Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản Be Chương 39: Bàn Nhược Kiếp Phù Du

Chương 39: Bàn Nhược Kiếp Phù Du

7:27 sáng – 29/05/2024

Trừ những thị vệ bên người, Tiêu Lẫm còn mang theo một lão nhân quần áo tả tơi.

Lão nhân cười hắc hắc nói với Đạm Đài Tẫn: “Tiểu tử, ngươi làm đủ chuyện xấu, còn coi thường Tiên linh, biến ra Yêu giao, đúng là không sợ bị nghiệp chướng quấn thân, chết oan chết uổng!”

Tô Tô thấy Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhếch miệng.

Nàng có cảm giác, nếu không phải bởi vì có Diệp Băng Thường ở đây, Đạm Đài Tẫn chắc chắn sẽ lên tiếng trào phúng. Nhưng Diệp Băng Thường nhu nhu nhược nhược đứng ở chỗ đó, Đạm Đài Tẫn thu lại tính tùy tiện, không phản bác lại.

Ngu Khanh nói: “Quý sư thúc, người nói nhiều với kẻ điên kia làm gì, mấy năm trước Chu quốc đã bắt đầu nuôi dưỡng Yêu vật, hắn chịu bỏ qua Yêu giao mới là lạ. Những tên Yêu đạo kia đều bị hắn giết, bây giờ chúng ta đi tới, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ…”

1

Lão nhân gõ vào đầu Ngu Khanh: “Suốt ngày đánh đánh đánh, cũng không thèm động não, không hiểu sao ngươi lại được mời làm môn khách cho người ta.”

Đạo sĩ mà Đạm Đài Tẫn mang đến đã chết, nhưng Dạ Ảnh vệ và binh lính quanh bờ sông của hắn chẳng lẽ ngồi không sao?

Bây giờ Mạc Hà là địa bàn của Đạm Đài Tẫn, đám người bọn họ lén trốn ở đây vốn đã rơi vào thế hạ phong, giờ còn muốn đánh, không bị người ta gi.ết c.hết đã là may rồi.

Tất nhiên Tiêu Lẫm không phải Ngu Khanh, biết rõ tình hình trước mắt là gì.

Tiêu Lẫm nói với Đạm Đài Tẫn: “Oán khí không đủ để hiến tế, ngươi không có cách nào đánh thức Yêu giao. Nếu ngươi không chịu dừng lại, chờ tới khi oán khí lớn mạnh không chịu sự khống chế, tất cả mọi người sẽ chết.”

Oán khí vô hình, nhưng nếu có thần trí, nó sẽ không mơ ước thân thể giao long, mà sẽ chạy ra bên ngoài tùy ý giết người, đến lúc đó ai cũng không thể khống chế được.

Bàng Nghi Chi cũng nói: “Đạm Đài Tẫn, dã tâm không đồng nghĩa với giết chóc, nếu ngươi đường đường chính chính dẫn binh đánh Đại Hạ, ta còn coi ngươi là nam nhân, nhưng ngươi lại dựa vào Yêu vật thì có bản lĩnh gì chứ!”

Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô một cái, lại lạnh lùng nhìn về phía Bàng Nghi Chi: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi chết đi.”

2

Hắn không đi tìm những người này thì thôi, ngược lại bọn họ lại tự chui đầu vô lưới.

Đạm Đài Tẫn giơ tay, mấy chục binh lính phía sau rút kiếm ra, tất cả đều tự vẫn.

1

Sắc mặt Quý sư thúc đại biến: “Không ổn. Hắn muốn cưỡng chế đánh thức Yêu giao.”

Quả nhiên, oán khí hưng phấn đi qua cơ thể binh lính, nhan sắc biến thành màu máu tươi. Nó phát ra tiếng cười khặc khặc, muốn chui vào thân thể giao long.

Đạm Đài Tẫn lấy ra một chiếc gương giống hệt ngọc kính mà Triệu Vân Nhi đã cầm.

Gương chiếu lên người giao long, mắt thấy cả giao long và ngọc trai sắp bị hút vào.

