Trở vào phòng Châu Nhã Lâm vẻ mặt có chút lo lắng mà nhìn Tiêu Sĩ Trung trầm giọng nói:
– “Anh không sợ làm như vậy sẽ khiến bà ấy càng thêm tức giận và căm ghét tôi hơn sao?”
Nghe cô hỏi, Tiêu Sĩ Trung đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ liền sau đó dõng dạc nói:
– “Bà ấy nhất định không dám gây khó dễ cho em đâu bởi vì người mà bà ấy muốn đối phó là Sĩ Quân chứ không phải em.”
Châu Nhã Lâm nghe những lời này cảm thấy có chút gì đó ấm lòng mà mĩm cười với người trước mặt nói:
– “Sĩ Trung, cảm ơn anh đã ra sức bảo vệ cho tôi.”
Nhìn dáng vẻ có phần khách sáo của cô khiến Tiêu Sĩ Trung chỉ biết cười trừ liền hướng mắt nhìn về phía người đang đứng mà ôn nhu nói:
– “Có đôi khi chúng ta vốn thừa hiểu rằng những thứ vốn không thuộc về mình cho dù có tranh giành đến mấy cũng sẽ không thuộc về mình nhưng vẫn chấp niệm muốn có nó cho bằng được. Chính vì thế mà gây ra không biết bao nhiêu hận thù giống như mẹ của tôi vậy.”
Ngừng một lát, anh khẽ thở dài liền sau đó tiếp:
– “Tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của mẹ mình. Mặc dù biết rằng bản thân có đối xử tốt với em như thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể thay thế vị trí của Sĩ Quân trong lòng em. Nhưng không vì thế mà tôi ép buộc bản thân mình ngừng thích em. Chỉ cần nhìn em tươi cười hạnh phúc đã khiến tôi vô cùng mãn nguyện rồi.”
Châu Nhã Lâm khóe mắt rưng rưng liền lập tức chạy đến ôm chầm lấy người trước mặt, cảm động nói:
– “Cảm ơn anh, Sĩ Trung. Anh là người đàn ông vô cùng ấm áp và tốt bụng. Tôi tin rằng điều tốt đẹp sẽ sớm đến với anh mà thôi và anh cũng sẽ gặp được người con gái của đời mình.”
Tiêu Sĩ Trung nở một nụ cười thật tươi với người con gái trước mặt liền sau đó ngoéo tay cô nói:
– “Chẳng biết sau này như thế nào nhưng tôi hứa rằng sẽ bảo vệ em tốt nhất có thể. Mãi là bạn tốt của nhau.”
Châu Nhã Lâm bật cười mà gật đầu liên tục. Quả thực cô rất may mắn khi có hai người đàn ông luôn bảo vệ cô tránh khỏi những nỗi sợ cũng như phiền phức.
Nhà tù Bách Hải…
Tiêu Sĩ Quân ngay khi nhìn người bước vào mà trầm giọng, nghiêm túc nói:
– “Luận Minh, nhờ cậu đến Tiêu thị tìm kiếm bộ hồ sơ ghi chép việc kinh doanh mấy năm trở lại đây và xem có điều gì bất thường hay không?”
– “Được. Tôi đã rõ.”
Vẻ mặt Luận Minh tập trung cao độ mà nghe những lời căn dặn từ phía Tiêu Sĩ Quân.
– “Còn nữa, phiền cậu đến nhà riêng của Hứa Thạnh lấy những bản thỏa thuận ngầm giữa ông ấy với Chương Khã. Bên cạnh đó, Hứa Thạnh có bảo rằng bên trong căn phòng riêng của ông ta có camera giám sát ghi lại những lần Chương Khã âm thầm đến tìm bàn chuyện làm ăn cũng như lên kế hoạch bảo ông ta ăn chặn khoảng tiền đầu tư khách sạn cao cấp.”
Luận Minh cẩn thận ghi chép lại những nhiệm vụ được giao liền sau đó gật đầu rời đi. Một lúc sau, Tiêu Sĩ Quân quay trở về phòng giam, anh khẽ nhìn qua khung song sắt mà nghiến răng nói thầm:
– “Chương Khã, bà thực sự rất ngốc hơn những gì tôi tưởng. Ở nơi này, bà càng tạo cho tôi tiếp cận Hứa Thạnh và ông ta cũng đã nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi nghe rồi. Lần này, tôi nhất định sẽ khiến bà mất trắng tất cả để trả lại những gì mà bà đã gây ra cái chết cho biết bao nhiêu người, trong đó có cả cha tôi.”
Sau một khoảng thời gian đến làm việc ở Tiêu gia. Vì nhớ ơn khi trước được nhà họ Dương cưu mang cho nên hôm nay, Châu Nhã Lâm quyết định ghé thăm và mang ít trái cây đến biếu trưởng bối cũng như muốn biết về tình hình của Dương gia dạo này như thế nào.
Vì không an tâm khi để cô đi một mình cho nên Tiêu Sĩ Trung một mực muốn đi cùng cô. Tuy nhiên, vì muốn cô được thoải mái cho nên anh quyết định ngồi bên trong xe đợi cô.
Ngay khi Châu Nhã Lâm đến nơi thì đã thấy Thanh Thanh đứng ở phía cửa. Vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ta nhanh chóng chùng xuống mà liếc nhẹ liền sau đó nở nụ cười vô cùng thảo mai, cười nói:
– “Em đến thăm mọi người sao? Tấn Sinh mà biết em đến đây chắc hẳn sẽ vui lắm.”
Vừa nói, ánh mắt Thanh Thanh hướng về chiếc xe hơi đậu cách đó không xa mà thắc mắc hỏi:
– “Hôm nay em đi cùng với ai thế?”
Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm thành thật trả lời:
– “À, em đi cùng anh Sĩ Trung, chính là người mà em chăm sóc. Anh ấy đi lại hơi bất tiện cho nên ngồi ở trong xe chờ em.”
– “Vậy à?”
Trong lúc Châu Nhã Lâm vô tư cười nói nào có biết rằng một ánh mắt sắc lẹm tràn ngập máu ghen tuông vốn đang bùng cháy trong người Thanh Thanh.