Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đô Thị Độc Sủng Thành Hôn Chương 35: Chương 35:

Chương 35: Chương 35:

8:47 chiều – 30/05/2024

Đào Nhiên trở lại biệt thự đã 9 giờ rưỡi.

Tưởng Mộ Thừa buổi tối không đi ra ngoài xã giao, tiếng đàn du dương quanh quẩn trong biệt thự.

Theo tiếng đàn, cô vẫn luôn tìm được phòng đàn.

Tưởng Mộ Thừa đang đàn dương cầm, mười ngón tay thon dài đang nhảy múa trên phím đàn trắng đen, giai điệu duyên dáng phảng phất như người lạc vào trong cảnh.

Anh ta đàn rất nhập tâm, vẫn chưa chú ý ở cửa có người.

Lúc này anh ta đã thu lại vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, tẩy sạch hóa trang, chỉ còn lại sự trầm tĩnh cùng ấm áp.

Một khúc nhạc kết thúc, Đào Nhiên liều mạng vỗ tay.

Tưởng Mộ Thừa nghiêng mặt, “Còn biết đường về à?”

“Đây là nhà của con, con đương nhiên biết đường về rồi.” Đào Nhiên đi đến, Tưởng Mộ Thừa dịch sang phải, nhường một chỗ nhỏ trên ghế cho cô ngồi.

Đào Nhiên cười hì hì hỏi anh ta, “Hợp tấu một khúc?”

Tưởng Mộ Thừa hỏi cô muốn đàn ca khúc nào.

Đào Nhiên nghiêng đầu: “Nếu không thì《 Không trung chi thành 》?”

Tưởng Mộ Thừa gật đầu.

Bốn bàn tay cùng đàn, Đào Nhiên lại nghĩ đến khi còn nhỏ mỗi lần cậu đàn dương cầm, cô luôn nghịch ngợm quấy phá, thỉnh thoảng thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị liền đưa hao bàn tay bụ bẫm nhấn loạn trên phím đàn một hồi.

Khi đó cậu cũng không tức giận, còn ôm cô kiên nhẫn dạy cô, trong tất cả nhạc cụ, cô thích nhất là dương cầm, bởi vì phím đàn trắng đen, giống các màu sắc trong mắt cô vậy.

Diễn tấu xong, cô khẽ thở dài một hơi, ngón tay của Tưởng Mộ Thừa lại tùy ý gõ vài âm, hỏi cô, “Mộ Thời Phong không biết đàn dương cầm?”

“Dạ.” Cho nên cô tiếc nuối, nếu anh cũng biết, thì cô có thể cùng anh bốn tay cùng đàn rồi.

Tưởng Mộ Thừa như là lầm bầm lầu bầu, “Cậu ta cũng không lâu lắm sẽ biết đàn thôi.”

Đào Nhiên không nghe rõ lắm, “Cậu ơi, cậu vừa nói gì thế?”

“Không có gì.” Tưởng Mộ Thừa vỗ vỗ vai của cô ý bảo cô đứng lên, “Đi trên lầu ngủ đi.”

Bọn họ một trước một sau đi ra khỏi phòng đàn, Tưởng Mộ Thừa nhìn thấy sau lưng áo màu trắng của cô bị bản, “Nhiên Nhiên, quần áo của con sao lại thế này?”

Đào Nhiên cũng không kiêng dè, “Đùa giỡn với Mộ Thời Phong một trận, không đánh lại nổi, con đành phải ăn vạ nằm trên gạch men sứ của phòng bếp không đứng lên, có lẽ chính là lúc ấy làm dơ.”

Tưởng Mộ Thừa ngưng mi, “Anh là một đứa con trai cũng không biết nhường con?”

“Bị con bắt nạt nên hết cách rồi.”

“… Vì chuyện gì?”

Câu chuyện này dài lắm, còn phải kể từ rất lâu rất lâu về trước. Cô kéo cánh tay của Tưởng Mộ Thừa, “Nếu không đêm nay cậu gội đầu cho con nha? Chúng ta vừa tắm vừa nói chuyện?”

Tưởng Mộ Thừa cũng không chút do dự, rất sảng khoái: “Được.”

Đào Nhiên cười khanh khách hai tiếng.

Cô lớn như vậy, bản thân trước nay cũng chưa từng gọi đầu, hầu như đều do bảo mẫu gội cho cô, gội đầu xong, cô sẽ tự mình tắm rửa.

Khi ở chổ của Thẩm Lăng, chính là vẫn luôn đều do Thẩm Lăng gội giúp cô.

Đến Tưởng Mộ Thừa, cô cũng không dám theo lý thường hẳn là đi sai bảo anh ta, đêm nay lấy trao đổi ngang giá.

Đào Nhiên nằm trên giường gội đầu, rất hưởng thụ được Tưởng Mộ Thừa săn sóc phục vụ.