Quý sư thúc hô lớn: “Thường nha đầu!”

Diệp Băng Thường do dự một chút, cắn môi ném Hộ Tâm Lân trong tay ra, Hộ Tâm Lân bảo vệ giao long, chống cự lại sức mạnh từ việc tế máu của gương.

Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn nhíu mày, các Yêu thú khác không thể so với giao long, nếu đánh thức được, trong vòng ba ngày hắn có thể cưỡi giao long san bằng Đại Hạ.

Dưới ánh sáng mạnh mẽ, giao long đang ngủ say không ngờ lại chậm rãi mở mắt.

Không biết giao long tu luyện bao nhiêu năm, con ngươi của nó một đen một đỏ, trong tròng mắt màu đen dường như có Tiên văn xuất hiện.

Câu Ngọc khẩn trương nói: “Tiểu chủ nhân, nó sắp tỉnh lại, có thể là Tiên giao, có thể là Ma giao. Nếu hai mắt nó biến thành màu đỏ, nó sẽ thành đồ vật của Đạm Đài Tẫn.”

Thiên hạ đại loạn, tam giới sẽ rung chuyển.

Tô Tô hỏi: “Ta nên ngăn cản như thế nào?”

Câu Ngọc nói: “Giao long tự nguyện ngủ say ở đáy sông Mạc Hà lạnh băng, chắc chắn quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó làm nó không muốn thừa nhận. Đi vào trong ký ức của nó, nói cho nó biết không thể thành Ma, để nó tỉnh lại. Nhưng biện pháp này rất nguy hiểm…”

Câu Ngọc nhìn một con mắt khác mịt mờ màu máu của giao long: “Người đi vào sẽ không có ký ức của mình, có thể sẽ biến thành một cục đá, một con chim trong ký ức xa xôi của nó.”

Một khi không có ký ức, sẽ không thể biết trước được mọi việc sắp xảy ra.

Tô Tô thở dài: “Cũng không còn cách nào tốt hơn.”

Nàng tiến lên một bước, Bàng Nghi Chi giữ chặt nàng: “Diệp Tam, ngươi định làm gì?”

Tô Tô nhoẻn miệng cười, cố ý nói: “Đi chịu chết.”

Bàng Nghi Chi nhìn nàng nở nụ cười tươi tắn, lắp bắp nói: “Không được, không biết nói lý gì hết.”

Tô Tô hỏi Câu Ngọc: “Tại sao hắn lại đỏ mặt?”

6

Câu Ngọc: “… Không biết.”

Tô Tô không nhìn ra suy nghĩ của Bàng đại nhân, dựa theo chỉ thị của Câu Ngọc, đi về phía ánh sáng của Hộ Tâm Lân của Diệp Băng Thường.

Nháy mắt, nàng đã biến mất trong luồng sáng trắng.

Hành động của Tô Tô quá nhanh, Quý sư thúc nghẹn họng trân trối, thổi râu trừng mắt nói: “Nha đầu to gan lớn mật này!”

1

Nói tới nói lui, Đạm Đài Tẫn giết nhiều người để hiến tế như vậy, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này ngăn cản giao long Yêu hóa.

Sắc mặt Đạm Đài Tẫn trầm xuống, hiển nhiên cũng nghĩ đến gì đó: “Nhập Bạch Vũ.”

Nhập Bạch Vũ tiếp nhận ngọc kính trong tay hắn, Đạm Đài Tẫn không nói hai lời, đi vào trong hồng quang của ngọc kính.

Mục đích của hắn trái ngược với Tô Tô, đó là để giao long thành Ma.

Diệp Băng Thường nhìn Hộ Tâm Lân bay vòng trên không trung, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng muốn thu hồi Hộ Tâm Lân, nhưng lại nhận ra Hộ Tâm Lân không chịu sự khống chế của mình, hô hấp nàng ta cứng lại, nghĩ tới Diệp Tịch Vụ ở bên trong …

Diệp Băng Thường cắn răng, cũng bước vào trong luồng sáng trắng.

