Cứu tôi với, cứu.
– Giết.
– Mỹ nhân…he..he..mỹ nhân.
Trong trấn nhỏ tiếp giáp biên giới giữa Nguyệt Quốc và Thiếc Quốc, binh lính Thiếc quân tràn vào trong sự bất lực của lính gác thành, bá tánh tháo chạy tán loạn, Thiếc quân hiếu chiến cũng hưng phấn cùng cực, hà hiếp nữ nhân khiến người dân sống trong cảnh màn trời chiếu đất.
* Gầm *
– Đừng qua đây, đừng qua đây…
Một cô nương chừng mười tám tuổi, chạy thục mạng va phải đống gậy tre dựng ở vách ngôi nhà, phía sau tên binh sĩ áo giáp hiên ngang, hắn tiến lại gần với gương mặt thèm thuồng đê tiện, cô gái trên đất không ngừng đạp chân lùi lại phía sau, tên binh sĩ cởi bỏ từng lớp giáp nặng nề trên cơ thể.
– Hự…
Đột ngột phía sau cha cô gái cầm lấy thanh kiếm đâm thẳng xuyên qua bụng tên lính kia, hắn chỉ kịp trợn tròn mắt rồi gục ngã.
– Con gái, con có sao không.
– Cha.
Hai người ôm lấy nhau òa khóc.
– Cha…
Cô gái thất thanh hét lớn, một kẻ khác đi ngang đường kiếm cắt đứt sinh mệnh của nam nhân ở độ tuổi tứ tuần, cô gái trong ngỡ ngàng, kinh hãi ôm lấy tấm thân đã lịm đi của cha mình, tên lính đó đá mạnh thi thể người cha văng sang ngang, lập tức vây hãm cô nương nhỏ bé vùng vẫy trên mặt đất.
Xung quanh người dân không ngừng hỗn loạn tìm đường thoát thân, nào ai để ý, cũng không đủ lòng can đảm dừng lại giải nguy cho cô gái đáng thương kia, bọn chúng tập trung lại giày xéo tấm thân ngọc ngà trên nền đất lạnh lẽo để thỏa mãn cơn dục vọng, ánh mắt kẻ nào cũng khát tình tàn nhẫn, một cô nương chưa qua hết xuân xanh vì nhơ nhớp vũ nhục mà chết oan, thi thể mới mẻ kia vẫn nằm im trên mặt đất, không một mảnh vải che, cả trấn nhỏ chìm trong u tối.
– Đừng, làm ơn đừng mà.
Nơi bọn chúng đi qua mặc sức vơ vét của cải, lương thực, những ai cố gắng bảo vệ tài sản đều bị tung cước hoặc ra tay sát hại tàn nhẫn, khói lửa bao trùm, người dân oán thán, cảnh tượng hết sức bi ai.
– Báo.
Một binh sĩ chạy vội vào lều Doãn Hy cấp báo, nhìn thấy dòng thư Thiếc quân tràn vào làm hại dân lành khiến nộ khí Doãn tướng quân phừng phừng bốc cháy.
– Bọn người Thiếc quân gian trá bội tín, sau khi bị quân ta đuổi đánh thảm bại đã chịu ký vào giao ước duy trì hòa khí mười năm, trong vòng mười năm tới không động binh giương giáo làm hại dân lành, vậy mà nay lại giết chóc bá tánh ngay trên đất Nguyệt Quốc.
* Gầm *
Doãn Hy tức giận vung mạnh nắm đấm xuống mặt bàn.
– Để ta dẫn binh đi tẩn cho chúng một trận.
– Đứng lại, không được khinh suất.
– Doãn tướng quân, tình hình hiện tại ngày còn cản ta?
– Không phải ta muốn cản ngươi, nhưng ngươi nghĩ thử xem vì sao giao ước mười năm chỉ duy trì trong hai năm mà Thiếc quân đã động thương giáo, còn hành xử hung hăng như một đòn khiêu khích như vậy, chắc chắn là có âm mưu khác.
– Vậy chẳng lẽ chúng ta ở đây mặc cho chúng xâm phạm sao?
– Ai nói như vậy?
Doãn Hy dõng dạc đứng trước mặt Dương Hạo, ông sợ hắn lỗ mãng gây ra hậu quả khó lường.
– Người đâu, truyền lệnh của ta phái hai vị Viên tướng quân dẫn theo binh mã đi đến trấn phía nam cứu dân làng, đuổi đám Thiếc quân, thiết lập lại phòng vệ trong trấn thật nghiêm ngặt, tiếp tục chờ lệnh của ta.
– Tuân lệnh.
– Doãn tướng quân hành sự cẩn trọng, Trình Tranh thán phục.
– Tam Vương Gia, thần không dám nhận. Thiếc quân quấy nhiễu dân làng chỉ nhằm mục đích khiêu chiến và cướp bóc, số binh sĩ tiến vào trấn cũng không đến mức phải huy động lượng lớn binh mã để đánh trả, nếu lúc này dồn phần lớn lực bảo vệ cho trấn kia, có thể doanh trại chính sẽ bị dòm ngó, Thiếc quân binh lực hùng mạnh, việc đánh thẳng vào quân doanh không phải chuyện quá lớn đối với chúng, chúng chịu trì hoãn chiến tranh một phần là do còn lệ thuộc nguồn lương thực mà Nguyệt Quốc cung cấp.