Cô híp mắt, “Anh tư Tưởng, em cảm thấy nhá, anh phải cho em phí thử nghiệm đấy, anh luyện tốt tay nghề trên đầu em, về sau con gái người ta gội đầu cho anh, vậy chính là chuyện hạ bút thành văn rồi, tình cảm thăng hoa hình tượng to lớn của anh trong mắt của con gái anh nha.”

Ngón tay của Tưởng Mộ Thừa dùng sức nhấn nhấn trên trán cô, “Đừng có không biết lớn nhỏ, anh tư Tưởng là để cho con gọi à?”

Con còn chưa gọi cậu là Tưởng Tiểu Tứ đấy!

Cô cười, “Coi như con là thay Tưởng Mộ Tranh gọi đi.”

Nói đến Tưởng Mộ Tranh, Tưởng Mộ Thừa liền nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, cậu út của con hau ngày trước có gọi cho cậu, nói là tết Nguyên Đán sẽ về thăm con.”

Ấn đường của Đào Nhiên nhíu lại, có chút không hiểu được, “Cậu ấy tại sao không trực tiếp gọi cho con?” Buổi tối Tưởng Mộ Tranh mới vừa gọi cho cô, thế nhưng cũng không tiết lộ nửa phần.

Tưởng Mộ Thừa suy nghĩ, “Đại khái là muốn cho con kinh hỉ.”

Đào Nhiên bị nghẹn: “… Nếu muốn cho con kinh hỉ, vậy cậu còn nói cho con biết trước làm gì?”

Tưởng Mộ Thừa hơi giật mình, hình như là có chuyện như vậy, anh vừa rồi đại não thất thần, nghe thấy 3 chữ Tưởng Mộ Tranh này, duy nhất có thể nghĩ đến chính là cuộc gọi mấy hôm trước.

Đợi một lúc lâu, anh cũng không lên tiếng, Đào Nhiên đột nhiên mở mắt ra, cô hít hít cái mũi, nghe thấy được mùi bát quái, vẻ mặt tặc cười: “Cậu à, hôm nay không phải cậu nhìn thấy bác sĩ Tô chứ?”

Tay Tưởng Mộ Thừa gội đầu cho cô hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục xả tóc cho cô, “Con bé này đừng cả ngày nghĩ ngợi mấy chuyện lung tung.”

Không trực tiếp phủ nhận, vậy tức là có rồi.

Đào Nhiên nhất thời có hứng thú, lòng bát quái làm thế nào cũng ngăn không được, “Cậu ơi, nói cho con biết đi mà, cậu và bác sĩ Tô tiến triển đến mức nào rồi? Khi nào đưa cô ấy về nhà làm mợ của con thế?”

Tưởng Mộ Thừa xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc, “ Con bé này, hiện tại là càng ngày càng không có quy củ, nói chuyện đều không phân biệt lớn nhỏ, từ nhỏ dạy con thế nào hả?”

Đại khái là bắt đầu từ lúcTưởng Mộ Thừa dung túng cô và Mộ Thời Phong yêu nhau, cô ở trước mặt anh ta càng ngày càng không kiêng nể gì, cứ cảm thấy anh ta cưng chiều cô hơn bất kỳ người nào hết.

“Cậu ơi, vừa rồi cậu bán đứng kinh hỷ của Tưởng Mộ Tranh cả rồi, có phải bởi vì lời vừa rồi của con không, sau này cậu gội đầu cho con gái của cậu vậy là hạ bút thành văn, cậu liền tự nhiên nghĩ đến đứa bé này là do bác sĩ Tô sinh cho cậu, đúng không?”

Cô vô cùng cảm khái, bản thân chính là nữ Holmes nha, năng lực trinh thám này, quá tuyệt luôn.

Đột nhiên, Tưởng Mộ Thừa nói một câu như sét đánh chết cô, “Đào Nhiên, con có tin cậu không giúp con xả xà phòng trên tóc con không hả?”

Đệch….. mợ!

Anh ta đây gọi là gì nhỉ?

Anh ta đây gọi là thẹn quá thành giận!

Vì thế.

Phòng tắm nháy mắt an tĩnh.

Nước chảy cũng không dám phát ra động tĩnh.

Giống như thế giới này đều đi theo sự trầm mặc, bởi vì bị lời này làm cho nghẹn họng.

IQ này mất rồi, làm cho người khác chỉ có thể cam chịu thôi.

Đây có bao nhiêu ấu trĩ, mới có thể nói ra truyện cười như thế làm cho người khác ôm bụng cười chứ.

Tưởng Mộ Thừa tắt vòi hoa sen, kéo khăn lông xoa tóc cô, gói tóc cho cô xong, “Xong rồi, có thể ngồi dậy.”