7

Một bàn tay vội vàng nắm lấy nàng: “Băng Thường…”

Diệp Băng Thường không biết giải thích thế nào, ngoái đầu, đau lòng nhìn Tiêu Lẫm một cái: “Xin, xin lỗi, điện hạ.”

Tiêu Lẫm than nhẹ một tiếng, cũng không buông tay, luồng sáng trắng cũng nuốt cả bọn họ.

2

Quý sư thúc mặt không cảm xúc, hỏi Ngu Khanh: “Ngươi có vào không?”

Ngu Khanh lắc đầu như trống bỏi: “Không vào!”

3

Quý sư thúc còn chưa nói xong, đã thấy bóng hình bên cạnh cũng chạy vào.

Quý sư thúc: “Bàng Nghi Chi này có bệnh hay gì, đi vào làm loạn à?”

13

Ngu Khanh nhướn mày: “Có lẽ là người trong lòng đi vào, sợ nàng có chuyện.”

Quý sư thúc tức giận vuốt ria mép: “Một đám ngu ngốc không muốn sống!”

1

Quá khứ của giao long gọi là Bàn Nhược kiếp phù du! Bọn chúng nghĩ đi vào chỗ kia đó tốt lắm à, coi chừng lúc đi ra sẽ quên hết hiện tại, biến thành kẻ si ngốc!

Ngu Khanh tính toán: “Diệp Tam là người của chúng ta đúng không, chúng ta có bốn người đi vào, phía Đạm Đài Tẫn chỉ có một người, phần thắng của chúng ta lớn hơn!”

2

Hắn ta vừa nói như vậy, Nhập Bạch Vũ ở đối diện nhíu mày lại.

1

Ngu Khanh cười xấu xa một tiếng: “Quý lão nhân, mau mau mau, bố trí kết giới, không thể để người của Đạm Đài Tẫn đi vào!”

Quý sư thúc hiểu ý, vội vàng ném bảo bối trên người ra, bọc oán khí đối nghịch của ngọc kính cùng Hộ Tâm Lân lại.

Nhập Bạch Vũ tức giận trầm mặt xuống: “Bệ hạ… Các ngươi!”

Ngu Khanh: “Ha ha ha.”

11

Quý sư thúc: “Hì hì!”

1

Nhập Bạch Vũ chỉ hận bên mình không có đạo sĩ và trừ yêu sư, không có biện pháp đối phó với hai kẻ vô lại này.

1

Hai vật tranh chấp trên không trung, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm chúng.

Ngay cả trong lòng Quý sư thúc cũng không chắc chắn, trong Bàn Nhược kiếp phù du, thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

*

“Nàng ta có biết xấu hổ không vậy?”

“Nếu nàng ta còn mặt mũi thì nên tự tìm đường lui. Cũng không nghĩ xem Thượng Thanh tiên cảnh của chúng ta đâu phải nơi mà một con Trai Yêu như nàng ta nên ở. Nghe nói nàng ta đến từ Mạc Hà dưới nhân gian, ngươi biết Mạc Hà là nơi nào không, nước sông kia vừa hôi vừa bẩn, nhìn một chút cũng có thể buồn nôn mấy ngày không chừng.”

“Lời này nói không đúng, người ta mặt dày mày đòi gả cho Minh Dạ chân quân, bây giờ chân quân là chủ nhân của Thượng Thanh, chúng ta nên gọi nàng ta một tiếng chủ tử.”

Câu châm chọc này dẫn tới một trận cười nhạo.

“Ai cũng biết chân quân cực kỳ ghét nàng ta. Thành thân gần trăm năm, ngay cả sân của nàng ta cũng chưa từng đi qua, chân quân vì Thánh Nữ nên mới cưới nàng ta, trăm năm này chân quân đi tìm thiên tài địa bảo ở bên ngoài là để giúp Thánh Nữ tỉnh lại, ta nghe nói, qua mấy ngày nữa Thánh Nữ sẽ tỉnh, đến lúc đó đây đâu phải là nơi để Trai Yêu dừng chân.”

