Một lúc lâu sau, Tiêu Sĩ Trung mới tỉnh giấc mà mơ màng chậm rãi mở cửa phòng. Lúc này hiện ra trước mắt anh là ánh mắt đằng đằng sát khí của người đang ung dung ngồi cạnh bàn, kế bên là giỏ trái cây tươi ngon. Ngay lập tức, hai tay anh khẽ gãy nhẹ lên sau gáy mà thắc mắc hỏi:
– “Mới sáng sớm cậu đã đi ra ngoài mua trái cây rồi sao?”
Lâm Tình sắc mặt không mấy vui vẻ mà dường như có chút giận dỗi. Cô không đáp liền sau đó cầm lấy một quả táo lên, liền sau đó bước về phía người đàn ông vẫn còn mơ ngủ mà ném vào người anh, gỏn gọn đáp:
– “Là cô bạn hàng xóm tốt bụng tên Bối Bối mang sang tặng cho anh đấy.”
– “Là Bối Bối sao?”
– “Bối Bối sao? Gọi tên người ta thân mật đến mức này luôn sao?”
Lâm Tình chu môi mà nháy lại lời Tiêu Sĩ Trung liền sau đó đi lướt ngang qua người anh. Cảm thấy biểu hiện kì lạ của người trước mặt, Tiêu Sĩ Trung bỗng cất giọng hỏi:
– “Khoan đã. Lâm Tình, cậu hôm nay bị làm sao thế? Dáng vẻ chẳng khác gì phụ nữ đang ghen tuông vậy?”
Nghe đến đây, cả người Lâm Tình bỗng chốc đứng chững lại. Vẻ mặt vốn cau có liền nhanh chóng thay đổi mà xoay lưng lại mĩm cười đáp:
– “Làm gì có. Chẳng qua là…tôi…tôi ghen tị vì anh còn có người theo đuổi.”
Lâm Tình vừa nói dứt câu liền cảm nhận dáng người cao lớn của Tiêu Sĩ Trung đã đứng chắn trước mặt, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói:
– “Cậu đúng là tuổi trẻ chỉ muốn được nhiều phụ nữ vây quanh mà chẳng hiểu thế nào là tình yêu.”
Ngừng một lúc, Tiêu Sĩ Trung hướng cánh mũi thon dài của người trước mặt mà gõ nhẹ lên, nghiêm túc đáp:
– “Khi yêu một ai đó cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc từng phút giây được ở bên họ. Cảm nhận con tim đập loạn nhịp mỗi khi ở cạnh đối phương.”
Dứt lời, anh đưa tay lên đầu cô mà vỗ nhẹ liền sau đó nhỏ giọng nói:
– “Được rồi. Đợi tôi tắm rửa xong sẽ đưa cậu ra ngoài đi dạo. Ở mãi trong nhà chắc hẳn khiến cậu cảm thấy ngột ngạt rồi có phải không?”
Cả hai người cùng nhau tản bộ trên đường, nào ngờ vô tình gặp lại Bối Bối, đúng lúc cô ta cũng đi dạo. Vừa nhìn thấy hai thân ảnh trước mắt, ngay lập tức, Bối Bối vui vẻ chạy đến khoác lấy tay Lâm Tình, khóe miệng không ngừng hớn hở, cười đáp:
– “Anh Lâm Tình, không ngờ lại gặp anh trên đường, chúng ta quả thực rất có duyên.”
Vừa nói, Bối Bối không ngừng tựa đầu vào vai của Lâm Tình khiến cô phút chốc như muốn nổi cả gai óc, khẽ run nhẹ. Người đàn ông đi bênh cạnh vẫn không chút biểu cảm khác lạ, Tiêu Sĩ Trung gỏn gọn lên tiếng chào hỏi:
– “Chào em Bối Bối. Chắc hẳn hai người đã nói chuyện với nhau rồi có phải không?”
– “Dạ phải ạ. Anh Lâm Tình là bạn của anh đúng không? Anh ấy có nét gì đó rất thu hút phái nữ kể từ lần đầu gặp mặt.”
– “Cái gì chứ?”
Nghe những lời này khiến Lâm Tình hoảng sợ đến mức muốn bỏ chạy hàng trăm mét càng xa càng tốt. Ngữ điệu cùng hành động ôm chặt lấy tay cô của Bối Bối đừng bảo là người mà cô ta để ý không phải là Tiêu Sĩ Trung mà chính là cô.
Bối Bối vẻ mặt vô cùng hài lòng mà hướng mắt về phía Tiêu Sĩ Trung đang đi cạnh đó vô tư hỏi:
– “Anh Sĩ Trung, người bạn này của anh ở lại đây bao lâu vậy? Anh có thể bảo anh ấy ở lại đây lâu hơn nữa có được không? Em rất muốn cùng anh ấy đi chơi khắp nơi trong thành phố này.”
Dứt lời, Bối Bối hớn hở nắm lấy tay Lâm Tình mà kéo cô đi về phía trước. Vẻ mặt cô lúc này tràn ngập sự khó xử mà liên tục ngoảnh đầu lại, liên tục nháy mắt về phía Tiêu Sĩ Trung như thể cầu cứu anh. Tuy nhiên, người đàn ông này lại chẳng nhận ra ẩn ý này chỉ khẽ bật cười, sau đó nói lớn:
– “Lâm Tình, hôm nay xem như đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng đi. Không ai rành nơi này hơn Bối Bối đâu.”
Thoáng chốc, cả hai người đã đứng giữa một khu chợ đông đúc người qua lại. Lâm Tình ngoảnh người nhìn lại phía sau lúc này chẳng thấy Tiêu Sĩ Trung ở đâu cả. Chắc hẳn anh đang lạc ở đâu đó giữa đám đông. Liền lập tức, cô toang chạy đi tìm anh tuy nhiên cảm nhận cánh tay mình bị ai đó kéo ngược trở lại:
– “Anh Lâm Tình, khu này có rất nhiều quần áo đẹp chi bằng anh lựa chọn giúp em một bộ nhé.”