Đào Nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta, lo lắng anh ta có lòng tiểu nhân trả thù, hỏi: “Cậu ơi, trên tóc của con còn xà phòng không ạ?”

“…” Tưởng Mộ Thừa lúc này mới ý thức được, vừa rồi anh ta nói đấy chỉ là vô ý uy hiếp.

Anh ta ho khan vài tiếng, ánh mắt trong trẻo quét về phía cô, ý bảo cô có thể im miệng.

Rồi sau đó đi đến bồn rửa tay, rửa sạch tay, quay đầu lại thúc giục cô, “Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ, đừng lề mề.”

Chờ anh đi ra khỏi phòng tắm, Đào Nhiên mới nhớ tới, cô hình như vẫn chưa nói với anh ta chuyện cô cùng Mộ Thời Phong đùa giỡn, mà anh căn bản cũng không nhớ để hỏi cô.

Câu này chứng tỏ cái gì nhỉ?

Chứng tỏ tảng băng vạn năm đã bắt đầu thất thần, lòng có nút thắt.

Cô vắt hết óc, cô phải làm thế nào để hỗ trợ đây.

Tắm xong, cô lại đi tìm Tưởng Mộ Thừa.

Bởi vì cô lo lắng Thẩm Lăng thật sự sẽ tìm máy xúc đến đây.

Cái tên não tàn kia nói không chừng thật đúng là có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy đấy.

Tưởng Mộ Thừa cũng tắm xong, đang dựa vào đầu giường đọc sách.

“Cậu ơi, cậu đang đọc sách gì vậy ạ?”

Tưởng Mộ Thừa gấp sách lại, cho cô xem bìa sách, cô cho rằng mình hoa mắt, lại đến gần hơn nhìn chằm chằm chữ to tướng kia , không sai, là 《 Tư trị thông giám 》.

Đào Nhiên khiếp sợ sau một lúc lâu chưa nói thành lời.

Đây quá kinh tủng.

Tưởng Mộ Thừa đọc Tư trị thông giám!

“Cậu ơi, cậu nghĩ sao mà đọc sách này thế?”

Tưởng Mộ Thừa thu sách về, “Thẩm Lăng sáng nay bảo người đem đến cho cậu.”

Đào Nhiên, “……” Anh ta đưa thuốc độc cho cậu, cậu cũng uống luôn à?

Cậu đây là yêu Thẩm tiểu tam cỡ nào chứ!

Tưởng Mộ Thừa lại nói tiếp: “Anh ta bảo cậu sau này buổi tối đọc tư trị thông giám cho con nghe.”

Đầu của Đào Nhiên liền gục trên giường.

Giữa《 Tư trị thông giám》và thuốc độc, cô sẽ không chút do dự mà lựa chọn vế sau.

Tưởng Mộ Thừa xốc chăn lên, “Đến phòng của con, đọc sách cho con ngủ.”

Thẩm tiểu tam, em nhớ kỹ anh rồi nhé!

Đào Nhiên gục đầu, đi theo phía sau anh ta.

Nằm trên giường, cô liền hận không thể lập tức ngủ ngay, thật sự không muốn nghe mà.

Tưởng Mộ Thừa vừa mới mở sách, cô liền đưa tay ngăn cản, “Cậu ơi, từ từ hẳn đọc, trước tiên chúng ta tiến hành giao lưu tình cảm một chút nhé.”

Tưởng Mộ Thừa cất sách, “Cậu với con hình như không có chướng ngại tình cảm gì cả, không cần phải trao đổi.”

Đào Nhiên: “…!!” Đáng đời Thẩm Lăng muốn tìm máy xúc san bằng nhà của cậu mà, đại khái là bị cái miệng độc này của cậu khiến cho sống không nổi.

Chửi thầm xong, cô vẫn là muốn kết thúc nghĩa vụ nhắc nhở hữu nghị, nhìn một vòng trong phòng, “Cậu ơi, phòng này bền chắc không?”

Tưởng Mộ Thừa ngước mắt: “Hửm?”

Cô suy nghĩ một chút, “Chính là… Máy xúc đất có thể san bằng không?”

Tưởng Mộ Thừa cầm sách vở nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, chợt dừng lại.

“Thẩm Lăng nói bậy nói bạ với con hoàn toàn không cần thiết để ở trong lòng, con thật sự cho rằng cậu ta là thằng ngốc lên 3 à, còn dám tìm máy xúc san bằng biệt thự này của cậu? Nhiều lắm là nhất thời nhanh miệng nói khoác thôi.”

Đào Nhiên cũng cảm thấy Thẩm Lăng chỉ là đang nói đùa, nhưng có đôi khi, Thẩm Lăng vì ý đồ trong lòng thống khoái, nói không chừng sẽ tìm máy xúc tới, mặc dù sẽ không thật sự san bằng biệt thự, cũng muốn tới dọa Tưởng Mộ Thừa một chút.