1

Câu Ngọc biến thành vòng ngọc, theo Tô Tô đi vào Bàn Nhược kiếp phù du, nghe được chuyện này nó nặng nề thở dài.

Hóa ra yêu quái ở đáy sông Mạc Hà đến từ Thượng Thanh tiên cảnh ở vạn năm trước.

Giao long vạn năm trước chỉ cách hóa rồng một bước, Tiên giao thực lực mạnh mẽ, liên tiếp dẫn Tiên binh đối chiến Ma tộc. Sau lại thành chủ nhân Thượng Thanh tiên cảnh, hắn tên Minh Dạ.

Khoảng trăm năm trước, Minh Dạ gặp phải ám toán, Thánh Nữ hắn nuôi lớn chắn cho hắn một kiếp, hai người ngã xuống Mạc Hà ở nhân gian, được tiểu công chúa Tang Tửu của Trai tộc nhặt được.

3

Tang Tửu cứu bọn họ, Minh Dạ thì còn sống, nhưng mạng của Thánh Nữ lại ngàn cân treo sợi tóc. Trai tộc đưa ra yêu cầu: Minh Dạ cưới Tang Tửu, bọn họ sẽ dùng bảo vật cứu Thánh Nữ.

Minh Dạ đồng ý.

Tang Tửu gả đến Thượng Thanh trăm năm, Minh Dạ cũng không chịu nhìn nàng nhiều hơn một cái.

Không chỉ Minh Dạ, toàn bộ Thượng Thanh đều chán ghét Tang Tửu, ở trong mắt mọi người, Trai tộc Mạc Hà lòng tham không đáy, ức hiếp chân quân.

2

Trai tộc rõ ràng cũng tu Tiên, nhưng vì tu vị không cao, tính tình lười nhác nên ở Thượng Thanh, Tang Tửu bị gọi là “Trai Yêu”.

Thời gian trăm năm, nàng sống cực kỳ hèn mọn, đạo lữ của mình thì đi tìm thiên tài địa bảo cứu Thánh Nữ, còn nàng lại trông coi một căn phòng trúc, bị người ta khẽ cười nhạo.

Hôm nay cũng thế, Tang Tửu cầm lấy giao sa đã giặt sạch, lại nghe thấy các nàng chế nhạo.

Tang Tửu một thân giao tiêu hồng nhạt, hai bàn chân mũm mĩm tr.ần trụi, một cái lục lạc quấn quanh mắt cá chân.

1

Bộ dáng nàng hồn nhiên, nhưng trong mắt đám tiểu Tiên, kiểu trang điểm này lại cực kỳ tuỳ tiện.

Chúng tỳ nữ cố ý nói to, sỉ nhục Tang Tửu, Câu Ngọc lo lắng không thôi.

Nó cũng không ngờ rằng, trong Bàn Nhược kiếp phù du, thân phận của Tô Tô lại là Trai Yêu.

7

Thân phận này không tốt cũng không xấu, so với một con cá chép hay một cục đá thì tốt hơn nhiều, nhưng nếu nói tốt thì cũng không tốt.

Hoàn cảnh của Tang Tửu không tốt, so với mọi người ở Thượng Thanh tiên cảnh, tu vi của nàng thấp kém, hay bị bắt nạt.

Nàng yêu giao long Minh Dạ, Minh Dạ lại chán ghét nàng.

Tệ nhất là vị Thánh Nữ kia còn sắp tỉnh lại.

4

Nếu như vận khí của Tô Tô tốt một chút, thay thế được Thánh Nữ trong Bàn Nhược kiếp phù du, tuy khó đánh thức giao long nhưng độ khó cũng giảm xuống vài bậc.

Câu Ngọc nhìn bộ dáng Tang Tửu có tám phần giống Diệp Tịch Vụ, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Bàn Nhược kiếp phù du là như vậy, Tô Tô không nhớ rõ mình là Lê Tô Tô, hiện tại chỉ coi mình là Tang Tửu.

