Hình Chính Hạo buồn rầu ăn trưa và ăn tối một mình, rốt cuộc không kìm được nữa.
“Cộc cộc cộc”
Anh bưng một ly sữa gõ cửa phòng vẽ của Hình Vũ.
Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó Hình Chính Hạo nghe thấy tiếng đặt bảng vẽ xuống, mấy giây sau Hình Vũ tự mình mở cửa.
Thật ra cửa không khóa nên Hình Vũ hoàn toàn có thể ngồi tại chỗ và chỉ cần nói một câu “mời vào”, nhưng điều này không hợp với phong cách của cậu. Dù sao từ nhỏ cha không nuôi mẹ không thương nên chuyện gì cậu cũng tự làm cả.
Hình Chính Hạo bưng ly sữa đột nhiên đổi ý, “Tiểu Vũ, chúng ta tâm sự được không?”
Hình Vũ chớp mắt, “Dạ?”
“Nào, tới đây ngồi đi.” Hình Chính Hạo kéo tay cậu, thừa cơ chấm mút rồi dẫn cậu tới ghế sofa.
Hình Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Hình Chính Hạo nói.
Anh hắng giọng một cái rồi hỏi: “Chúng ta chuyển nhà nhé?”
“Dạ?” Cậu cảm thấy nơi này rất tốt, trong mắt cậu đây chính là cảng tránh gió của mình, chỉ cần không ra khỏi cửa thì sẽ chẳng ai biết cậu là người thế nào, cậu cảm thấy rất an toàn khi ở đây—— Hình Vũ tự nhủ chuyện sáng nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
“Chúng ta đến một thành phố khác rồi bắt đầu cuộc sống mới được không?” Hình Chính Hạo ân cần thuyết phục, “Ở thành phố mới chẳng ai biết em cả, em có thể làm chính mình, không còn là A Tiện như trước đây nữa mà là Hình Vũ, đến đó chúng ta sẽ thi vào học viện mỹ thuật được không?”
Ánh mắt Hình Vũ lóe lên rồi nói ngay: “Không đi đâu.”
“Sao thế?” Hình Chính Hạo hỏi, “Sao lại không muốn đi?”
Hình Vũ im lặng, nơi này có người mẹ vừa đáng hận vừa đáng thương của cậu an nghỉ, có phòng thuê cậu đã ở mười mấy năm (tuy không còn thuộc về cậu nữa), trong căn phòng thuê chưa đầy chục mét vuông kia có bức tranh cậu vẽ cha mình, phải mất mười mấy năm cậu mới quen thuộc với mỗi con hẻm và mỗi quán trọ gần đó, giờ lại bảo cậu đến một thành phố khác……
Thấy Hình Vũ im lặng, Hình Chính Hạo nói tiếp: “Tiểu Vũ, bất kể ở đâu anh cũng sẽ luôn bên em, anh là người thân duy nhất của em mà.”
“Người thân?” Hình Vũ nhìn Hình Chính Hạo, “Anh sắp kết hôn rồi ạ?” Cậu nghe mình hỏi như thế.
Hình Chính Hạo sững sờ rồi tức giận nói: “Sao em lại nghĩ vậy?”
“Anh bảo em đến sống ở chỗ mới, sớm muộn gì anh cũng kết hôn còn em phải dọn đi, sau đó lại trở nên xa lạ……” Sau đó ngày ngày cậu phải sống một mình, có khác gì trước kia đâu…… Hơn nữa cứ nhớ tới vẻ mặt vênh váo dữ dằn của Ninh Lăng thì cậu lại bắt đầu sợ hãi.
“Anh sẽ không kết hôn.” Hình Chính Hạo hít sâu một hơi, “Anh giải thích với em rồi mà, anh và người phụ nữ kia chẳng có quan hệ gì cả, cô ta biết quá khứ của em, anh không muốn để bọn người kia tìm đến quấy rầy em nữa, chỉ thế mà thôi……”
“Nhưng anh không thích cô ấy thì vẫn phải kết hôn mà……” TV hay chiếu phim bộ lúc bảy giờ, tám giờ và mười giờ đêm, trán Hình Chính Hạo nổi đầy gân xanh, cậu nhóc này đã bước vào con đường làm ông hoàng não bổ rồi sao!!!
Anh vẫn nghĩ cậu còn quá nhỏ nên muốn đợi thêm ít lâu nữa, vả lại lời thề độc kia…… Ánh mắt Hình Chính Hạo trầm xuống, đột nhiên chồm tới gần!
“Ưm……” Nụ hôn rơi xuống đúng chỗ, cảm nhận được Hình Vũ cứng đờ, Hình Chính Hạo tinh nghịch luồn đầu lưỡi vào càn quét khắp nơi!
Hình Vũ sợ ngây người —— Đây là chuyện gì vậy?!
Hình Chính Hạo nghĩ thầm nụ hôn đầu thật quá tuyệt, nơi nào cũng lộ ra vẻ ngây ngô của thiếu niên, dù có bị năm tháng phủ một lớp bụi dày thì cậu vẫn mãi là viên trân châu óng ánh hoàn mỹ.
Nụ hôn kết thúc, nếu không phải Hình Vũ ngạt thở thì Hình Chính Hạo đã hôn lâu hơn rồi!
“Anh……”
“Suỵt.” Hình Chính Hạo áp trán mình vào trán cậu nói khẽ: “Hiểu chưa? Anh chẳng thích ai cả, người anh thích vẫn luôn là em.”
Thích em……
Thích em……
Người anh thích chính là em……
Hình Vũ choáng váng, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu kinh ngạc há to miệng.
Hình Chính Hạo dễ gì bỏ qua cơ hội này nên vội vàng chồm tới.
Hình Vũ luống cuống đẩy anh ra, “Bẩn……”
“Anh nhớ em có đánh răng mà.” Hình Chính Hạo phản bác.
“Không phải……” Hình Vũ quả thực muốn khóc, mặc dù cậu đang đọc sách ngữ văn trung học nhưng trình độ vẫn còn ở bậc tiểu học, hơn nữa bốn tuổi cậu mới biết gọi mẹ, bình thường nói chuyện với cậu không phải gái bán hoa cũng là khách làng chơi, chỉ dăm ba câu là hết. Có thể trông đợi cậu mồm miệng lanh lợi hay sao?
Ý cậu muốn nói miệng mình từng ngậm rất nhiều thứ bẩn thỉu, sao có thể để anh hôn được chứ……
Hình Chính Hạo hiểu ra, ánh mắt lại trầm xuống rồi tiếp tục hôn cậu.
“Em biết không, Hình Vũ……”
Hình Vũ đờ đẫn nghe thấy Hình Chính Hạo nói.
“Trái tim em thuần khiết là đủ rồi…… Hãy nhớ em là Hình Vũ, là người mà Hình Chính Hạo thích……”