Chuyện mất trí như vậy không đủ cho Thẩm Lăng làm.

Dừng một lát, Tưởng Mộ Thừa mới nói, “Nhưng cho dù cậu ta chỉ là nói đùa, cậu cũng muốn trừng trị cái tật xấu ba hoa chích chòe này của cậu ta.”

Đào Nhiên, “…” Thẩm tiểu tam, cũng không phải là em bán đứng anh nhé.

Tưởng Mộ Thừa lại cùng cô xác nhận lại lần nữa, “Nhiên Nhiên, con xác định Noel không cùng cậu đi Thụy Sĩ à? Đưa con đi trượt tuyết.”

Trượt tuyết so với Đại Mộ Mộ không cách nào làm cô rung động được, cô lắc đầu, “Con vẫn là nghiêm chỉnh đi học thôi.”

Tưởng Mộ Thừa à một tiếng, như là nghe được trò cười lớn nhất năm nay, ” Con thế này, thì đi học với không đi học có khác nhau sao? Nếu con cùng cậu đi Thụy Sĩ, sẽ không cần đi học, lại có thể chơi vui vẻ nữa.”

Lập trường của cô rất kiên định, “Kiên quyết không trốn học.”

Tưởng Mộ Thừa cũng không miễn cưỡng nữa, biết trong lòng cô đã tính chuyện này rồi, nếu là năm ngoái, nghe nói không cần đi học có thể đi trượt tuyết, cô đã sớm hưng phấn đến mất ngủ rồi.

Chớp mắt tiểu nha đầu mập mạp kia đã lớn rồi, không còn giống khi còn nhỏ luôn ỷ lại vào anh ta nữa.

Cho nên sau này ngàn vạn lần không thể sinh con gái, loại cảm giác mất mát mơ hồ này, anh không muốn cảm nhận thêm lần thứ hai nữa.

Đào Nhiên hỏi anh: “Cậu ơi, khi nào cậu đi Thụy Sĩ?”

“Chuyến bay ngày 22, ở nhà phải ngoan một chút, quy định cũ…”

Đào Nhiên tiếp lời: “Buổi tối trước 8 giờ về biệt thự, cậu sẽ phái người đi theo con.”

Tưởng Mộ Thừa lắc đầu, mở sách, “Nằm ngay ngắn, cậu đọc sách cho con nghe.”

Đào Nhiên rên một tiếng, “Cậu ơi con đã ngủ rồi, cậu đừng đọc nữa.”

Thẩm Lăng ơi Thẩm Lăng, em nguyền rủa anh cả đời không chiếm được chân ái của Tưởng Tiểu Tứ!

*

Hôm sau, tâm tình của Đào Nhiên cứ thấp thỏm đi học, chủ yếu là sợ tình cờ gặp Hoàng Viện Viện.

Sợ cô ta không quan tâm xu hướng giới tính của Mộ Thời Phong, cứ muốn khăng khăng theo đuổi nam thần cô ta thích.

Mãi cho đến khi tan học ra khỏi cổng trường, cô cũng không gặp lại Hoàng Viện Viện.

Mấy ngày liền, Hoàng Viện Viện cũng chưa xuất hiện, xem ra chiêu đó của Mộ Thời Phong thật sự rất hiệu quả. Cô rốt cuộc có thể yên tâm rồi, không cần phiền não chuyện Noel nữa.

Ngày 22 rất nhanh đã đến.

Tưởng Mộ Thừa đi Thụy Sĩ, buổi tối khi trong nhà vắng lặng không ít.

Gọi videocall với Mộ Thời Phong, cô nằm trên sô pha trong phòng khách nghe TV truyền đến tiếng cười đùa của tiết mục giải trí.

Cô một chút cũng cười không nổi.

Bởi vì bài tập của cô vẫn chưa làm xong.

Điện thoại vang lên, Thẩm Lăng gọi đến.

“Nhiên Bảo, ra đây.”

Đào Nhiên ngẩn ra, cho rằng anh ta uống quá nhiều, “Anh ba, em đang ở nhà cậu, anh đang ở đâu?”

“Trong sân nhà của tảng băng vạn năm.”

Đệt, cậu vừa mới đi, anh ta liền trèo tường vào à?

Đào Nhiên mang dép lê liền chạy ra.

Khi nhìn thấy một màn trước mắt, cô đã lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Phảng phất đặt mình trong thế giới cổ tích.

Trên các cành cây trong sân đều treo đầy đèn hình ngôi sao, tỏa sáng lấp lánh.

Bên kia bài hát của《town》 chậm rãi vang lên.

【cầu nguyện với những ngôi sao và thử tin tưởng cho tất cả có xa xôi đi chăng nữa……】

Bởi vì cô nhìn không thấy màu sắc rực rỡ, cho nên Thẩm Lăng liền đem tiểu đèn màu toàn bộ đổi thành đèn led trắng.