1

Dù Câu Ngọc theo vào cùng, cũng không có cách nào nói chuyện, không có cách nào nhắc nhở nàng, hiện tại nó cũng chỉ là vòng ngọc bình thường, có vội cũng vô dụng.

Tô Tô dừng chân, chúng tỳ nữ tưởng nàng giống trước đây, cô đơn rơi lệ, không nghĩ tới nàng đột nhiên quay đầu lại nói: “Nếu các ngươi biết ta là chủ tử thì nên ngậm miệng lại. Cho dù Minh Dạ không yêu ta, ta cũng là nữ chủ nhân của Thượng Thanh.”

2

Dứt lời, nàng hất bồn gỗ trong tay, giao sa ẩm ướt bay ra, dính vào trên người tiểu Tiên nhiều chuyện.

Các nàng hét lên, sau khi xé rách giao sa, không kiềm nổi cơn giận: “Ngươi…Ngươi!”

Tô Tô làm mặt quỷ: “Ta ta ta, tuy ta không đánh lại các ngươi, nhưng Minh Dạ coi trọng quy củ, các ngươi dám động thủ với ta, ngày mai sẽ bị trục xuất khỏi Thượng Thanh!”

Vài người tức giận đỏ cả mặt, Tô Tô mặc kệ các nàng, ôm bồn gỗ, cũng không cần giao sa, đi về phía phòng trúc.

Vào phòng, nụ cười trên mặt nàng dần phai nhạt, ngồi phát ngốc ở cạnh bàn, mãi cho đến lúc trăng lên mới ra ngoài.

Nàng thay một bộ váy màu vàng trang trọng, đi giày cẩn thận, xách đèn ngọc lưu ly ra khỏi cửa.

Sương khói ở Thượng Thanh tiên cảnh hằng năm không tan, nàng phất tay áo đẩy sương mù, đi tới cung điện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Càng tới gần, cảm giác chua xót trong lòng càng mãnh liệt.

Đợi đến lúc nhìn thấy nơi đèn đuốc sáng trưng, nàng xoa xoa ngực, khẽ thở dài.

Các nàng nói… Thánh Nữ sắp tỉnh.

Nàng ta tỉnh lại, Minh Dạ sẽ càng chán ghét nàng.

Trong lòng Tô Tô rất khó chịu, bởi vì biết điều đó, tự tôn của nàng khiến nàng nghĩ tới việc quay đầu, nhưng nghĩ tới phụ vương và con dân ở Mạc Hà, nàng không thể quay đầu trở lại.

Nàng xách đèn đi tới, tiểu Tiên tì thấy nàng, cúi người hành lễ. Động tác cung kính, nhưng thái độ lại trái ngược, ở Thượng Thanh tiên cảnh, dường như Tang Tửu là kẻ dơ bẩn nhất, nếu không phải Minh Dạ quản lí nghiêm ngặt lại coi trọng quy củ, chỉ sợ nàng sẽ không sống được đến hôm nay.

Cũng bởi vì điều này, trong lòng nàng vẫn còn chút mong đợi.

Tiên tì nói: “Chân quân nói, công chúa nếu tới thì trực tiếp đi vào.”

1

Tô Tô gật đầu, không suy xét ngữ khí của Tiên tì, xách đèn đi vào.

Phía sau tấm bình phong bách điểu màu đen, có thể mơ hồ thấy một bóng dáng đang ngồi khoanh chân.

Thấy hắn, nhịp tim của Tô Tô không chịu khống chế mà tăng tốc, trong lòng sinh ra vài phần chờ mong và vui sướng.

Nhưng khi nghĩ tới mình đến làm gì, nàng nhụt chí rũ vai xuống, cung cung kính kính quỳ xuống: “Cầu xin chân quân, hãy cho Trai tộc mượn xá lợi tử để dùng một chút.”

Cứ cách chục năm nước sông Mạc Hà sẽ dâng lên, đáy sông rung chuyển, vô số binh tôm tướng cua thương vong.

6

Cũng chẳng trách những Tiên tử nhiều chuyện lại nói Mạc Hà vừa hôi lại vừa bẩn, bởi vì đây là thực trạng, thực trạng như thế, thê lương lại bi ai.

