Hình Chính Hạo đứng trước giường bệnh của A Tiện.
Thiếu niên gầy trơ xương, ngay cả trong lúc ngủ mê cũng không được yên ổn. Bờ vai cậu run rẩy liên hồi, đôi môi mấp máy nhưng chẳng ai biết cậu đang nói gì.
Rốt cuộc cậu là người thế nào? Hình Chính Hạo tự hỏi.
Ánh mắt anh chuyển qua tay phải A Tiện, vì các y tá nói tay trái của cậu có vấn đề nên cắm kim truyền dịch vào tay phải.
Tay phải của cậu từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt, anh đã cố gỡ ra nhưng thất bại.
Nhưng anh có thể thấy được mấy tờ tiền dúm dó.
Hình Chính Hạo bất giác thở dài.
Phản ứng đầu tiên của A Tiện khi tỉnh lại là cái chăn này thật ấm.
Phản ứng thứ hai là chăn này không phải của cậu, phòng này cũng không phải của cậu, sao cậu lại ở đây?
Phản ứng thứ ba là cậu đang ở bệnh viện, chẳng biết nằm bao lâu rồi, vết thương trên người đã được xử lý tốt, chắc phải tốn nhiều tiền lắm, cậu chỉ có ba trăm tệ thì làm sao bây giờ?
Thế là cậu rút kim ra rồi gắng gượng ngồi dậy.
Chân vừa đặt xuống sàn thì một cơn đau thấu tim truyền đến.
A Tiện cúi đầu nhìn, thì ra vết dao rạch dài khoảng mười centimet đã được may lại, cậu thở dài thườn thượt, đã hỏng một tay lại tàn phế thêm một chân, vậy cậu biết sống thế nào đây.
A Tiện cố kiên trì nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, bất cẩn ngã xuống sàn.
Người bên ngoài nghe tiếng đẩy cửa vào, thấy A Tiện ngã sóng xoài trên mặt đất thì vội vàng đỡ cậu dậy.
A Tiện thở hổn hển, cảm giác tức ngực khó chịu, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một gương mặt anh tuấn.
“Sao lại là anh?” A Tiện chẳng hề tỏ vẻ cảm kích mà chỉ vào mũi Hình Chính Hạo mắng, “Mẹ, anh đưa tôi vào bệnh viện nuốt người không nhả xương này làm gì, tôi không có tiền, tôi không có tiền!”
Hình Chính Hạo nhíu mày, “Lúc đó cậu sắp chết tới nơi rồi, sao còn nghĩ đến tiền nữa chứ.”
A Tiện cũng chẳng tức giận mà cười khẩy: “Đúng, tôi rất yêu tiền, vì tiền mà liều mạng, vì tiền mà không từ thủ đoạn, nếu không thì cái mạng quèn này của tôi làm sao sống được đến giờ.”
Hình Chính Hạo nói: “Cậu chết rồi số tiền này cũng vô ích thôi.” Anh vẫn không hiểu nổi thế giới của A Tiện.
A Tiện đáp: “Có ích chứ sao không, nếu gặp trúng người tốt biết đâu sẽ dùng số tiền này để hoả táng tôi, cho tôi chết tử tế một chút.”
“Cậu…… còn nhỏ mà đã muốn chết, cậu thật là……”
“Là gì, sống hết mình, chết tự tại. Cái gì mà còn nhỏ, tôi không nhỏ, anh nhìn xem, những gã đàn ông kia đều chê tôi già, tôi chẳng còn gì để kiếm sống nữa. Giờ chỉ trông cậy vào ba trăm tệ này để dưỡng già và lo hậu sự thôi, không dư tiền để nằm viện đâu!”
Hình Chính Hạo tức giận nhìn cậu hồi lâu rồi quay người ra cửa.
Sau khi A Tiện chọc Hình Chính Hạo tức giận bỏ đi thì bắt đầu ngắm nghía ba tờ tiền kia.
Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên.
A Tiện ngẩng đầu, là một cô gái xinh đẹp nhưng cậu không quen.
Cô gái cũng không vì ánh mắt lạ lẫm của A Tiện mà rời đi, trái lại còn đi tới ngồi trước giường cậu.
A Tiện theo dõi nhất cử nhất động của cô gái, trong mắt không giấu được sợ hãi và cảnh giác. Những phụ nữ xinh đẹp luôn khiến cậu nhớ tới tuổi thơ của mình.
Cô gái lên tiếng trước: “A…… A Tiện, cám ơn em đã cứu chị, nếu không có em chắc chị đã……”
A Tiện xua tay: “Chị đưa tiền rồi mà, không cần xin lỗi đâu.”
“Hả?!” Cô gái tỏ vẻ bất ngờ.
Cô nghĩ sau khi cậu tỉnh lại nhất định sẽ hận mình, mắng mình, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ai ngờ……
“Tôi nói không cần xin lỗi. Tôi đã nhận tiền của chị nên chuyện này không tính.”
Ba trăm tệ…… Ba trăm tệ khiến cậu bằng lòng đánh mất tôn nghiêm sao? Có chết Hình Lệ Lệ cũng không tin.
Thấy cô gái im lặng hồi lâu, A Tiện nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chị có thể đi rồi.”
Hình Lệ Lệ khóc lên: “A Tiện, chị có lỗi với em…… A Tiện, rõ ràng em không cần……”
A Tiện nhìn dáng vẻ thương tâm của cô gái, nhất thời bó tay luống cuống.
Hình Lệ Lệ: “Em có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu chị làm được nhất định sẽ đáp ứng với em…… Chị thật sự xin lỗi em……”
A Tiện gật đầu: “Nếu chị cảm thấy mắc nợ tôi thì làm dùm tôi một việc được không, như vậy chị sẽ không nợ tôi nữa.”
Hình Lệ Lệ lau khô nước mắt hỏi: “Chuyện gì?”
A Tiện nhét ba trăm tệ vào tay Hình Lệ Lệ rồi nói: “Ở đây có ba trăm tệ, giúp tôi đưa hai trăm tệ cho ông chủ Lưu ở hẻm XX rồi bảo ông ấy A Tiện trả tiền thuê nhà…… Còn một trăm tệ thì giao cho một cảnh sát……”
Hình Lệ Lệ có chết cũng không ngờ được chuyện này.
Cô cứ tưởng A Tiện sẽ đòi một khoản tiền lớn, nào biết người ta chỉ muốn nhờ mình chạy việc vặt.
“Tôi không biết cảnh sát kia tên gì, nhưng sáng nay anh ấy có ghé qua……”