“Tôi không đi! Có chết cũng không đi!”
Trước cửa hàng bách hóa, một giọng nam lanh lảnh mang theo chút khàn khàn suy yếu thu hút sự chú ý của người qua đường.
Quay đầu nhìn sẽ thấy một chàng trai anh tuấn quang minh lẫm liệt lôi kéo một thiếu niên gầy yếu đang cố vùng vẫy giãy dụa, hình như chân cậu bé còn bị cà nhắc.
“Chỉ đi dạo cửa hàng thôi mà, tôi có ăn thịt cậu đâu.” Hình Chính Hạo lắc đầu thở dài, đi ra đường lại làm người ta vây xem, cứ như cô nương lần đầu lên kiệu hoa không bằng.
“Chỗ kia chính là ăn thịt người, anh đi đi đừng kéo tôi.” Thái độ A Tiện cũng rất kiên quyết.
“Sao lại ăn cậu được?” Hình Chính Hạo buồn cười nói: “Tôi đâu có bắt cậu trả tiền.”
A Tiện cố sức gỡ ra bàn tay Hình Chính Hạo đang lôi kéo mình nhưng vô ích, chỉ có thể dùng ánh mắt đe dọa anh.
“Dù thế nào tôi cũng không đi! Chết cũng không đi!”
Ký ức tuổi thơ đau thấu xương khiến cậu không muốn quay lại nữa, mỗi lần tỉnh giấc nửa đêm đều là vì cơn ác mộng kia.
A Tiện dứt khoát ngồi phịch xuống đất, cậu hay thấy bọn trẻ bị mẹ kéo đi thường dùng chiêu này để chống cự.
Nhưng Hình Chính Hạo đâu phải người bình thường, người ta là cảnh sát phú nhị đại, anh không chỉ biết giáo dục tư tưởng mà còn biết dùng vũ lực nữa.
“Nếu cậu không đi thì trả lại tôi tiền ăn ở mấy ngày qua đi.” Anh khom lưng, một tay ôm A Tiện còn tay kia luồn qua khuỷu gối cậu như bế công chúa, nhưng chưa đầy một giây sau liền cúi người buông xuống.
A Tiện mở to hai mắt: “Anh đừng có vô lý, chính anh nói bao ăn bao ở mà……”
“Muốn tôi có lý thì cậu phải theo tôi.” Hình Chính Hạo nhíu mày: “Giờ vào ngay đi.”
Hình Chính Hạo nhìn A Tiện ủ rũ đi theo mình vào cửa hàng, không khỏi nhíu mày.
A Tiện nhìn quanh, cửa hàng này cũng chẳng có gì lạ, nhưng không phải cậu nhìn hàng hóa mà là nhìn người.
Hệt như một con chim sợ cành cong, chỉ cần thấy ai lơ đãng chú ý đến mình thì cậu liền hốt hoảng tránh né, cố gắng giấu mình đi.
Anh vốn định dẫn cậu đi chọn quần áo nhưng quần áo trên lầu ba, bây giờ đang ở lầu hai chọn mua vật dụng và nguyên liệu nấu ăn, trong nhà cái gì cũng thiếu một phần, hơn nữa tiểu gia hỏa này cũng cần bồi bổ sức khỏe.
Thỉnh thoảng bảo cậu lấy một món đồ, cậu liền hấp tấp lui ra sau không muốn đụng vào.
Hình Chính Hạo nhíu mày, đây là sao?
Không nghĩ nhiều nữa, anh kéo cậu lên lầu ba.
Vừa lên lầu anh lập tức đi thẳng đến khu quần áo.
Anh đã quen mua đồ nam nhưng chỗ đó là đồ của người trưởng thành, thế là anh dẫn cậu sang bên khác.
Anh cầm một chiếc áo thun dài tay màu xanh da trời hỏi người đứng phía sau: “Cái này thế nào?”
A Tiện quan sát người chung quanh rồi gật đầu.
“Tôi cũng thấy rất hợp với cậu.” Hình Chính Hạo gật đầu, anh rất hài lòng khi thấy tiểu gia hỏa chịu phối hợp.
Nhưng một giây sau A Tiện lại mở to mắt hỏi: “Cái gì?”
“Mua đồ cho cậu, cậu ít đồ quá.” Hình Chính Hạo bỏ áo vào giỏ hàng, nhân tiện chọn thêm hai chiếc áo thun khác màu nhưng cùng kiểu dáng.
Vừa chọn vừa phàn nàn, “Cậu gầy quá, kiểu bó sát này mặc vào người cậu cũng rộng thùng thình.”
Nói xong đi đến phía sau chọn áo khoác.
A Tiện vội vàng kéo anh lại: “Đừng mua nữa, tôi có đủ quần áo rồi.”
“Tôi trả tiền.”
“Không cần! Tôi không cần!” Nghe Hình Chính Hạo nói mình không cần trả tiền, trong lòng A Tiện bỗng nhiên nổi lửa, “Tôi không cần, không cần anh bố thí!”
Hình Chính Hạo giật nảy mình, không ngờ tiểu gia hỏa phản ứng mạnh như vậy, anh vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này, chỉ là quần áo cậu không giữ ấm được nên sẽ rất dễ bị bệnh.”
A Tiện nói: “Không chết được đâu, ông chủ Hình đừng lo.”
Hình Chính Hạo nói: “Sao cậu cố chấp thế? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.”
A Tiện nghe câu “chỉ muốn tốt cho cậu” thì trong lòng dâng lên cảm giác rất kỳ lạ.
“Tôi quen rồi, anh mua cho tôi quần áo tôi còn thấy oi bức ấy chứ, lỡ nóng quá bị cảm thì không ổn chút nào đúng không?”
Hình Chính Hạo lắc đầu cười khổ.
Anh nói: “Thôi bỏ đi.” Sau đó giơ tay lấy một chiếc áo khoác màu xanh nhạt bỏ vào giỏ hàng.
A Tiện nhíu chặt mày, “Ông chủ Hình……”
“Cái này không phải mua cho cậu, được chưa?”
A Tiện thở dài một hơi, nói vậy thật khiến người ta xấu hổ, rõ ràng cậu chỉ tự mình đa tình, nhưng từ nhỏ đến giờ cậu xấu hổ nhiều lắm chứ đâu riêng gì lần này.
Nhưng không hiểu sao trong lòng có một cảm xúc lạ lùng, là khổ sở ư? Làm sao có thể, A Tiện tự giễu.
Đàn ông chọn đồ chỉ cần vừa mắt là được, Hình Chính Hạo càng không nhìn đến giá tiền, chọn hai chiếc áo khoác, ba chiếc áo len, hai chiếc áo ấm, còn có mấy món đã chọn lúc đầu. Sau đó nhớ tới đồ lót lại đi mua thêm.
Mua sắm khoảng một tiếng, vì không muốn để tiểu gia hỏa này mất tự nhiên nên Hình Chính Hạo nhanh chóng đi tính tiền.
Mới chín giờ sáng nên cửa hàng rất vắng, Hình Chính Hạo trả tiền rồi dẫn A Tiện đi.
Nào ngờ vừa ra cửa thì máy cảm ứng đột ngột reo lên.
Một giây sau, Hình Chính Hạo trợn mắt há hốc miệng.