Một nhánh cây sáng nhất trong số đó, cô tới gần mới phát hiện, là cây thông Noel mà cô phải ngửa đầu nhìn.

Treo đầy đủ món quà.

Tựa như khi còn nhỏ, lúc ấy Noel vẫn chưa thịnh hành, nhưng Tưởng Mộ Thừa mỗi khi đến Noel sẽ bố trí cho cô một cây thông Noel.

Ngày hôm sau tỉnh lại, quà trên cây thông Noel cũng đếm không xuể.

Lúc ấy cô cảm thấy bản thân nhất định là cô gái đẹp nhất trên đời này, bởi vì Tưởng Mộ Thừa nói cho cô biết, ông già Noel sẽ cho đứa bé đáng yêu thật nhiều quà.

Bây giờ nhớ lại, Tưởng Mộ Thừa là hận không thể đem một cửa hàng tổng hợp treo lên trên cây.

Chờ đến khi cô 7 tuổi đi theo bên cạnh Thẩm Lăng,mỗi năm Thẩm Lăng cũng sẽ bố trí cho cô một cây thông Noel trong mơ, tuy rằng cô nhìn không thấy màu sắc, nhưng cô biết, nhất định là cây thông đẹp nhất trên đời.

Sau khi cô lên cấp 2, Noel cũng không còn lộng lẫy như khi còn nhỏ nữa, cô đối cây thông Noel gì đó đã không còn hứng thú, Thẩm Lăng liền không bố trí nữa.

Nhưng vẫn là vào buổi sáng ngày Noel tặng cô một phần quà, đều là chứa trong tất Noel, còn giống như dỗ một đứa bé, đặt ở trên đầu giường của cô.

Có khi đóng gói hộp lớn quá, anh bảo người ta làm một cái tất Noel thật lớn nữa.

Đột nhiên trên đầu cô có thêm chiếc mũ, hồi ức bị ngắt ngang, cô quay đầu lại, là Thẩm Lăng đội mũ Giáng Sinh cho cô.

Cô nhắc nhở Thẩm Lăng: “Anh ba, hôm nay chỉ mới 22 thôi, ngày mốt mới là đêm Noel.”

Giọng nói của Thẩm Lăng có chút hài hước, “Ngày mốt còn đến lượt anh trải qua Noel với em à?” Anh ta ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, đem túi đồ ra, là rượu vang đỏ cùng hai chiếc cốc có chân dài.

Đào Nhiên nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, phản ứng đầu tiên chính là, Thẩm Tiểu Tam này là đang thất tình?

Rốt cuộc là thất tình cô gái nào nhỉ, hay là thất tình Tưởng Tiểu Tứ?

Thẩm Lăng lại từ một cái túi khác lấy ra một cái đệm bông đặt cạnh anh ta, ý bảo cô ngồi xuống.

Sau khi Đào Nhiên ngồi xuống, nghi ngờ nhìn anh ta, “Anh ba, có phải anh có chuyện gì muốn em xử lý cho anh không.”

Thẩm Lăng dùng khăn lông ôm bình rượu, mở nút rượu vang đỏ, bắt đầu rót rượu, “Em không gây chuyện cho anh, anh đã cám ơn trời đất rồi.”

Đào Nhiên bĩu môi.

Thẩm Lăng đem một ly trong đó đưa cho cô, Đào Nhiên ngẩn ra, không hiểu là ý gì.

“Cầm lấy.”

Đào Nhiên nhận ly rượu, nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta, “Anh ba, anh không phải không cho phép em uống rượu sao?”

Thẩm Lăng lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, “Là không cho phép em uống, nhưng là ở nhà, em có thể uống, cho dù uống nhiều quá, cũng có người chăm sóc em em. Con bé này, bất kể lúc nào, đừng uống rượu ở bên ngoài.”

Tầm mắt của anh dừng trên mặt cô, “Nghe thấy không?”

Đào Nhiên gật đầu, “Vâng, em biết rồi.”

Cô khẽ nhấp một cái ngụm nhỏ, “Anh ba, rượu này là rượu trong tủ của cậu, đúng không?” Vị này rất giống rượu vang đỏ cô lén thử trước đây của Tưởng Mộ Thừa.

Thẩm Lăng cầm ly rượu, giơ lên nhìn, “Nếu Tiểu Tứ có hỏi, con cứ nói là con muốn uống.”

Đào Nhiên đột nhiên bị sặc một cái, còn có dáng vẻ làm anh trai sao? Vậy mà lại bảo cô gánh tội thay anh ta.

Cô hỏi: “Rượu này bao nhiêu tiền?”

Anh nhấp một ngụm, “Có tiền cũng mua không được, Tưởng Tiểu Tứ cất giấu đồ quý đấy.”

