu vốn rất yếu rồi lại đột nhiên bị sốt bại liệt cho nên khả năng cậu phải ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại là rất cao. Đắn đo suy nghĩ, Tiêu Sĩ Quân giọng đầy tự tin đáp lại:
– “Em sẽ xin cha đưa hai chúng ta đi chơi. Nhất định nơi đó sẽ rất vui.”
Lời nói này tựa hồ như dòng nước ấm chảy vào trong tim của Tiêu Sĩ Trung khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu biết đứa em này rất yêu thương cậu. Nhưng nhìn lại những gì mà mẹ mình đối xử với em trai. Ngay lập tức, Tiêu Sĩ Trung không cầm lòng được mà bật khóc nức nở:
– “Sĩ Quân, anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em. Hơn thế nữa, mẹ của anh nhiều lần làm em bị tổn thương.”
Nghe thế, Tiêu Sĩ Quân mĩm cười, lạc quan đáp lại:
– “Anh không hề có lỗi trong chuyện này. Em chưa bao giờ ghét anh cả, bởi vì hai chúng ta đều mang trong mình dòng máu của Tiêu gia.”
Ngừng một lúc, cậu dõng dạc động viên người ở phía bên kia:
– “Anh hai, hứa với em. Chúng ta sẽ cùng mạnh khỏe mà trưởng thành. Đến khi đó, em sẽ là người bảo vệ cho anh và cả Tiêu gia.”
Dứt lời, xung quanh hai căn phòng đều vang lên tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ. Cả hai cùng lúc mở tung cửa sổ mà nhìn về hướng đối phương sau đó ngẩng mặt lên bầu trời đêm mà ngắm nhìn ánh sáng của mặt trăng. Chẳng biết tương lai sau này sẽ ra sao, chỉ cần đến khi trưởng thành, cả hai vẫn sống cùng nhau dưới một mái nhà.
– “Sĩ Quân, anh hứa với em, cho dù mai này anh có trở thành người tàn tật, anh vẫn nhất định lạc quan mà sống. Chỉ cần bên cạnh anh có đứa em trai duy nhất là em.”
Tiêu Sĩ Trung nhìn xuống đôi bàn chân đứng không vững của mình rồi sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa sổ căn nhà nhỏ, một dáng người nhỏ bé với khí thế đầy quyết tâm như tiếp thêm nguồn năng lượng cho cậu để sống tiếp những chuỗi ngày dài về sau.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN