Tối nay Hình Chính Hạo trực ca đêm nên ban ngày là thời gian tự do của anh.
Anh đã quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng hôm nay anh phát hiện có người còn dậy sớm hơn cả mình.
Đẩy cửa phòng ngủ, qua cửa sổ kính Hình Chính Hạo thấy người kia đang ngồi trên ghế mây ngoài ban công với vẻ mặt hờ hững, đôi mắt mông lung.
Đó là một buổi sáng mùa đông lặng gió, thiếu niên ngồi im lìm trên ghế mây, ánh nắng dịu dàng rơi xuống người cậu làm mái tóc nhuộm màu vàng nâu, thân hình gầy gò được tia sáng làm nhu hòa hơn nhiều, cậu mặc áo len màu vàng nhạt và quần jean màu sáng mà Hình Chính Hạo mua, cả người tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Hôm đó sau khi về nhà, Hình Chính Hạo giả bộ thở dài nói mình lại mập lên, mấy bộ đồ này đều mặc không vừa, sau đó vờ như muốn ném đi. A Tiện sống chết ngăn cản anh, ban đầu cậu nói bán lại cho người khác còn có thể kiếm ít tiền, nhưng sau khi Hình Chính Hạo nói cho cậu biết sẽ bị lỗ bao nhiêu tiền thì cậu lập tức im bặt.
Hình Chính Hạo thừa cơ bảo cậu mặc dùm, dưới một đống lớn uy bức lợi dụ, A Tiện đồng ý. Hình Chính Hạo cười thầm rồi đắc ý quay người đi.
Hình Chính Hạo nhìn ngây người, lại không đành lòng quấy rầy khung cảnh ấm áp buổi sớm.
A Tiện phát hiện Hình Chính Hạo trước, cậu đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên tê cứng chốc lát.
Hình Chính Hạo lấy lại tinh thần chào cậu: “Chào buổi sáng. Đang nghĩ gì thế?”
A Tiện ở nhà Hình Chính Hạo mấy ngày đã học chào buổi sáng, cậu trả lời: “Chào buổi sáng, không nghĩ gì cả. Trong nồi có điểm tâm đấy.”
Hình Chính Hạo gật đầu. Ba ngày trước anh làm bữa sáng nhưng A Tiện ở cạnh quan sát ba ngày liền bảo anh sau này bữa sáng cứ để cậu lo.
Hình Chính Hạo đáp ứng, anh nhận ra ngoài mặt A Tiện cố tỏ vẻ thoải mái nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy ở đây rất không yên tâm. Để cậu làm gì đó cũng tốt.
Hai người ngồi vào bàn ăn, hôm nay bữa sáng là bánh bao hấp, còn có cháo thịt nạc. A Tiện quả là thiên tài, chỉ nhìn ba ngày đã có thể suy một ra ba, giờ đang học cách sử dụng nồi cơm điện, tin chắc trong tương lai không xa cậu sẽ lo hết ba bữa cơm cho Hình Chính Hạo.
Ăn nửa chừng, Hình Chính Hạo đột nhiên hỏi: “Cậu muốn tên gì?”
A Tiện ngẩng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Hình Chính Hạo hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi đã hứa làm thẻ căn cước cho cậu, cậu muốn tên gì?”
Hai mắt A Tiện sáng rực, trầm mặc nửa ngày, “Cứ gọi là A Tiện đi.”
Hình Chính Hạo bất đắc dĩ nhìn cậu, “Cậu chắc chứ? Cái tên này thực sự……” Hình Chính Hạo chớp mắt, anh không muốn A Tiện tiếp tục dùng tên này vì nó tượng trưng cho mười bảy năm tủi nhục của cậu, anh muốn A Tiện có một cuộc sống hoàn toàn mới.
A Tiện rũ mắt, “Không được sao?”
Hình Chính Hạo nói: “Không phải không được, nhưng……”
A Tiện gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Tên xấu quá không làm thẻ căn cước được đúng không, vậy đổi tên khác đi, tôi chẳng có chữ nghĩa gì, anh đặt dùm tôi là được rồi.” Tên cũng chỉ là tên mà thôi, dù có đẹp mấy thì cậu vẫn là A Tiện, là A Tiện chỉ có thể sống dựa vào đàn ông.
Hình Chính Hạo gật đầu, “Tôi biết rồi. À còn nữa, cậu có rảnh thì học thêm chữ đi, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.” Anh đã mượn cho cậu sách giáo khoa tiểu học từ lớp một đến lớp sáu và dạy cậu ghép vần, hiện giờ cậu đang tiến bộ nhanh chóng, mỗi ngày có thể nhận biết khoảng năm mươi chữ.
Mỗi lần thấy cậu ngoan ngoãn cầm sách xem cả ngày rồi tập viết chữ Hán, một cảm giác lạ lùng lập tức dâng trào.
Hình Chính Hạo vô thức thốt lên: “A Tiện, hay là cậu làm em trai tôi đi.”
A Tiện ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không hiểu.
Hình Chính Hạo nói tiếp: “Sau này cậu làm em trai tôi đi, tôi chính là anh trai, người thân của cậu, sau này không cần làm những chuyện mình không muốn nữa, anh trai sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cậu, được không?”
“Anh trai……?”
“Ừ, tôi chính là anh trai của cậu.”
“Anh trai?”
“Ơi.” Biết rõ A Tiện chỉ mơ hồ lặp lại nhưng Hình Chính Hạo vẫn cố ý trả lời, “Cậu gọi tôi là anh thì sau này cậu là em trai tôi rồi đấy nhé.”
“Anh……” A Tiện cúi đầu lẩm bẩm.
“Ơi.”
“Anh!” Ánh mắt A Tiện bỗng nhiên lóe lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Hình Chính Hạo.
“Ơi, em trai.”