Đào Nhiên nhìn bình rượu, thật muốn đem rượu vừa rồi mới uống phun trở lại, nếu Tưởng Mộ Thừa biết rượu vang đỏ số lượng có hạn được anh ta cất giữ bị cô cùng Thẩm Lăng uống sạch, còn không đào hai cái hố chôn bọn họ mới lạ.

Trong sân rất yên tĩnh, chỉ có bên kia vẫn đang phát bài hát tiếng anh.

Cô lại nhìn về phía cây thông Noel, “Anh ba, năm nay sao lại nghĩ tới tới mua cây thông Noel?”

Thẩm Lăng nuốt xuống rượu vang đỏ trong miệng, tầm mắt cũng chuyển sang cây thông Noel, “Bởi vì em trưởng thành rồi, sau này sẽ có người cùng em trải qua Noel, còn anh cùng Tưởng Tiểu Tứ thì nói không chừng năm sau, hoặc là năm sau nữa, có lẽ là ngày mai, sẽ gặp người mình thích, chờ chúng ta đều có người muốn bên cạnh, có lẽ sẽ không cách nào trở lại giống như trước kia nữa, đem tất cả thời gian cùng tinh lực đều đặt trên người của em.”

Cho nên những ngày tháng có thể đi cùng nhau thật ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.

Đào Nhiên nghe có chút chua xót, những năm tháng trưởng thành ấy, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Trước kia cô mong mỏi nhất chính là trưởng thành, bởi vì sau khi trưởng thành cô có thể hoàn toàn thoát khỏi sự quản lý của Thẩm Lăng, không cần cả ngày cứ nghe anh ta lải nhãi phiền đến muốn chết nữa.

Cô còn nghĩ sau khi trưởng thành liền nhanh chóng kết hôn, cũng sẽ không cần cùng anh ta ở cùng một chỗ, không cần nhìn thấy anh ta nữa.

Tốt nhất một năm cũng không cần gặp nhau.

Có đôi khi anh ta đánh cô, cô liền hận không thể cả đời này cũng không muốn gặp anh ta nữa.

Hiện tại thì sao?

Cô một chút cũng không muốn trưởng thành.

Anh ta lớn hơn cô 10 tuổi, cô lớn lên kết hôn, anh ta cũng sẽ dần dần già đi.

Một chút cũng không tốt.

Trước mắt cô có chút mơ hồ, “Anh ba, anh nói trưởng thành có tốt không?”

Thẩm Lăng lại uống một ngụm rượu, không nói chuyện.

Trưởng thành tốt không?

Anh ta cũng không biết.

Trước kia anh ta ước gì cô trưởng thành nhanh nhanh, trưởng thành liền lập tức xuất giá, anh ta mắt không thấy tâm không phiền.

Mà khi cô thật sự dần dần trưởng thành, bắt đầu hiểu chuyện, anh ta lại đột nhiên có chút hoảng hốt, cô gái nhỏ của anh đã lớn như vậy rồi đấy.

Cô khi còn nhỏ mỗi một màn đều giống như cuốn phim vậy, mỗi hình ảnh đều có khuynh hướng cảm xúc rõ ràng.

Cô khóc nháo không muốn ngoan ngoãn ăn cơm, anh ta tức giận đánh cô, trong tiệc rượu đùa dai với bạn gái của anh ta, cuối tuần anh ta đem cô khiêng trên vai đến công viên trò chơi.

Đêm khuya anh ta họp video nước ngoài cô nằm trên đùi anh ta ngủ, cô bị bệnh ở bệnh viện truyền nước biển, từ khi ghim kim khóc đến khi rút châm, anh ta bị cô khóc đến chân tay luống cuống, áo sơmi cũng ướt đẫm.

Những cảnh tượng ấy rõ ràng trước mắt, tựa hồ giống như mới hôm qua thôi.

Nhưng hóa ra đã trải qua bảy tám năm rồi.

Lớn lên tốt không à?

Chờ cô lớn lên, chờ cô kết hôn sinh con, anh ta cũng đã bốn năm mươi tuổi, cũng đã dần dần già đi rồi.

Nhưng.

Mỗi người đều phải lớn lên.

Mỗi người cũng đều sẽ già đi.

*

Hôm sau.

Sau khi Đào Nhiên học bù xong đi xuống lầu cùng Tống Tử Mặc, lúc đầu hai người đều trầm mặc, chỉ có tiếng giày thể thao đạp lên cầu thang bằng đá cẩm thạch.

Đột nhiên một giọng nói đột ngột vang lên, “Đào Nhiên, ngày mai chính là Noel.”

“… Ừm, đúng vậy.” Đào Nhiên cũng không biết nên nói gì.

Giọng điệu của Tống Tử Mặc rất nhẹ nhàng, “Anh cho em kinh hỉ, vậy em phải mời anh ăn cơm đấy.”