Thiếc Quốc chỗ ở không cố định, người dân Thiếc Quốc phải thay đổi chỗ ở liên tục, họ khao khát một vùng đất thích hợp để có thể khiến người dân trong Thiếc Quốc an cư, sinh sống tốt hơn, Thiếc quân nổi tiếng hiếu chiến, dũng mãnh, do việc thay đổi nơi ở thường xuyên để tránh sự khắt nghiệt của địa hình, nhìn chung họ cũng chẳng thể nuôi trồng lương thực, vì vậy thường hay thiếu hụt tài nguyên, thức ăn, do đó Nguyệt Quốc từng đưa ra giao ước nếu duy trì hòa bình thì trong vòng mười năm đó Nguyệt Quốc sẽ cung cấp lương thực đều đặn cho Thiếc Quốc.
” Nói như vậy thì Thiếc Quốc cũng giống tương tự với những tộc người nhỏ lẻ sống chu du trên thảo nguyên, sa mạc ở thế giới của mình, chỉ khác là dân số đông đúc hơn, vì vậy vấn đề lương thực nan giải hơn rất nhiều “. Họa Y thầm nghĩ.
– Năm nay tuyết rơi dày hơn mọi năm, cũng có thể tình hình nạn đói của họ đang nghiêm trọng hơn mà làm liều.
– Đúng là không loại trừ khả năng này.
Doãn tướng quân gật gù đồng ý trước suy đoán của Họa Y.
– Nhưng bội tín vẫn là bội tín, Nguyệt Quốc không chấp nhận hành động này của bọn chúng.
Họa Y bên cạnh lấy làm bất ngờ, Trình Tranh ở Đông Sơn khác xa Trình Tranh ở kinh thành Nguyệt Quốc, hắn ở đó rụt rè, cả ho cũng ngước nhìn sắc mặt của người khác, còn ở đây, phong thái đĩnh đạc, ánh mắt không dao động trước nguy khốn, từng câu từng chữ kiên định, uy nghiêm, nhiều khi cô thầm hỏi rốt cuộc đâu mới thật sự là Trình Tranh.
Tại Thiếc Quốc.
– Nguyệt Quốc bội tín hai lời, lương thực mà họ cung cấp vốn không giống như giao ước, Thiếc Vương, Kỳ Anh khẩn xin người ra lệnh, Kỳ Anh nguyện dẫn binh xông đánh thẳng doanh trại của chúng giành lại danh dự cho Thiếc Quốc.
– Kỳ thống lĩnh, đừng nên lỗ mãng.
Bên trên vương vị, một người chiến bào uy dũng, thân hình to lớn đang ngồi đạo mạo, Thiếc Vương giữ thần thái nghiêm nghị nhìn xuống đám người hừng hực khí thế bên dưới.
– Thật ngông cuồng.
Một nam nhân phong thái đạo mạo, y phục chỉnh tề bước ra, kính cẩn nói với Thiếc Vương.
– Nếu tiếp tục chiến tranh e là mùa đông năm nay của Thiếc Quốc không tài nào qua nổi, lương thực đã gần cạn, người già, phụ nữ và trẻ nhỏ không thể chịu đói, rét nhiều ngày, vốn cả vấn đề no bụng còn khó khăn thì làm sao đủ lương thực cho việc chiến đấu, khích chiến bây giờ thật là hạ sách tồi tệ. La Vân có một kiến nghị.
– Hửm, là kiến nghị gì.
– Xin Thiếc Vương cho La Vân đi đến doanh trại Nguyệt Quốc nói rõ, thỏa thuận lại việc cung cấp lương thực.
Thiếc Vương đổi tư thế, quay nhìn La Vân.
– Cũng không còn cách nào tốt hơn, được rồi, bổn Vương đồng ý.
Trong một góc lều.
– Thật bá đạo.
Đại tư tế của Thiếc Quốc nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh trước mặt, có chút kiêng dè vạn phần run rẩy.
– Đại tư tế, người biết điều gì sao.
Ông ấy hướng hai tay lên trời rồi cúi thấp như kính cẩn trước thần linh, ngữ giọng nghiêm trọng.
– Sắp tới đây nhân gian hứng chịu một màn bi kịch tàn khốc, mà điểm xuất phát là hướng của bầu trời Nguyệt Quốc.
Tất cả người trong lều đều nhìn nhau kinh ngạc, đôi phần khó hiểu trước viễn cảnh điêu tàn mà Đại tư tế vừa nói.
– Đại tư tế, ông có thể nói rõ hơn không.
– Thiếc Vương, xin thứ cho ta không thể nói rõ ràng, ý trời đã định không một ai có thể thay đổi được.
– Vậy vận mệnh của Thiếc Quốc trong viễn cảnh đó thế nào?
Đại tư tế chỉ thở dài nhìn Thiếc Vương lắc đầu hạ thấp tông giọng.
– Rất khó nói.
Không gian xung quanh phủ trùm một màu tĩnh lặng.