Sau khi hai người ra ngoài, Hình Chính Hạo phát giác có gì đó không được bình thường.
Hình Lệ Lệ tìm một chỗ trên ghế sofa ngồi chờ ăn cơm như mọi khi, Hình Chính Hạo chưa bao giờ trông mong gì ở cô cả. Hình Vũ cũng vào bếp sửa soạn đồ ăn như thường lệ. Hình Chính Hạo vội vàng đi theo.
“Nó nói gì với em thế?” Hình Chính Hạo nắm tay Hình Vũ lắc nhẹ.
Mặt Hình Vũ đỏ như sắp nhỏ máu, giật tay Hình Chính Hạo ra.
Hình Chính Hạo kề mặt tới gần, “Thẹn thùng cái gì, làm cũng làm rồi……”
Không đợi Hình Chính Hạo nói xong, Hình Vũ đã đẩy anh ra.
Hình Chính Hạo chẳng hiểu gì, đang định nói tiếp thì điện thoại trong túi reo lên.
Hình Chính Hạo giật mình, lau khô tay rồi bảo Hình Vũ: “Anh đi nghe điện thoại đây, đừng dỗi nữa!”
Ai dỗi chứ. Hình Vũ nói thầm trong lòng. Hình Chính Hạo ra ban công nghe máy, ở đây đều là người một nhà nên anh cũng không sợ bị nghe lén, nhưng số gọi đến lại rất lạ.
“A lô, xin chào.” Hình Chính Hạo nói.
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, đến khi Hình Chính Hạo sắp cúp máy thì bên kia mới nói: “Xin hỏi, xin hỏi anh có biết Kiều Sam không?” Là một giọng đàn ông trung niên.
Hình Chính Hạo nhíu mày rồi vô thức nhìn về phía Hình Vũ đang bận rộn trong bếp, dường như Hình Lệ Lệ cũng nhận ra gì đó nên nghi hoặc nhìn anh.
Trong tiềm thức Hình Chính Hạo không muốn để Hình Vũ biết cuộc gọi này, thế là anh đổi hướng đi vào thư phòng đóng cửa lại.
“Ông là ai?”
Kiều Sam chính là người mẹ đã qua đời của Hình Vũ, trước khi chết ngoại trừ bà phu nhân kia và Hình Vũ thì Kiều Sam không hề tiếp xúc với bất kỳ ai, lúc ở bệnh viện ngoại trừ Hình Vũ chăm sóc cũng chưa từng thấy người nào đến thăm bà.
Qua đời đã lâu mới có người tìm, rõ là kỳ quặc.
“Anh có biết Kiều Sam không?” Gã đàn ông kiên trì hỏi.
“Biết thì sao?” Trực giác Hình Chính Hạo mách bảo anh có thể biết được gì đó từ miệng người đàn ông này.
“Bà ta có một đứa con trai đúng không?”
Hình Chính Hạo biến sắc, quả nhiên là tìm con trai.
“Đúng vậy, bốn tháng, chết từ trong thai rồi. Tháng trước Kiều Sam cũng đã qua đời, giờ ông muốn tìm bà ấy thì phải xuống âm phủ.”
Bên kia nghe Hình Chính Hạo nói đúng vậy thì nín thở, nghe câu sau thì lầm bầm mắng “con điếm”, sau đó vội vàng ngắt lời: “Không phải, bà ta có đứa con trai mười mấy tuổi đúng không? Mười…… Mười tám tuổi thì phải……” Giọng hắn có vẻ không chắc lắm.
“Ông là gì của cậu ấy?” Hình Chính Hạo nghe đến đây đã mất sạch kiên nhẫn, anh lờ mờ đoán được thân phận gã đàn ông ở đầu dây bên kia nhưng không có ý định nói tiếp. Một kẻ ngay cả tuổi con trai mình cũng không nhớ rõ, tên cũng không biết thì dù có quan hệ máu mủ thân thuộc cỡ nào cũng không tính là người thân được.
Gã kia nghe có hy vọng thì nói ngay: “Tôi là chú nó, tôi tên Bàng Kiến Đề, xin hỏi anh có cách nào liên lạc với nó không? Chúng tôi đã thất lạc nhiều năm nên muốn……”
“E là không có cách nào đâu.” Hình Chính Hạo lạnh lùng nói, “Trên đời này không còn A Tiện nữa rồi.”
Không có A Tiện, không có vịt, chỉ có Hình Vũ mà anh muốn giấu trong tim để yêu thương thôi.
“Anh nói láo!” Giọng nam rít lên the thé, “Rõ ràng tôi nghe nói nó chăm mẹ mình ở bệnh viện mà.”
“Vậy xin hỏi lúc đó ông ở đâu? Anh trai ông, người cha tốt của cậu ấy ở đâu? Lúc hai mẹ con họ khổ đến mức ngay cả tiền thuốc men cũng đóng không nổi thì các ông ở đâu? Sao người vừa qua đời thì họ hàng thân thích lại xuất hiện vậy?” Hình Chính Hạo siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể đánh gã này một trận.
Gã đàn ông ngại ngùng nói hai tháng trước bọn họ mới tìm được tung tích người phụ nữ rồi lần theo manh mối tìm ra cháu trai duy nhất của nhà mình, à, nếu tìm không thấy thì chẳng mấy chốc sẽ thành duy nhất.
“Tôi xin anh đấy!” Gã kia nói tiếp, “Tôi biết nó chưa chết đúng không? Mấy ngày trước anh trai nó bị chẩn đoán suy thận, xin cậu bảo nó giúp cháu trai tôi với……”
Hình Chính Hạo lạnh mặt cúp điện thoại.
Một khắc sau, Hình Vũ đẩy cửa vào.
May mà thư phòng cách âm rất tốt nên cậu không nghe được gì.
Hình Vũ vào gọi Hình Chính Hạo ăn cơm.
Anh gật đầu ra hiệu đã biết, Hình Vũ quay người định ra ngoài.
Hình Chính Hạo đi nhanh tới ôm chầm Hình Vũ.
“?” Cậu bối rối không biết làm sao.
“Không có gì, chỉ muốn ôm em thôi.”
“Ăn cơm đi kìa.”
“Ừ.”
Thật lâu sau Hình Chính Hạo mới buông tay ra rồi dắt Hình Vũ tới phòng ăn, Hình Lệ Lệ tỏ vẻ không dám nhìn thẳng.
Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, anh biết mình nghiệp chướng nặng nề, có thể anh đã vô tình hủy hoại một sinh mạng, trái với nguyên tắc làm cảnh sát của anh, nhưng anh nhất định phải làm vậy.
Vì cậu mà anh sẵn lòng gánh nợ mạng. Vì cậu anh có thể xuống cả địa ngục.