Dù hắn có ghét nàng, nhưng cứ mỗi mười năm, Tô Tô vẫn sẽ mặt dày tới mượn xá lợi tử, giúp Mạc Hà bình ổn lũ lụt.

Nam nhân ở sau tấm bình phong từ từ mở mắt ra.

Ngữ điệu của hắn thanh lãnh, thậm chí mang theo vài phần lạnh nhạt: “Hôm nay không thể, chín ngày sau sẽ cho ngươi mượn xá lợi tử.”

4

Tô Tô có chút gấp gáp: “Nhưng mà ngày mai nước sông Mạc Hà sẽ dâng lên, không có xá lợi tử thì sẽ xảy ra chuyện.”

Ngữ khí đối phương vẫn không gợn sóng: “Thiên Hoan sắp tỉnh, cần xá lợi tử thanh lọc trọc khí.”

5

Nghe được tên Thiên Hoan, trong miệng Tô Tô kêu khổ, nếu là trước kia thì thôi vậy, nàng không tranh được với Thiên Hoan Thánh Nữ, cũng không dám tranh.

Nhưng hôm nay không được, nếu không lấy được xá lợi tử, nàng sẽ không rời đi.

Nàng nhấp môi, ngẩng đầu lên: “Minh Dạ, ta cầu xin chàng, cho ta mượn xá lợi tử, ta chỉ dùng một chút là xong, lập tức sẽ trả cho chàng.”

Nam nhân lạnh như băng nhìn nàng: “Đã bao lâu rồi, ngươi vẫn không có quy củ như vậy.”

Hắn vừa dứt lời, Tô Tô đã bị huyền quang của trận pháp mà hắn bố trí đánh trúng bả vai, kêu lên một tiếng.

Nam nhân ở sau bình phong nhìn thấy thiếu nữ váy vàng ngẩng mặt lên, nàng cười lau đi vết máu ở khóe miệng, gần như ngang bướng nói: “Không được gọi Minh Dạ, vậy gọi phu quân, dù hôm nay chàng đánh chết ta, ta cũng phải lấy được xá lợi tử.”

Mặc kệ Thiên Hoan Thánh Nữ của hắn, hôm nay không lấy được xá lợi, nàng và Thiên Hoan sẽ đồng quy vu tận.

Nàng từ mặt đất đứng lên, đi qua bình phong, cũng không thèm để ý đến quy củ, nhìn chằm chằm người nọ.

Vừa trông thấy bộ dáng nam tử, Câu Ngọc không thể tưởng tượng trừng lớn mắt, ai đến nói cho nó, nam nhân trước mắt giống Đạm Đài Tẫn đến tám phần này là ai?!

7

Không thể nào, không phải là điều mà nó đang nghĩ đấy chứ.

Không ngờ ở trong Bàn Nhược kiếp phù du Đạm Đài Tẫn lại thay thế bản thể của tiên giao, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, rõ ràng là do hắn quyết định!

11

Câu Ngọc thật sự tuyệt vọng, nghịch thiên như vậy còn làm được gì!

3

Nó không nói được thành lời, trong tuyệt vọng lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bây giờ Đạm Đài Tẫn thay thế Tiên giao, vậy có phải sẽ hiểu được tình cảm của Tiên giao không?

Đạm Đài Tẫn không có tơ tình, nhưng Tiên giao có, phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa, trong họa lại có phúc. Nói không chừng nhờ Bàn Nhược kiếp phù du, Tô Tô có thể thuận lợi rút Tà cốt ra.

Trong lòng Câu Ngọc vui vẻ, không còn tuyệt vọng, có được hay không thì phải dựa vào lúc này.

Bên kia, đồng tử đen nhánh của Minh Dạ phản chiếu bộ dạng giờ phút này của Tô Tô.

Tô Tô nói: “Ta biết chàng chán ghét ta, đưa xá lợi tử cho ta, ta lập tức đi.”