Còn… Còn có yêu cầu có qua có lại nữa à.

Ăn cơm không thành vấn đề, ăn mắc bao nhiêu cũng không thành vấn đề, vấn đề duy nhất là, không thể vào đêm Noel kia được, cô chính là muốn cùng Đại Mộ Mộ ngọt ngào với nhau mà.

“Hôm đó em có việc.” Mấy chữ khô khan.

Tống Tử Mặc cười, “Còn quan trọng hơn mời anh ăn cơm à?”

Đó là đương nhiên.

Nhưng cô lại không thể nói trắng ra như vậy, “Cũng không phải, chỉ là hôm đó em muốn cùng ăn cơm với cậu của em, cậu ấy đã nói trước với em rồi, muốn trải qua Noel với em.”

Tống Tử Mặc rất thấu hiểu gật đầu, “Vậy em nhớ rõ thiếu anh một bữa cơm đấy nhé.”

Đào Nhiên cơ hồ trong lòng nhẹ nhõm không ít, “Bù thêm lời nữa, hai bữa, thầy Tống, thầy đã hài lòng chưa ạ?”

Tống Tử Mặc rất tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu của cô, động tác rất nhẹ, lời nói cũng rất thân thiết, “Cứ theo lời của em đi, anh sao cũng được.”

Khi nói chuyện bọn họ đã ra khỏi cửa cầu thang lầu 1, nhưng tay của Tống Tử Mặc đặt trên đầu cô vẫn chưa kịp rút về, cô liền nhìn thấy một gương mặt quen thuốc.

Hoàng Viện Viện trong tay còn đang ôm mấy quyển sách, vẫy tay mỉm cười với cô.

Mặt của Đào Nhiên cũng rất nhanh vắt ra nước.

Cho rằng Hoàng Viện Viện đã hoàn toàn từ bỏ, hiện tại xem ra, cô ta đây là tu chỉnh mấy ngày, lại dốc sức làm lại rồi.

Thế nhưng đều không ngại xu hướng giới tính của người mình thích, chuyện này tuyệt đối là chân ái cảm động đất trời nha.

Sau khi tạm biệt Tống Tử Mặc, Đào Nhiên đi về phía Hoàng Viện Viện.

Tầm mắt của Hoàng Viện Viện từ bóng dáng của Tống Tử Mặc thu hồi, “Chúng ta đến taho trường bên kia ngồi đi.”

Đào Nhiên gật đầu, cùng cô ta sóng vai đi về phía thao trường.

Tới khán đài, các cô chọn một vị trí trên đó, Hoàng Viện Viện đem hai quyển sách trong tay chia ra lót lên bậc thang, ý bảo cô ngồi xuống.

Đào Nhiên liếc nhìn quyển sách, là sách giáo khoa hóa học lớp 10.

Hoàng Viện Viện đây là không thích hóa học nhường nào chứ.

Mười mấy phút đầu, các cô đều không nói chuyện, hai tay chống cằm nhìn về phía sân bóng, chỉ là bên kia trống vắng không một bóng người.

Trời lạnh, rất lạnh, âm u, cảm giác lập tức sẽ có tuyết rơi.

Không ai ngốc ngếch đá bóng ở bên ngoài cả.

Người não tàn giống cô và Hoàng Viện Viện thế này hiếm thấy lắm.

Cuối cùng Hoàng Viện Viện hắng giọng một cái, mở miệng nói, “Đào Nhiên, chị quyết định không theo đuổi anh của em nữa.”

Ôi cha má ơi, mới vừa rồi cũng làm tôi sợ muốn chết.

Không theo đuổi thì tốt, không theo thì tốt.

Cầu còn không được.

Còn làm dáng vẻ chuyện gì cũng không hiểu, ra vẻ kinh ngạc, “Tại sao ạ?”

Hoàng Viện Viện nghiêng mặt bất đắc dĩ nói không nên lời, tiếc nuối, tầm mắt vẫn dừng trên sân bóng, giọng của cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, “Đột nhiên cảm thấy nam sinh đẹp trai không đáng tin cậy.”

Sau đó liền không nói tiếp nữa.

Đào Nhiên cũng trầm mặc.

Mộ Thời Phong đại khái là đem tất cả tin cậy đều cho cô, cho nên để lại cho những cô gái khác, đều là thất vọng thậm chí tuyệt vọng.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu kết quả không tốt, thì đừng cho hy vọng.

Như vậy thì sẽ không có mất mát.

Hoàng Viện Viện chợt quay đầu, như là người có tài ăn nói, “Đào Nhiên, chị cảm thấy, Tống Tử Mặc cùng Mộ Thời Phong là một loại người, đều dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, em suy nghĩ lại đi, có nên tiếp tục thích anh ta không. Dù sao chị cũng không tán thành em càng lún càng sâu.”