Minh Dạ thờ ơ mà nhìn nàng: “Tang Tửu, đừng tưởng rằng bổn quân không dám giết ngươi.”

3

Tô Tô nghĩ thầm, ngươi dám, ngươi cũng biết.

Hắn không yêu nàng, sao có thể thương tiếc nàng?

Tô Tô lấy một viên trân châu hồng nhạt ra từ trong ngực, hạt châu kia xinh đẹp cực kỳ, dường như chỉ lớn bằng bàn tay.

Phải làm chuyện xấu, Tô Tô khẩn trương li.ếm li.ếm khóe môi: “Ta biết, chàng đi tìm Linh tủy cho Thiên Hoan nên bị thương, ngày mai còn phải lãnh binh đi giết Yểm Ma. Ta sẽ không tổn thương chàng, ta chỉ muốn xá lợi tử.”

Dứt lời, Tô Tô bóp nát viên trân châu.

Trân châu hóa thành bột mịn, xuyên qua trận pháp, tất cả dừng ở trên người nam tử.

Tuy tu vi của Tô Tô không tốt, nhưng trăm năm này, nàng đã tỉ mỉ nuôi được một viên trân châu, chân quân đang bị thương nhất thời nửa khắc vẫn có thể làm được.

Chỉ trách Minh Dạ nhiều lần liều mạng vì Thiên Hoan, mới có thể bị thương trở về. Mà người Thượng Thanh, đa số đều khinh thường Tô Tô, xem nàng như con kiến, ngay cả Minh Dạ cũng sẽ không phòng bị nàng nên nàng mới có cơ hội.

Tô Tô leo lên giường Minh Dạ.

Mắt đen lạnh băng của hắn nhìn qua, tưởng rằng nàng sẽ sợ, rốt cuộc trăm năm qua, hắn vừa giận thì nàng sẽ lùi bước ngay lập tức.

Nhưng lần này nàng lại không, mặt nàng đỏ bừng, nói nhỏ: “Ta không phải cố ý, đắc tội.”

Nàng cởi xiêm y hắn, lộ ra lồng ng.ực rộng lớn rắn chắc của nam tử.

Ngón tay tinh tế của Tô Tô điểm lên ngực hắn, hô hấp hắn rõ ràng dồn dập vài phần, nhưng đó chỉ là tức giận.

“Nếu hôm nay ngươi lấy đi xá lợi tử khiến Thiên Hoan xảy ra chuyện, thì vĩnh viễn đừng quay lại Thượng Thanh tiên cảnh, người Thượng Thanh gặp ngươi tất diệt.”

Lông mi nàng run lên, dùng đôi mắt ướt nhìn hắn.

Nước mắt muốn rơi xuống cũng không xong, ngoài miệng lại quật cường nói: “Không quay lại thì không quay lại, dù sao khi Thiên Hoan tỉnh, chàng chỉ hận không thể gi.ết ch.ết ta.”

Trong mắt Minh Dạ nặng nề, không nói.

Tô Tô lấy xá lợi ra, xá lợi màu vàng vừa rơi xuống lòng bàn tay nàng đã được nàng dùng vỏ sò cẩn thận đậy lại.

Nàng ngồi khoanh chân đối diện với hắn, dụi dụi mắt, nhẹ giọng nói: “Một trăm năm, đây là lần đầu tiên ta gần chàng như vậy.”

“Bây giờ chàng hận không thể giết ta, vậy cũng tốt, dù sao về sau ta cũng không thích chàng.”

“Ta ở Thượng Thanh, ai cũng đều coi ta như yêu quái.” Nước mắt nàng rơi xuống, cúi đầu không để hắn thấy, “Nhưng ta ở Mạc Hà, cũng là một vị công chúa.”

4

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, vừa khiếp sợ lại lớn mật nhìn hắn.

“Chàng không cần ta, ta cũng không sợ.”

Câu Ngọc nhìn nơi này, nội tâm chửi thề: “…”

1

Không phải chứ, tiểu chủ nhân muốn làm gì vậy!

——————HẾT CHƯƠNG 39——————

error: Content is protected !!