Giờ phút này, Đào Nhiên hổ thẹn nói không nên lời, cảm thấy ở trước mặt Hoàng Viện Viện cô nhỏ bé như một hạt bụi.

Hoàng Viện Viện đã đồng ý với Mộ Thời Phong sẽ giúp bọn họ giữ bí mật, chỉ là lại không nghĩ cô chẳng hay biết gì, cuối cùng sẽ chịu tổn thương, cho nên đây là gián tiếp nhắc nhở cô.

Cô rất chân thành nói với Hoàng Viện Viện, “Cảm ơn chị.” Cũng rất xin lỗi.

Cô không muốn nói dối với bất kỳ người nào, trong chớp mắt, cô thật muốn nói thẳng với Hoàng Viện Viện, kỳ thật Mộ Thời Phong không phải thích con trai, mà người anh ấy thích là cô.

Nhưng lời nói dối này giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, cô đã không còn sức ngăn cản nữa.

Cũng có thể, đối với Hoàng Viện Viện mà nói, đây là kết cục tốt nhất.

Để giữ lại sự tự tôn cùng kiêu ngạo trong lòng của cô gái này, cũng sẽ không cảm thấy đau khổ vì bị từ chối.

Nhiều lắm là về sau nhớ lại thời niên thiếu, sẽ cảm thấy hoang đường, sao bản thân có thể hoang đường đi thích một nam sinh đồng tính chứ.

Chợt cảm thấy trên mặt có chút lành lạnh ươn ướt.

Cô ngẩng đầu, thì ra là tuyết rơi.

Trận tuyết đầu tiên của Bắc Kinh năm nay.

Cô cùng Hoàng Viện Viện đều không hẹn mà cùng đưa tay đón tuyết rơi, mặc dù nó vừa mới chạm vào lòng bàn tay thì đã tan ra rồi.

Nhưng về mặt ý nghĩa nào đó, cũng coi như từng có được.

Tuy rằng có được như vậy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi đến hoảng hốt.

Trận tuyết này vẫn luôn đứt quãng đến buổi chiều đêm Noel ấy.

Bởi vì Noel, trường học nhân tính hóa tan học sớm một tiết.

Mộ Thời Phong mấy ngày nay ngoại trừ thời gian lên lớp buổi sáng đến trường học đưa sữa bò nóng cho cô, thời gian khác đều ở trong ổ nhỏ làm hạng mục, buổi chiều sau khi tan học vẫn chưa cho cô về nhà quấy rầy anh.

Cho nên hai ngày nay tan học đều là Thẩm Lăng tới đón cô, nhưng sáng sớm khi Thẩm Lăng đưa cô tới trường học đã nói với cô, buổi tối anh ta cũng có hoạt động, bảo cô tự sắp xếp, còn nói có thể mượn tài xế cho cô dùng.

Kỳ thật cô biết là Thẩm Lăng cho cô không gian và thời gian đủ để cô cùng Mộ Thời Phong trải qua Noel.

Nhưng vấn đề là, cũng sắp tan học rồi, Mộ Thời Phong đến bây giờ cũng chưa có biểu hiện gì cả, chẳng lẽ là làm hạng mục bận đến choáng rồi, quên hôm nay là Noel?

Đang vào lúc cô vô cùng sốt ruột, nhận được tin nhắn của Mộ Thời Phong gửi đến: 【 Nghe nói tiết tự học cuối cùng được nghỉ, anh đến đón em nhé. 】

Thì ra còn nhớ rõ nha.

Nhưng sau khi tan học cô vẫn phải gặp mặt Tống Tử Mặc, đi lấy cái gọi là kinh hỉ, khẳng định sẽ trì hoãn trong chốc lát.

Trước đó Mộ Thời Phong và Tống Tử Mặc vẫn luôn không ưa nhau, vậy nếu gặp mặt, lại vừa lúc nhìn thấy quà Tống Tử Mặc tặng cô, với tính cách không ai bì nổi của Mộ Thời Phong, lại không biết sẽ tổn hại Tống Tử Mặc thế nào nữa.

Hôm nay lại còn là Noel, cô không hy vọng tâm tình của Mộ Thời Phong không tốt, cũng không hy vọng trong lòng Tống Tử Mặc hoảng sợ.

Liền nói dối với Mộ Thời Phong, 【 Anh không cần đến đón em đâu, em còn phải học bù, sau khi tan học em sẽ trực tiếp về ổ nhỏ của chúng ta. 】

Mộ Thời Phong không trả lời cô.

Nhưng thật ra Tống Tử Mặc đã gửi tin nhắn nhắc nhở cô, 【 Sau khi tan học anh ở phòng làm việc chờ em. 】

Tiếng chuông tan học vừa vang, cô liền đeo balo đi đến phòng làm việc, chỉ là thình lình, mí mắt phải giật vài cái thật mạnh.

error: Content is protected !!